Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 89: Không nhân từ

Chương 89: Không nhân từ


Bên trong bụi cỏ, nhóm của Shikamaru hồi hộp mà quan sát màn chiến đấu gay cấn. Bọn họ chú ý đến nơi này từ sau khi Bộc Phù p·hát n·ổ. Cả ba không muốn đi tìm phiền phức, nhưng sự tò mò đã chiến thắng lý trí.

Yukiko bị ảo thuật khống chế, té ngã trên nền đất. Abumi đưa cao hai tay, định c·hôn v·ùi em cùng hai đồng đội.

Shikamaru thì thầm: "Chúng ta làm gì bây giờ, Ino? Yukiko mà đi đời thì Sakura và Naruto cũng c·hết chắc."

Đồng tử của Ino thu hẹp. Trong đám tân binh, nhóm của bọn họ chắc chắn là yếu nhất. Ngày trước có thể nhóm của Naruto sở hữu danh hiệu này, nhưng từ sau sự kiện kia xảy ra, Naruto cùng Sakura điên cuồng luyện tập, ai cũng thấy rõ sự trưởng thành của cả hai. Chỉ trong một thời gian ngắn, hai người đã vượt xa nhóm Shikamaru.

Hiện tại Ino đối mặt với tình huống này, nó nghĩ chỉ có hai lựa chọn. Làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra thì đội bảy chín mươi chín phần trăm là c·hết sạch. Giấy sinh tử cũng ký rồi, chẳng có thể tìm ai đòi lại công bằng. Con đường thứ hai là lao ra cứu lấy bọn họ.

Nhưng nhóm của Ino có khả năng làm được điều đó sao. Bọn nó đúng là có một chút mánh khóe. Ảnh Chân Tự của Shikamaru có thể cầm chân được một người ít nhất vài phút. Đó là nếu như Chakra của bọn chúng không nhiều hơn Shikamaru, nếu là một kẻ có bể Chakra to như Naruto, bọn hắn không kiêng kị mà dùng Chakra quấy phá thì một phút là tối đa. Trong một phút này Ino và Choji có thể giải quyết hai kẻ kia sao?

Ino biết rõ câu trả lời là không. Chuyển Tâm Thuật của nó cần kẻ địch đứng yên để có thể trúng chiêu. Nhập hồn trượt là coi như đi tong, tâm thần rơi vào hôn mê. Nhục Toàn Đ·ạ·n của Choji cũng có khuyết điểm tương tự, sức công phá không nhỏ. Nhưng ở vào môi trường rừng rậm đầy vật cản như thế này, Choji khó mà nhắm trúng kẻ địch.

Trong lúc Ino đắn đo, Abumi đã t·ấn c·ông về phía Yukiko. Nhóm của Shikamaru trợn mắt. Ino siết chặt nắm tay, tình bạn của nó với Sakura kết thúc tại đây rồi sao.

Rock Lee kịp thời xuất hiện, ném tới một khối đá và cứu lấy đội bảy. Cậu chắn giữa ba người và kẻ địch, tự tin khẳng định mình là dã thú xinh đẹp. Nhóm của Shikamaru rất vui mừng vì Lee xuất hiện, nhưng không kiềm được cảm giác mắc ói vì tuyên bố của cậu ta.

"Có Lee xuất hiện là ổn rồi." Shikamaru thở phào nói. "Cậu ta không yếu. Cho dù đánh không thắng ba tên này. Neji và Tenten chắc chắn ở không xa, sẽ kịp thời tới cứu viện."

Shikamaru quay đầu sang, quan sát biểu cảm của Ino.

"Cậu với con nhỏ Sakura không phải là bạn sao? Nếu Lee không xuất hiện, Sakura đ·ã c·hết." Shikamaru nói.

Từng ký ức thoáng hiện lên trong tâm trí của Ino. Sakura nhỏ bé khóc lóc thảm thương ở ngoài sân trường. Em vừa bị mấy đứa cùng lớp bắt nạt vì cái trán vồ của bản thân. Ino ngồi xuống bên cạnh mà an ủi em, khuyên em không nên xấu hổ vì đặc điểm của bản thân.

"Cậu rất dễ thương, Sakura. Đừng tin những ai nói không phải." Đó là lời mà Ino đã nói.

Cả hai từ đó mà trở thành bạn bè. Sakura nhu nhược và ngại ngùng dần trở nên hòa đồng hơn nhờ có sự khích lệ từ Ino. Ino giới thiệu thêm bạn bè cho Sakura, biến em từ một cô bé lẻ loi trở thành một thiếu nữ có tiếng trong trường. Xinh đẹp, thông minh, bài kiểm tra nào cũng đạt điểm tối đa.

Ino còn nhớ rõ mình đã tặng cho Sakura một cái nơ để em có thể buộc mái của mình lên. Sakura thường xuyên để mái suôn che mặt cũng từ đó luôn vén cao.

Sakura bất động nằm trong gốc cây, băng đeo trán thay thế vào vị trí cái nơ cũ. Nhưng em vẫn còn mang theo món quà của Ino, trên cánh tay phải chính là cái nơ đỏ quen thuộc. Ino nhìn về phía em và ngay lập tức nhận ra nó.

Bọn họ đã từng là bạn rất thân, nhưng theo thời gian dần trở nên xa cách. Sự kiện đánh dấu con đường hai người chia lìa là khi cả hai cùng biết bản thân đều thích Sasuke. Bọn họ nói rõ với nhau và chấm dứt tình bạn như thế. Từ nay không còn là bằng hữu mà là tình địch.

Nhưng Ino biết rõ, thích Sasuke chỉ là que diêm bắt lửa cho mọi chuyện. Lý do mà nó và em chia cắt đã dần hình thành từ rất lâu. Bình xăng rưới lên mối quan hệ của hai người là vì Sakura vượt lên Ino quá xa.

Giỏi hơn, xinh đẹp hơn, nổi tiếng hơn. Ban đầu Ino là người đã giới thiệu cho Sakura bạn bè của mình. Nhưng sau này, bọn chúng dần bỏ quên Ino, mọi sự chú ý đều tập trung vào đóa hồng Sakura. Ino cảm thấy mình bị phản bội. Nó chính là người trao cho Sakura mọi thứ. Nhưng em lại không thể nhường cho Ino một thứ nhỏ bé như một chàng trai.

Và rồi Sóng Quốc xảy ra. Sasuke và Kakashi dấn thân vào mồi lửa, c·hết đi cùng với cây cầu dang dở. Đau buồn vì người mình thích không còn trên đời, nỗi hận Sakura ngày một dày đặc thêm. Ino ném hết trách nhiệm cho Sakura. Trong mắt nó, Sakura vẫn chỉ là con bé mít ướt ngày xưa, không có đủ khả năng hoàn thành chuyện gì. Nếu là Ino, nếu nó được xếp chung đội với Sasuke, chắc chắn nó sẽ cứu được cậu.

Một t·iếng n·ổ thứ hai vang lên. Abumi bị Lee tiễn về trời. Cậu tự tin đối mặt với hai tên nhẫn giả còn lại. Nhưng bọn chúng đã không còn ý chí chiến đấu.

"Thật may! Lee đã xử lý xong vấn đề." Shikamaru nói. "Ủa? Sakura dậy rồi kìa. Nhưng dáng vẻ rất kì quái."

Ino rút lui suy nghĩ, ngẩng đầu lên mà nhìn về chiến trường. Nó hít sâu một hơi, đôi môi mở ra không thể khép lại. Sakura với mái tóc hai màu, biểu cảm lạnh lùng và xa lạ. Em đã gỡ mặt nạ của mình xuống, chiếc áo kín đáo bị xé mất một bên, để lộ bờ vai trái nhẵn nhụi cùng cánh tay tràn đầy hình xăm.

Choji im lặng bấy lâu nay, bỗng khó tin lên tiếng: "Đó là Sakura sao?"

"Một." Giọng nói nhẹ nhàng của Sakura vang vọng. Nhóm của Shikamaru không hiểu vì sao đều nổi hết da gà.

"Ảo tưởng sức mạnh!" Nữ nhẫn giả Ẩm Ẩn khinh thường nói.

"Hai."

"Nhiệm vụ của chúng ta là kiểm tra sức mạnh của ả. Lên đi." Tên lưng gù nói.

"Ba."

Bóng hình của Sakura mờ ảo, tốc độ còn nhanh hơn Lee. Em giật lấy hai kim châm trên nền đất và đảo ra phía sau của Tsuchi. Hai nhẫn giả Âm Ẩn còn chưa nhận ra mọi việc thì Sakura đã đâm hai cây kim vào tai của con bé Âm Ẩn.

Tsuchi gào lên thống khổ. Mắt nó trợn ngược, máu trào ra.

Sakura hờ hững lên tiếng: "Nếu t·ự s·át, có lẽ các ngươi đã có một c·ái c·hết an lành."

Em xoáy sâu hai cây kim. Đôi mắt của Tsuchi bị máu tươi tràn ngập, tròng trắng biến thành màu đỏ ghê rợn. Hai tay của ả thõng xuống, cơ thể mất hết sức sống.

Kinuta hốt hoảng kéo giãn khoảng cách. Bọn chúng vừa đối đầu với một tên Diệp Ẩn có thể thuật siêu khủng, con bé này vậy mà còn nhanh hơn cả nó. Hắn tất nhiên biết rõ Sakura là được hình xăm tăng cường, nhưng Đại Xà Chú Ấn giai đoạn một vốn không hề mạnh mẽ đến mức đó.

"Chú Ấn trên cổ ngươi không phải của ngài Orochimaru. Là do ai làm?" Kinuta run rẩy nói. Cổ của Sakura phơi bày nên hắn có thể nhìn thấy họa tiết. Nó không phải Thiên Ấn, Địa Ấn hay Âm Ấn. Thậm chí Ngục Ấn dùng để nô dịch cũng không phải.

Sakura buông kim châm ra, cơ thể của Tsuchi ngã lên nền đất, máu đỏ lan tràn. Em nghiêng đầu, tay sờ lên hình xăm trên cổ. Cả Yểm và Sakura đều có một kí ức mơ hồ về một chàng trai đã có cử chỉ không đứng đắn với mình, nhưng bọn họ đều không thể nhớ rõ. Chuyện đó cứ như là một giấc mơ không có thật, tạo một cảm giác lưu luyến mờ ảo.

Bỗng nhiên, Sakura lần nữa biến mất. Kinuta hoảng hồn, quay người mà chạy nhưng một lực lượng to lớn nắm lấy hắn và ấn đầu cắm xuống đất.

"Ầm!" Sakura hờ hững dập mặt Kinuta lên nền đất cứng ngắc.

"Đừng... Tha cho ta." Kinuta yếu ớt nói.

"Ầm!" Xương mũi gãy đôi, máu tươi tràn xa, khuôn mặt nhuộm đỏ.

"Ầm!" Hàm răng tróc ra, từng chiếc răng vàng khè rơi vãi lên nền đất.

"Ầm!" Tấm vải bao bọc khuôn mặt của Kinuta rách nát, để lộ khuôn mặt nát bét.

Ino che miệng, đôi tay run rẩy mà quan sát tất cả. Đây không phải là Sakura. Em ấy là một con người nhân hậu và hiền lành, sẽ không bao giờ tàn bạo t·ra t·ấn một ai. Đặc biệt là một người đang tội nghiệp cầu xin tha thứ.

Shikamaru cau mày và nói: "Sakura không được bình thường. Chúng ta vừa mới gặp cậu ta ở vòng một, tính tình không phải như thế này. Hình xăm đó chắc chắn có vấn đề."

Ino rưng rưng nước mắt, tâm trí rất sốc. Một dòng suy nghĩ lóe lên trong óc. Sakura vừa nói tới Orochimaru gì đó. Cái tên này rất quen. Tam Nhẫn huyền thoại, kẻ phản bội chạy trốn.

"Là Orochimaru! Bạt Nhẫn của làng ta." Ino thốt lên. Nó cùng Shikamaru nhìn nhau, cả hai đều cùng nghĩ tới một thứ. Những gì đang xảy ra với Sakura là do kẻ đáng sợ khét tiếng đó.

Sakura lật ngửa Kinuta. Em không có g·iết hắn, chỉ đánh cho thừa sống thiếu c·hết. Ngón tay của Kinuta co lại, giật lên từng hồi.

"Ngươi muốn sống không?" Sakura mỉm cười nói. Nụ cười đẹp như gió xuân, mê muội bất kì chàng trai nào nhìn phải. Nhưng trong nhận thức của Kinuta, nó giống như là dáng vẻ của một con ma nữ, đang dụ dỗ người sống vào cõi c·hết.

"Có..." Kinuta khó khăn lên tiếng.

"Nói thật cho ta biết. Chú Ấn này có tác dụng gì?"

"Cường hóa... Biến hình... Tiên Lực..."

"Cảm ơn. Ngươi đi c·hết được rồi." Sakura giơ cao chân phải, dẫm mạnh xuống.

Kinuta vùng vẫy một hồi, chậm rãi mất đi sức sống và rồi bất động.

Bờ lưng của Rock Lee ướt đẫm mồ hôi. Yukiko che mắt không dám nhìn. Nhóm của Shikamaru đều nói không nên lời.

Naruto mỉm cười, vỗ nhẹ đôi tay và nói: "Làm rất tốt, đồng đội!"

Sakura nghiêng đầu về phía nhóm của Shikamaru. Ba người giật hết cả mình, thụt đầu xuống mà trốn. Đợi thật lâu nhưng không hề có tiếng động gì, cả ba nghĩ là bản thân không bị phát hiện, liền hồi hộp mà ngẩng đầu lên nhìn.

Khuôn mặt của Sakura gần sát ba người, khóe miệng cười toét, chạm đến cả mang tai. "Từ đâu tới ba con chuột nhắt."

Mặt của Ino không còn một giọt máu, nó ré lên kinh hãi. Shikamaru bật ngửa ra sau. Choji cong mông, vội vã bò đi.

Chương 89: Không nhân từ