0
“Ngày hôm nay anh ta nhìn qua có vẻ không tập trung lắm”
Trần Ái Liên sóng vai Trần Tĩnh mà đứng, cũng nhìn bóng hình của Cường khi rời đi, cô lại cười nói:
“Nhưng có thể tại lúc nhà cô ngủ gật mà đưa tới gối đầu, đúng là người rất tốt”
Nữ trợ lý còn ở đây, Trần Ái Liên cũng không nói lời đùa giỡn gì có vẻ ái muội không rõ.
Chuyện Cường đề nghị hợp tác cùng Tinh Hà, cô đã được Trần Tĩnh nói qua, kỳ thực chuyện này cũng không có gì cần phải giấu, chưa nói việc hai nhà bắt tay nhau sẽ sớm chẳng giấu được, chỉ xét riêng Trần Ái Liên gốc gác là người họ Trần thì đã chẳng có lý do khiến cô gây trở ngại.
Trần Tĩnh xoay người lại, cô cười khẽ, nói đưa gối lúc buồn ngủ, Cường cũng không chỉ đưa tới một cái gối.
Trong khoảng thời gian này Tinh Hà đang đối mặt với rất nhiều khó khăn, tháp xây trên cát, nền móng chung quy cũng mỏng quá.
Hoạt động đầu tư kinh doanh kém hiệu quả gây áp lực lên cha con Trần Tĩnh rất lớn, tập đoàn đang cố gắng tìm kiếm dự án đầu tư mới, hi vọng có thể khôi phục sự thịnh vượng trước kia .
Chỉ là, dự án thì nhiều nhưng khả thi lại không có mấy, nhà họ Trần loay hoay mãi vẫn chưa thực sự tìm thấy hướng đi.
Cường lúc này bất ngờ đưa ra đề nghị hợp tác, có thể nói đã mở ra cơ hội giải quyết nan đề trước mắt đang làm khó Tinh Hà.
Mặc dù, Tinh Hà không có kinh nghiệm trong lĩnh vực kia nhưng Trần Tĩnh nguyện đi tin tưởng vào Cường, cảm thấy chỉ cần là thứ hắn làm, chắc chắn sẽ có hiệu quả.
Sự thực là, cô không có tư cách nghi ngờ, cũng không có dũng khí nghi ngờ, ai lại có thể nghi ngờ kẻ có năng lực đè bẹp vô số cự phách thương nghiệp dưới chân kia chứ?
Trần Tĩnh không rõ lý do Cường vì sao lựa chọn Tinh Hà nhưng mặc kệ đi, dù bất kỳ nguyên nhân gì, đây là hướng ra sáng nhất mà tập đoàn hiện tại có thể có được.
Trần Ái Liên để gọn lại dao nĩa, dùng giấy ăn lau sạch những ngón tay búp măng rồi đề nghị:
“Chúng ta đi uống một ly đi?”
“Trước đây là ai nói thời gian cấp bách đấy?” Trần Tĩnh cười đáp.
“Tinh Hà vốn không có nhiều liên quan tới anh ta, lại không phải đối tượng hợp tác phù hợp nhất. Cô không sợ tên đó chỉ đưa ngân phiếu khống, sau đó không giữ lời hứa sao?”
“Cũng phải xem anh ta có mặt mũi gạt tôi không mới được!”
“Ồ, ra là thế, ngàn vạn hoàng kim đổi nụ cười. Bảo sao tên đó lại chịu thiệt thòi, trở nên tử tế với Tinh Hà như vậy. Nếu trước kia, cô chủ động hơn một chút, nói không chừng Tinh Hà cũng sẽ không bị ép đến mức phải rút khỏi Liên Tín đâu”
Trần Ái Liên cười ám muội với Trần Tĩnh. Trần Tĩnh hơi tránh né nhưng ánh mắt lại lơ đãng hướng về phía dưới lầu, lúc này cũng chỉ cô biết rõ trong lòng mình đang nghĩ cái gì.
*******************
Đông Thành,
Hoàng Công Hoan thời gian này đúng là bị món quà mà Cường mang tới khiến cho choáng váng rồi.
Trước đó, cũng chỉ nghĩ là một vụ cá cược, thật chẳng ngờ Cường thật sự mời được vị thần tài kia tới.
Chuyện có liên quan đến tiền đồ chính trị, Hoàng Công Hoan sao dám xem nhẹ, bởi vậy từ sáng sớm ông ta đã dậy chuẩn bị, cũng nhắc nhở các vị lãnh đạo thành phố nghiên cứu những cơ chế chính sách liên quan.
Peter Rimmer đã đến châu Á nhiều lần nhưng lại là dịp đầu tiên tới Việt Nam, từ sân bay Nội Bài về đến Đông Thành nhìn cảnh sắc ven đường có chút hoang sơ, đường xá còn nhiều đoạn xóc nảy, hắn thật không hiểu vì sao ông chủ lại nhất định phải lựa chọn địa điểm đặt nhà máy ở nơi này.
Có điều, không hiểu là một chuyện, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại đi làm, ai bảo người ta là chủ còn mình chỉ là quản lý thôi đây.
Bất quá, rất nhanh Peter Rimmer phải dùng một ánh mắt khác mà đánh giá.
Khi hắn tới được đầu khu công nghiệp Bạch Hạc, mặc dù toàn khu còn ở trong giai đoạn kiến thiết nhưng quan sát chỉnh thể bố cục đã mang đến cảm giác vô cùng hiện đại. Thật khó tin tại một quốc gia lạc hậu, lại bỗng nhiên nổi lên một vùng đất mang hơi thở công nghiệp hóa mạnh mẽ đến như vậy.
Phái đoàn của Grand Technology Inc có khoảng mười người, dù là chuyến đi có tính hình thức nhưng cũng không nên để người ta có cảm giác quá sơ sài.
Điện tử Đông Thành trên danh nghĩa là đối tác cũng chuẩn bị tương đối chu đáo, đón đoàn tại sân bay do đích thân Phó Tổng của Bạch Hạc Đặng Trường Giang phụ trách, xe đưa tiếp cũng toàn xe sang, vô cùng tương xứng với thân phận của nhà đầu tư.
Hoàng Trung Khang đích thân tới tổng bộ của Bạch Hạc, mặc dù theo quy trình thông thường là tư bản tới khảo sát, ưng thuận rồi mới liên hệ với chính quyền nhưng một con cá mập to như thế, ông ta sao có thể thả cho chạy tự do được, nhất định là phải bá·m s·át, buộc chặt.
Peter Rimmer là người Tây Phương, tác phong làm việc chuyên nghiệp, hơn nữa trên máy bay đã nghỉ ngơi đầy đủ ở khoang VIP nên xuống xe là có thể làm việc ngay.
Sau màn tặng hoa chào hỏi ở cửa tòa nhà tổng bộ, mọi người bắt đầu tiến hành khảo sát.
Người phụ trách dẫn đoàn đi lên một điểm cao, giới thiệu bố cục và phương hướng phát triển của toàn khu công nghiệp, ở một mặt khác lại thông tin thêm về tình hình lao động, kết nối giao thông tại địa phương.
Về phía chính quyền, vị Giám đốc Sở đầu tư trình bày về cơ chế chính sách hiện hành của tỉnh, bày tỏ mong muốn hợp tác thu hút đầu tư với Grand Technology Inc.
Peter Rimmer từ đầu tới cuối giữ lấy thái độ lắng nghe, chỉ thi thoảng hỏi lại những vấn đề chưa rõ. Đôi bên trao đổi khoảng hai tiếng thì tới giờ cơm trưa, thế là cuộc trao đổi tiếp đó lại diễn ra trên bàn tiệc.
Địa điểm tổ chức là phòng ăn lớn của tòa nhà tập đoàn theo hình thức tiệc đứng BBQ, ẩm thực đầy đủ món từ Âu sang Á do đầu bếp khách sạn 5 sao mời trên Hà Đô về thực hiện, lễ nghi có thể nói là đầy đủ.
Hoàng Công Hoan mặc dù rất muốn biết thái độ ban đầu của Peter Rimmer nhưng thấy đối phương không biểu hiện gì thì trong lòng có mấy phần thấp thỏm.
Ông ta cũng hiểu, một dự án lớn như thế không thể chỉ bằng một buổi gặp gỡ là có thể quyết định ngay được, theo đó chỉ cố gắng hứa hẹn sẽ tạo cơ chế tốt nhất cho nhà đầu tư. Grand Technology Inc có yêu cầu gì thì có thể trực tiếp đề đạt với ông ta, chính quyền nhất định tìm biện pháp hỗ trợ.
Cường tham gia buổi gặp ngay từ đầu, chứng kiến thái độ của phía vị bí thư, vừa có chút buồn cười, lại có phần buồn bực, thầm nghĩ nếu với các doanh nghiệp nội địa ông ta cũng mười phần động lực như thế, hắn còn phải mất công diễn trò.
Doanh nghiệp nội địa và doanh nghiệp nước ngoài luôn có những bất công như vậy, tâm lý sính ngoại có lẽ không chỉ tồn tại trong tầng lớp người dân tiêu dùng bình thường, sự phân biệt có cả ở trong quyết sách kinh tế địa phương.
Peter Rimmer chỉ ở lại một ngày, hôm sau liền rời về nước, để lại một nhóm nhân sự tiếp tục công tác khảo sát và lập báo cáo.
Điều này cũng để Hoàng Công Hoan uống một viên an thần, người ta cho người ở lại chứng tỏ mức độ chú ý với Đông Thành không phải quá kém, như vậy là còn có cơ hội.
Do mức độ gấp rút của việc xây dựng nhà máy vi chip, Cường không có nhiều thời gian dư dả để đóng kịch với Hoàng Công Hoan, chỉ hơn một tuần sau Grand Technology Inc liền gửi văn bản đề xuất chính thức lên Tỉnh ủy Đông Thành, thông báo Grand Technology Inc chấp thuận đầu tư nhà máy vi chip thế hệ mới có quy mô 10 tỷ USD tại khu Công nghiệp Bạch Hạc nhưng đồng thời kiến nghị cơ chế ưu đãi đặc thù, tóm tắt ở mấy nhóm chính:
Thứ nhất, nhóm chính sách về đất đai, yêu cầu Grand Technology Inc có thuể thuê đất lâu dài với thời gian tối thiểu 50 năm và có quyền gia hạn.
Thứ hai, nhóm chính sách về thuế, phí doanh nghiệp được áp dụng mức thuế thu nhập 10% trong 20 năm, được áp dụng miễn thuế trong 5 năm đầu tiên, giảm 50% số thuế thu nhập doanh nghiệp phải nộp trong 9 năm tiếp theo.
Ngoài ra, vì Grand Technology Inc có hoạt động xuất khẩu, theo đó đồng thời đề nghị thành lập khu phi thuế quan trong khu công nghiệp. Hàng hóa, dịch vụ sản xuất, tiêu thụ trong khu phi thuế quan, hàng hóa, dịch vụ nhập khẩu từ nước ngoài vào khu phi thuế quan và hàng hóa, dịch vụ từ khu phi thuế quan xuất ra nước ngoài thuộc diện không chịu thuế giá trị gia tăng.
Grand Technology Inc đồng thời cũng đưa ra các cơ chế ưu đãi về thuế xuất nhập khẩu, ưu đãi về tiền thuê đất, phí lệ phí và chính sách khai thác, sử dụng công trình hạ tầng khu kinh tế cửa khẩu
Nhóm cơ chế thứ ba có liên quan đến hoạt động tín dụng, đầu tư khi cho phép Grand Technology Inc được quyền huy động vốn từ các nguồn trong và ngoài nước nhằm thực hiện dự án của mình.
Nhóm chính sách cuối cùng cũng là nhóm trọng yếu nhất, đó là xin cơ chế cải cách hành chính, giao thẩm quyền nhiều hơn cho hệ thống chính trị địa phương giúp giảm thời gian xử lý, phê duyệt các phương án kinh doanh, đầu tư của doanh nghiệp.
Khi Cường chắp bút viết ra yêu cầu này, hắn biết sẽ rất n·hạy c·ảm vì ảnh hưởng tương đối lớn đến cơ cấu phân chia quyền lực của bộ máy công quyền thế nhưng nếu muốn mở đường xây dựng đặc khu thì đây ắt phải là bước bắt buộc thông qua.
Rõ ràng là một đặc khu sẽ không đủ tính hấp dẫn nếu như ngay cả một dự án có quỹ đất 20 ha hay vốn đầu tư 100 triệu USD trở lên đều phải trình ra trung ương, như vậy quá mất thời gian, làm trễ nải cơ hội đầu tư của doanh nghiệp.
Việc giao quyền lực lớn hơn cho cấp cơ sở sẽ giúp giải quyết vấn đề, tất nhiên kèm theo đó sẽ có những hệ lụy nhưng cái gì cũng cần có sự đánh đổi, vạn vật vốn không thể cầu toàn.
Dự án nhà máy vi chip là một dự án đặc biệt, cần cơ chế đặc biệt, Cường rất hi vọng nó sẽ là mũi khoan sắc bén nhất, mạnh mẽ nhất đủ sức phá vỡ bức tường bê tông cơ chế sơ cứng vốn không đủ linh hoạt đang ngăn cản sự cất cánh của quốc gia.