Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 90: Mất kiểm soát

Chương 90: Mất kiểm soát


Yểm nắm lấy cổ của Ino và ném nó bay ra bãi đất rộng.

Ino lộn vòng trên mặt đất. Nó ho khan một hồi và lồm cồm ngồi dậy. Yểm chậm rãi đi tới trước mặt Ino, nụ cười nở ra mà quan sát nó.

"Ta nhớ rõ ngươi..." Yểm chộp lấy mái tóc của Ino và áp nó lên mặt đất. "Ngươi đã trách ta vì c·ái c·hết của Sasuke."

Ino hốt hoảng, hai tay dùng sức mà tháo gỡ bàn tay của Sakura, nhưng sức lực của nó sao có thể so với Yểm đang được Chú Ấn cường hóa.

"Mình không có ý đó."

Yểm gào thẳng vào mặt của Ino: "Vậy ngươi có ý gì?"

Shikamaru kết ấn, cái bóng dưới chân vươn dài và lao về phía Yểm. "Dừng lại, Sakura! Chúng ta không muốn hại cậu."

Yểm hóa thành một bóng mờ và chạy vụt đi trên mặt đất, để lại một đám khói bụi từ đằng sau, kịp thời tránh đi cái bóng của Shikamaru.

"Có thật không? Sẽ không hại ta cho dù ta g·i·ế·t c·h·ế·t ngươi à?" Với tốc độ kinh khủng, Sakura phóng ra sau lưng Shikamaru.

Tóc gáy của cậu dựng đứng hết cả lên, mồ hôi chảy dài trên trán. Sakura đấm tới, Shikamaru văng đi xa, thủ ấn trong tay tan vỡ, cái bóng dưới chân trở về bình thường.

"Sakura, đừng tổn thương bọn họ!" Rock Lee hét lên.

Yukiko hốt hoảng nhìn sang Naruto và nói: "Chúng ta phải ngăn cản Sakura. Cậu ấy sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t bọn họ mất."

"Được!" Naruto giả vờ đi tới, nhưng bỗng nhiên khuỵu xuống mà ôm lấy bụng. "Chuyện quái gì xảy ra... Cơ thể không có chút Chakra nào cả."

Lời này Naruto không phải nói dối hoàn toàn. Chakra trong cơ thể hắn thật sự đã thiếu đi rất nhiều. Sakura nếu diệt toàn đội kia, Naruto sẽ có ít cạnh tranh hơn trong vòng sau, cơ hội trở thành trung nhẫn tăng cao. Hắn gian xảo mà dùng ngay lý do thiếu Chakra để bản thân không cần can thiệp.

"Cậu ổn chứ, Naruto?" Yukiko chạy tới bên cạnh, lo lắng nói.

"Cái tên mặt trắng kia đã làm gì đó với ta." Naruto "gắng gượng" mà nói, miệng thở hồng hộc. Hắn câu thời gian để cho Sakura hoàn thành công việc.

Rock Lee cố gắng chạy tới nhưng thân thể cậu mỏi nhừ, đôi chân vô lực khiến cả người ngã xuống.

"C·h·ế·t tiệt! Sakura, mau ngừng tay!"

Choji chạy đi trước, nhưng thấy đồng đội bị thương, cậu liền không chần chừ quay trở lại. Gân xanh nổi lên trán, khuôn mặt mũm mĩm trở nên giận dữ.

"Không được hại đồng đội của ta." Choji gằn giọng, hai tay kết ấn. "Trọng Biến!"

Cả cơ thể của Choji biến to, nhìn tròn như một trái bóng khổng lồ. Cậu giấu hết tứ chi và đầu vào trong da thịt, cơ thể lăn đi rất nhanh, nhắm thẳng vào Sakura.

"Nhục Toàn Đ·ạ·n!"

"Hừm..." Yểm bình tĩnh quan sát Choji, không hề làm ra hành động tránh né.

Shikamra ôm ngực mà nhảy sang chỗ khác, tránh khỏi hướng tấn công của Choji. "Tên ngốc này. Tấn công mà không thèm quan sát gì cả. Lỡ đè c·h·ế·t ta luôn thì sao."

Choji phóng tới gần Yểm. Tiếng trái bóng lăn nhanh xé gió nghe rất hăm dọa. Yểm đạp mạnh chân xuống đất, một khối đá bật lên giống như đòn bẩy, ném Choji lên không trung.

Yểm nhảy lên, cả cơ thể ngửa ra và đá một đường vòng cung vào Choji. "Cút!"

Nhóc mập bị Yểm đá đi xa, cơ thể đập lên các nhánh cây tạo nên từng tiếng ầm ầm rung động. Bóng dáng của Choji khuất sau hàng cây, để lại một tiếng thét dần đi xa.

"Kinh khủng quá..." Shikamaru trợn to mắt. Với tốc độ và lực lượng cỡ đó, nơi này làm gì có ai đánh lại Sakura.

Yểm một lần nữa xuất hiện bên cạnh Ino và đè nó xuống, đôi tay nhỏ nhắn bóp chặt lấy cổ của Ino.

"Dám mắng chửi ta. Dám đổ lỗi cho ta vì cái c·h·ế·t của Sasuke. Ngươi thì biết cái gì." Yểm không dùng hết sức, tăng lực lên dần đều. Ả muốn Ino c·h·ế·t thật chậm rãi.

Nhóm của Shu núp trên cao quan sát tất cả.

Inori bỗng lên tiếng: "Hiện tại có can thiệp không?"

Shu gật đầu. "Chừng đó tình báo đã đủ."

Cả ba người đứng lên, chuẩn bị lao xuống. X bỗng lên tiếng: "Khoan đã. Có người tới."

Neji, Tenten, Kiba, Hinata và Shino đồng thời xuất hiện. Cả năm giữ chặt lấy Sakura.

"Dừng tay, Sakura. Ino là bạn của chúng ta." Hinata lên tiếng, em cùng Shino ôm lấy tay phải của Sakura.

"Không được g·i·ế·t hại nhẫn giả cùng làng." Tenten nói, nó cùng Kiba giữ lấy tay trái.

Neji thì siết lấy cổ của Yểm. "Ngươi lên cơn điên gì vậy?"

Khuôn mặt của Sakura toét ra một nụ cười kinh tởm. "Các ngươi muốn bao che cho ả. Ta lại càng muốn g·i·ế·t."

Yểm dùng nhiều sức hơn, hình xăm trên cơ thể lan rộng ra, chiếm gần hết cả khuôn mặt. Sức lực của cả năm người kết hợp vậy mà không hề đủ để kéo Sakura ra khỏi Ino.

"Sức mạnh quỷ quái gì đây?" Neji kinh ngạc nói, trán túa ra mồ hôi. Hắn có Bạch Nhãn nên càng nhìn thấu tình trạng của Sakura.

Tả Luân Nhãn có hai đặc tính, một là thấu thị, hai là thôi miên. Thấu thị trao cho khả năng nhìn rõ Chakra và nhẫn thuật. Bạch Nhãn đồng thời sở hữu tính năng thấu thị. Nhưng nó không thể nhìn thấu nhẫn thuật. Thay vào đó, khả năng quan sát Chakra của nó mạnh hơn gấp mấy lần. Tả Luân Nhãn nhìn thấy Chakra bên ngoài. Bạch Nhãn có thể quan sát cả hệ thống kinh lạc trong cơ thể.

Nhờ khả năng này, Neji có thể nhận ra tình trạng cơ thể của Sakura. Chakra bản thân tuôn vào Chú Ấn từ một đường, đường còn lại thả ra một loại Chakra lạ lẫm mà Neji chưa bao giờ thấy qua. Nó chính là nguyên nhân cho sức mạnh khổng lồ mà thiếu nữ này đang sở hữu.

Ino có thể cảm nhận được cổ họng của mình ngày một đau đớn, dưỡng khí khó mà ra vào. Nhưng nó lại không tức giận hay sợ hãi. Ino chỉ cảm thấy đáng thương cho Sakura.

Trừ cha mẹ, có lẽ người hiểu Sakura nhất chỉ có Ino. Con bé luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn tạo cho mình một vẻ bề ngoài cứng rắn và hòa đồng. Nhưng Ino biết, bản thân Sakura yếu đuối đến nhường nào. Một câu nói xấu về em, đều có thể khiến Sakura tủi thân mấy ngày liền.

Cho nên, Ino cuối cùng hiểu ra sự thay đổi của Sakura. Em đau khổ vì cái c·h·ế·t của Sasuke chứ. Bất kì ai nhìn thấy đồng đội của mình chiến tử đều sẽ như thế. Chính nó đã tha hóa cô bạn gái hiền hòa của Ino tới nông nỗi này.

Đôi mắt của Ino tràn nước, lỗ mũi sụt sịt. Năm người kia tưởng nó sợ hãi nên càng cuống quýt hơn, ra sức để mà kéo Sakura, miệng liên tục khuyên ngăn. Đáng tiếc nỗ lực không hề thành công, sức lực không đủ, câu nói bị bỏ ngoài tai.

Ino run rẩy vươn tay lên, vuốt lấy đôi má của Sakura. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước hành động của nó.

Khuôn mặt của Ino nhăn nhó, nó cố gắng biến cảm xúc thành lời: "Cậu chắc chắn rất thống khổ phải không, Sakura?"

Đôi tay của Yểm lỏng bớt. Ả nhíu chặt lông mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trái tim lạnh lẽo vậy mà bùng lên một hơi ấm.

"Mình xin lỗi nhé, Sakura. Mình đã trách nhầm cậu. Cái c·h·ế·t của Sasuke không có liên quan gì tới Sakura của mình cả."

Chú Ấn yên tĩnh bớt, tốc độ chuyển hóa chậm lại. Hình xăm lan khắp khuôn mặt co rút một chút. Naruto híp mắt quan sát tất cả, lòng thầm kinh ngạc.

Yểm gào lên: "Ngươi sủa bậy cái gì. Im đi! Ta không muốn nghe. Ngươi không hiểu ta."

"Không sao, Sakura. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Ino dịu dàng nói. "Chúng ta cùng đau thương với nhau nhé? Cùng nhớ nhung tới Sasuke, người đã không còn trên thế giới này. Đáng lẽ ra mình nên có mặt khi cậu cần, Sakura. Mình vốn nên có mặt ở bên khi cậu cần mình nhất."

Năm người còn lại buông ra Sakura, bọn họ đứng xung quanh mà chứng kiến mọi việc. Đôi tay của em đã lỏng lắm rồi, chẳng còn đe dọa gì tới tính mạng của Ino.

Ino nức nở thành lời: "Mình là bạn thân nhất của cậu. Nhưng mà mình lại vì ghen tỵ mà bỏ rơi cậu. Mình xin lỗi. Mình xin lỗi rất nhiều Sakura ạ. Mình không nên bỏ đi. Mình chưa bao giờ muốn bỏ đi. Mình mới là đứa yếu đuối."

Mái tóc hai màu của Sakura biến trở về sắc hồng tươi sáng. Hình xăm lan tỏa lui trở về Chú Ấn, cặp mắt điên cuồng dịu trở lại. Từng giọt nước mắt chậm rãi rơi. Sakura ngây ngốc nhìn lấy Ino.

Ino ngồi dậy và kéo Sakura vào lòng. Nó ôm chặt lấy em. Hơi ấm và mùi hương của Ino khiến cho Sakura cảm thấy an toàn.

"Chúng ta trở về làm bạn nhé?" Ino thì thầm.

Đôi vai của Sakura run rẩy, nó chậm rãi mà vòng tay qua eo của Ino, cảm nhận sự ấm áp. "Mình rất nhớ cậu."

Ino đưa tay quệt đi khóe mắt ướt đẫm của em. "Không được khóc. Nhẫn giả là không được khóc."

"Nhưng cậu cũng khóc..." Sakura giấu mặt vào ngực của Ino, khiến vải áo của nó ướt đẫm.

"Thôi thì chúng ta khóc một bữa này thôi nhé."

Shikamaru kéo cả đám rời đi. Kiba có chút không hiểu tình thế, mở miệng định nói gì đó. Neji nắm lấy cổ áo nó mà kéo đi. Đôi bạn người ta vừa mới làm lành, ở lại lắm chuyện chỉ khiến cho tình hình ngại ngùng.

Shu cùng X ngạc nhiên mà theo dõi tình trạng của Sakura. Ma Lực rút lại, Hồn Lực trở về làm chủ linh hồn. Hiện tượng kì quái trong cơ thể cũng theo đó mà biến mất. Chakra lạ lẫm mới tạo ra trốn vào trong Chú Ấn.

"Ngươi có phân tích gì không, X?" Shu nói.

"Theo ta thấy, có vẻ như Ma Lực là nguồn năng lượng kích hoạt Chú Ấn, khởi động quá trình chuyển hóa Chakra. Mà Ma Lực là tượng trưng cho cảm xúc tiêu cực của linh hồn. Chỉ khi con bé buồn bã hay tức giận cực độ mới khiến Chú Ấn khởi động. Còn nếu muốn đóng lại Chú Ấn thì cần Hồn Lực quay trở lại. Mà Hồn Lực là đặc trưng cho các cảm xúc tích cực như tình yêu và sự đồng cảm."

"Vì mối quan hệ của hai đứa mà Hồn Lực mới có khả năng áp chế lại Ma Lực sao... Sau chuyện này chúng ta nên tới Misr, hỏi thăm Atem một chút về tương tác giữa hai năng lượng này. Có thể kiếm ra chút kiến thức gì đó giúp chúng ta thấu hiểu Chú Ấn hơn cũng nên." Shu lẩm bẩm.

"Chúng ta xuống chứ?" Inori nói.

"Xuống đi. Nhìn gần xem có phát hiện ra thêm cái gì không."

Nhóm Shu bỗng nhiên xuất hiện, tất cả hạ nhẫn Diệp Ẩn giật hết cả mình, cơ thể chuẩn bị tiến vào chiến đấu. Bọn họ vẫn còn rất đề phòng vì chuỗi sự kiện gay cấn vừa mới xảy ra.

Shu giơ cao hai tay và nói: "Đừng tấn công. Ta không phải kẻ địch."

Yukiko vội vã lên tiếng: "Mọi người bình tĩnh. Bọn họ từng giúp đỡ qua cho đội mình."

Neji nghi ngờ lên tiếng: "Ngươi tới đây có mục đích gì?"

"Bọn ta ở gần đây, nghe bên này có tiếng động lớn nên qua tìm hiểu. A! Cậu bạn tóc vàng và cô bé tóc hồng tỉnh dậy rồi à." Shu nói. Anh giả vờ ngơ ngác khi nhìn thấy Ino và Sakura ôm chặt nhau ở xa. "Bên kia có chuyện gì vậy?"

Yukiko thở dài một hơi. Em chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Âm Ẩn tấn công. Sakura nổi điên suýt g·i·ế·t c·h·ế·t Ino. Mọi người trong làng chạy tới kịp thời ngăn cản. Chỉ trong một ngày mà có quá nhiều sự việc xảy ra.

Suốt đêm qua Yukiko không ngủ được một chút nào cả. Em mệt mỏi cả cơ thể lẫn tâm thần. Đôi mắt nặng trĩu, người ngã ra nền đất ngủ thiếp đi.

Chương 90: Mất kiểm soát