Những kiến nghị của Grand Technology Inc không thể thông qua trong một sớm một chiều, nhưng đó là việc của Hoàng Công Hoan, Cường sẽ không đi can thiệp.
Vị bí thư tỉnh ủy xử lý được thì tốt, làm không xong vậy tức là năng lực của ông ta không đủ, vậy cũng để Cường nhận thức lại, tìm hướng đi khác, bớt những việc thừa thãi về sau.
Tính ổn định của nguồn cung đất hiếm bấy lâu nay vẫn như cái gai ghim trong lòng hắn, trong lúc chờ đợi phản hồi của Hoàng Công Hoan thì vấn đề này cần phải xúc tiến giải quyết.
Đầu tháng 3 năm 2002, Cường bay sang Thâm Quyến gặp gỡ giới chủ của Tinh Hà.
Cùng tham dự với hắn còn có Hồ Gia Tín, Đường Chấn và ban lãnh đạo Hồng Gia Hưng Nghiệp từ Thanh Hải qua, đội hình tương đối hùng hậu.
Địa điểm gặp gỡ là Tổng bộ của Tinh Hà, Chủ tịch Tập đoàn Trần Thành sau khi nghe Cường giới thiệu xong tỏ ra vô cùng ngạc nhiên nói:
“Không ngờ Đỗ chủ tịch còn có sản nghiệp tận Thanh Hải, anh đi tới đâu cũng có thể làm ra thành tích chói lọi như vậy”
Hồng Gia Hưng Nghiệp đúng là có chút danh tiếng nhưng nó cũng chỉ là giới hạn trong phạm vi Thanh Hải, còn xa xa mới được gọi là vang danh toàn quốc. Cường nghe ra đối phương có ý tâng bốc mình, cười đáp:
“Trong hệ thống kinh doanh của chúng tôi, không thể đem thành công của bản thân quy vào năng lực của bản thân. Những doanh nghiệp như Điện tử Đông Thành hay Tiki Holding một mình tôi cũng sẽ chẳng làm được gì, rất nhiều chiến lược kinh doanh đều do đội ngũ sáng tạo thực hiện. Giống như hiện tại, có mặt tôi hay không cũng chẳng mang tới nhiều ảnh hưởng, một doanh nghiệp hiện đại, một nhân viên thành công là thành công của doanh nghiệp mà không phải là thành công cá nhân. Nếu nói năng lực, tôi tin ông chủ các doanh nghiệp dân doanh trong nước đều là hạng nhất, nhưng có may mắn tìm được đội ngũ mạnh mẽ hay không mà thôi”
“Anh quá khiêm tốn rồi!”
Cường lắc đầu:
“Có điều ở mức độ nào đó tôi có quan điểm giống ông Trần, trong nước hiện nổi lên khái niệm mị lực lãnh đạo cá nhân, đây là thứ mà doanh nghiệp phương Tây vứt bỏ hơn mười năm trước, song tôi nghĩ nó vẫn có chút tác dụng ở trong nước, vì doanh nghiệp nội địa quy mô đa phần là nhỏ. Thế nhưng năng lực cá nhân có mạnh tới đâu, mị lực lãnh đạo có lớn thế nào cũng không thể hoàn mỹ, đối với một doanh nghiệp hiện đại thì đó là điều còn xa mới đủ”
Trần Tĩnh ở một bên chăm chú nhìn Cường, người thanh niên này mang tới cho cô cảm giác như đang ở trước một ngọn núi lớn. Cô cũng học về thương mại, nhưng những lý niệm kinh doanh hiện đại như thế không phải dễ dàng nhận thức được.
“Đỗ chủ tịch đúng là luôn tỉnh táo, chúng tôi cần phải học hỏi thêm ở anh rất nhiều”
Được mỹ nhân khen ngợi, Cường hào hứng nói nhiều hơn một chút:
“Hiện doanh nghiệp trong nước đang đối diện với cơ hội thị trường rất lớn, năng lực lãnh đạo, mị lực lãnh đạo có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa. Nhưng kinh nghiệm phát triển của doanh nghiệp phương Tây cho chúng ta thấy, rất ít người có khả năng điều hành được doanh nghiệp lớn từ chục tỷ, những doanh nghiệp này cần nhất không phải là mị lực lãnh đạo, mà là cả một hệ thống khiến công ty vận hành trơn tru, thời gian qua tôi luôn suy nghĩ làm sao thành lập hệ thống này cho tập đoàn”
Cường tự thân trải nghiệm bài học xương máu, doanh nghiệp sau khi trở nên lớn mạnh, lãnh đạo không phải chỉ có vấn đề kiêu ngạo tự mãn nữa, mà thường trở nên độc đoán, không nghe ý kiến của người khác, một số người tính khí trở nên nóng nảy, lúc này kẻ địch lớn nhất không phải là đối thủ cạnh tranh, mà là chính bản thân của mình.
Sự vụ bất động sản An Viên khi xưa là một minh chứng rõ ràng cho điều đó, tất nhiên có thể đổ cho khi đó hắn còn bồng bột thiếu kinh nghiệm nhưng chẳng thể phủ nhận rằng sự tự tin thái quá cũng sẽ dẫn đến kết cục tương tự mà thôi.
Quay lại chủ đề chính, Cường nói tới vấn đề hợp tác:
“Sphone bước đầu giành được thành công trong nước nhưng muốn đi tới mức sánh vai với Monia, IMB hay Motorolla trên bình diện thị trường toàn cầu thì trông gai còn rất nhiều, ở tất cả mọi phương diện chúng tôi đều thua những cự đầu này một khoảng lớn.
Có rất nhiều vấn đề cả thị trường lẫn kỹ thuật cần phải xử lý trong đó việc đảm bảo nguồn cung sản xuất được chúng tôi hết sức coi trọng. Đó là lý do tôi muốn cùng với Tinh Hà, nghiên cứu khả năng hợp tác sâu hơn”
Trần Thành nghe xong, chăm chú nhìn Cường nói:
“Tôi có thể biết rõ hơn đề nghị của các anh không?”
Cường gật đầu, bảo Đường Chấn đem phương án đã chuẩn bị trước đó giới thiệu với mọi người.
Khai thác đất hiếm là một lĩnh vực đặc thù, có khá nhiều rào cản từ pháp lý tới công nghệ. Đường Chấn lần lượt giải đáp những thắc mắc từ phía Tinh Hà, bao gồm từ địa điểm triển khai, nguồn nhân lực, giải pháp công nghệ, thị trường sản phẩm cho tới nguồn vốn đầu tư.
Trần Thành nghe rất chăm chú, ông ta không biết rõ mối quan hệ ở Việt Nam của Cường là thế nào nhưng nếu đối phương đã nắm chắc như thế thì đó cũng không phải là thứ ông ta cần quan tâm thêm.
Hiểu rõ các mặt vấn đề, sau một hôi lưỡng lự, Trần Thành thận trọng lên tiếng:
“Mặc dù rất trân trọng thiện chí của các anh, nhưng cho phép tôi được hỏi, vì sao các anh lại lựa chọn Tinh Hà làm đối tác? Kỳ thực, chúng tôi cũng không phải là có kinh nghiệm khai khoáng trước kia”
Đây cũng là vấn đề mà Trần Tĩnh quan tâm, cô lập tức nhìn Cường chờ đợi.
Cường khẽ nhấp nhẹ ly nước, hắn kỳ thực rất muốn nói bản thân trả thù Liên Tín mang tới khoái cảm đặc biệt, đây là sự đáp trả việc Vương Tư Thông c·ướp người của hắn trước kia. Mặc dù, hiện tại Tinh Hà đã rút khỏi Liên Tín nhưng nếu quay sang hợp tác cùng đối thủ sống còn, dù cho nói thế nào thì cũng không dễ chịu được, nhất là hắn nghe nói giữa đôi bên còn từng định qua quan hệ thông gia gì đó.
Tất nhiên ngoài miệng, Cường vẫn giả dối:
“Ngài Trần, đúng là chúng tôi có thể lựa chọn đối tác khác nhưng nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có các ngài là phù hợp hơn cả.
Thứ nhất, Tinh Hà từng tham gia vào sản xuất di động, cho nên có hiểu rõ về ngành này, cũng biết ý nghĩa của đất hiếm đối với việc ổn định sản xuất như thế nào.
Thứ hai, việc đầu tư cần nguồn lực hùng hậu, Tinh Hà lại đang tìm kiếm phương án đầu tư mới, thời điểm tương đối phù hợp.
Thứ ba, chúng tôi cần kỹ năng quản trị sản xuất công nghiệp nặng, mặc dù Hồng Gia Hưng Nghiệp hoạt động trong lĩnh vực khai khoáng nhưng chưa từng có kinh nghiệm trong tinh chế sản xuất, cái này Tinh Hà hoàn toàn có thể bù đắp vào.
Thứ tư….”
Cường nói tới đây, hơi dừng lại nhìn về phía Trần Tĩnh một chút, thấy cô cũng đang hướng đối mắt đẹp chờ đợi mình thì liền tiếp lời:
“Chúng ta là đối thủ, nhưng cũng là bạn bè, mà bạn bè chẳng phải là nên cùng nhau kiếm lời, hỗ trợ lẫn nhau hay sao?”
Cường nói rất chính trực nhưng Trần Tĩnh nghe xong, chẳng hiểu sao trong lòng lại có ý nghĩ khác, cảm giác có chút vui vẻ không tên.
Trần Thành dù sao cũng là tinh anh thương nghiệp, sao có thể không nhận thức mấy lí do đầu Cường nêu ra có phần khiên cưỡng, nhưng mà nhìn Trần Tĩnh khóe miệng có chút cong lên, trong lòng chính là thở dài, xem chừng người ta là nhìn mặt mũi con gái mới cấp cơ hội này cho ông ta.
“Thế nhưng còn Vương Tư Thông đây? Aizzz… chẳng nhẽ lại phải bán con gái lần nữa? Người làm cha như mình có quá thất bại không?”
Trần Thành trong lòng than thở, có điều cảm thấy con gái dường như cũng không phản cảm cậu ta, mình đây có là đang lo nghĩ thừa thãi ?
“Kệ đi, chuyện của người trẻ tuổi vậy để bọn họ tự giải quyết, họ Vương kia cũng mới là nói miệng, còn chưa phát sinh thực chất cái gì, nếu Tiểu Tĩnh thực lấy được trái tim cậu ta, có con rể như thế, Trần Gia sau này còn phải lo nghĩ gì nữa chứ”
Không ai biết trong đầu Trần Thành bây giờ đang là loạn thất bát tao suy nghĩ cổ quái gì, Trần Tĩnh thấy cha mãi không lên tiếng liền nhắc nhở:
“Chủ tịch, chúng ta thấy thế nào?”
Bị đánh động, Trần Thành vội tỉnh lại, cười đáp:
“Cảm ơn Đỗ Chủ tịch đã coi trọng Tinh Hà, chúng tôi rất vui mừng được hợp tác cùng các anh. Những nội dung sâu hơn vậy để các bộ phận phía dưới thương thảo”
Khẽ lướt qua đồng hồ, lại nói:
“Bây giờ cũng đã tới giờ cơm trưa, mời các vị cùng dùng bữa với chúng tôi, để chúng tôi có cơ hội thể hiện thành ý của chủ nhà, được chứ?”
Cường cũng muốn cùng Trần Thành trao đổi thêm về hình thức liên danh cùng cơ cấu tổ chức bộ máy vận hành, liền gật đầu nhận lời.
Việc hợp tác ban đầu sơ thành, ai cũng cảm thấy vui vẻ, nhất là Trần Tĩnh đi phía sau Cường, ánh mắt cất giấu tình cảm không rõ.
0