0
Intel là đối tác chiến lược của Điện tử Đông Thành, cho dù song phương chỉ là quan hệ mua bán nhưng công bằng mà nói, Sphone có được thành công như thế ở thị trường đại lục nguyên nhân không thể tách rời sự ưu ái rất lớn của Intel.
Vì thế, mặc dù đã có thể tự chủ nguồn cung chipset từ Atlanta Precision Industry Co. (Ltd.) trong nhất thời Điện tử Đông Thành cũng sẽ không cắt đứt hợp đồng cung ứng.
Nhưng tiêu chuẩn sản xuất công nghiệp sẽ không cho phép một dòng di động lại có cấu hình khác nhau, cho nên định vị được Cường đưa ra là các mẫu điện thoại tầm thấp hơn như S2001, S2003 sẽ sử dụng chip của Intel, về phần siêu chip A2.BH sẽ được lắp đặt trong các mẫu di động tầm trung cao cấp hơn như S2006, S2008.
Định vị như thế, vừa thể hiện được thái độ có trước có sau của Điện tử Đông Thành, lại vừa gián tiếp nâng tầm thương hiệu của chipset thế hệ mới.
Điện tử Đông Thành là không hấp thụ hết năng lực sản xuất của Atlanta Precision Industry Co. (Ltd.) tính toán ra Sphone còn chưa cần đến 30% công suất nhà máy, nhưng sản lượng dư thừa cũng chẳng lo thiếu người mong muốn.
Kỳ thực, do mức độ khó khăn trong chế tạo là vô cùng lớn, nguồn cung chipset trên toàn cầu về cơ bản luôn ở trong trạng thái thiếu hụt. Toàn bộ nền công nghiệp chip bán dẫn toàn cầu hầu như phụ thuộc vào số công ty sản xuất còn chưa đếm đầy một bàn tay.
Vì thế, các nhà sản xuất di động trên thế giới vì đảm bảo sản lượng, mỗi năm đều phải cạnh tranh nguồn cung khốc liệt.
Atlanta Precision Industry Co. (Ltd.) ra đời, cho dù là tạo ra siêu chip có hiệu năng vượt trội nhưng không có nghĩa sẽ tạo ra bao nhiêu sức ép với những Intel, Qualcomm hay TSMC.
Đơn giản là dù có thêm A2.BH thì cung vẫn không đủ cầu, mỗi một nhà sản xuất di động đều có phân khúc riêng cho dòng sản phẩm của họ, việc lựa chọn chipset ở mức độ nào còn phụ thuộc vào phân khúc định vị của sản phẩm và giá thành mong muốn.
Giống như mẫu A2.BH của Atlanta Precision Industry Co. (Ltd.) chẳng hạn, hiện tại ngoài Điện tử Đông Thành thì cũng chỉ có Monia và IMB là liên hệ bày tỏ muốn đặt đơn hàng lớn cho những chiếc di động ở phân khúc cao của họ, về phần những thương hiệu điện thoại thấp hơn, số lượng đặt mua chính là không nhiều.
Nói là như thế nhưng Atlanta Precision Industry Co. (Ltd.) đi vào vận hành, theo những hợp đồng mới liên tục được ký kết thì cũng chỉ cần hơn hai tuần, liền đạt ngưỡng công suất thiết kế tối đa.
Cho dù kết quả chẳng nhiều bất ngờ, nhưng đối với cá nhân Cường vẫn mang lại niềm vui không nhỏ, chuyện này kỳ thực hắn đã chờ đợi rất lâu.
Nhưng là sản nghiệp điện tử phát triển quá nhanh cũng để Cường nhận ra một thiếu sót trí mạng, trong nước thực sự quá thiếu người có năng lực kỹ thuật.
Hiện tại, hắn còn có thể tạm ứng phó, nhưng về lâu dài, khi quy mô sản xuất nở thêm ra, tiếp đó lại có sự gia nhập của những lĩnh vực khác như sản xuất ô tô, chế tạo smartphone, Cường muốn huy động nhân tài chính là rất khó.
Cường đem chuyện này ra cùng nhóm lãnh đạo trao đổi, Vũ Hàm liền nêu ý kiến:
“Có cần suy nghĩ đến việc xây dựng một trường huấn luyện kỹ thuật không?”
Vũ Hàm hiện là Giám đốc điều hành của nhà máy lắp ráp di động Sphone tại Đông Lai, đối với sự thiếu hụt kỹ thuật viên chính là nắm rất rõ, hơn ai hết anh ta thấu hiểu sự khao khát nhân tài của Cường.
Giám đốc nhân sự (Human Resources Manager – HRM) của nhà máy Phương Khánh Vân cũng tham gia cuộc họp, nghe xong ý kiến của Vũ Hàm, liền lên tiếng:
“Kể từ năm 99, chính sách chiêu sinh cùng bồi dưỡng nhân tài của quốc gia đã xảy ra thay đổi lớn, các trường chuyên đã không còn là điểm đến của các học sinh ưu tú. Hiện tại cảm giác các công nhân kỹ thuật hợp cách rất khan hiếm. Qua hai năm nữa, tình huống có thể sẽ càng thêm nghiêm trọng hơn... Tôi cho rằng, chúng ta cần thiết phải chuẩn bị cho việc này.
Theo báo đài đưa tin, Bộ giáo dục đang tiến hành cải cách chương trình thi đại học, mấy năm tới có thể áp dụng theo mô hình ba chung. Các trường đại học và cao đẳng chiêu sinh rộng khắp, tài nguyên giáo dục sẽ bị loãng đi. Không đề cập tới chất lượng tuyển sinh bị giảm trên diện rộng, chất lượng giáo dục của các trường đào tạo nghề trung cao cấp cũng thật sự khiến người ta lo lắng”
Cường không ham thích việc đọc sách không có nghĩa hắn không biết tầm quan trọng của tri thức. Nhưng nền giáo dục trong nước trước nay luôn chạy theo thành tích, nặng lý thuyết lại thiếu kỹ năng thực hành, đến bây giờ các trưởng đại học lại còn tuyển sinh ồ ạt, có xu thế phát triển theo hướng kinh doanh thu lợi nhuận, như thế thật không biết chất lượng sinh viên ra trường sẽ đi tới đâu.
Hơi ngả lưng ra ghế, hắn nói:
“Nước xa không cứu được lửa gần, cho dù hệ thống đào tạo của Việt Nam có trở nên tốt đi chăng nữa, lượng nhân lực kỹ thuật cao sản sinh ra được cũng không đáp ứng kịp nhu cầu của chúng ta. Mọi người có giải pháp gì chăng?”
Vũ Hàm nghe Cường hỏi, nhíu nhíu mày ngẫm nghĩ, sau vài phút hắn lên tiếng:
“Tôi cho rằng chúng ta đang quá tập trung vào nguồn lực nội địa, kỳ thực Việt Nam cũng không phải thiếu nhân tài nhưng rất nhiều trong số họ đều đang ở hải ngoại. Chúng ta có thể tìm cách lôi kéo lực lượng đó trở về Việt Nam làm việc”
“Ồ... bằng cách nào?”
Thấy Cường tỏ vẻ hứng thú, Vũ Hàm lên tiếng:
“Uhm... Tôi kiến nghị chúng ta lập một giải thưởng, tổ chức một chương trình thật trang trọng tiến hành khen ngợi các học giả, nhà khoa học, kỹ sư giỏi có cống hiến nổi bật đối với lĩnh vực điện tử.
Số tiền khen thưởng phải là con số đủ lớn hòng hấp dẫn sự chú ý của các chuyên gia kỹ thuật vi điện tử đứng đầu trong ngoài nước, mục đích làm như vậy đơn giản chính là: các chuyên gia không có quan hệ trực tiếp với chúng ta, tập đoàn cũng phát thưởng. Mọi người đến đây đi, không thiếu phần mọi người đâu...
Còn có, không chỉ nói các chuyên gia có được lợi ích sẽ nói tốt cho chúng ta, các học giả chuyên gia không nhận được lợi cũng sẽ cảm thấy chúng ta tôn trọng tri thức, tôn trọng học giả, cũng sẽ nói tốt cho chúng ta. Phần tử trí thức vốn chính là một tầng lớp mà...”
Hơi dừng lại một nhịp cho mọi người hiểu ý tưởng của mình, Vũ Hàm tiếp lời:
“Tất nhiên, việc lựa chọn ai để khen thưởng cũng phải tiến hành đánh giá thật nghiêm túc, chúng ta có thể mời đến những cá nhân có danh vọng nhất thực hiện thẩm định lựa chọn. Hơn nữa, còn phải thuê truyền thông quốc tế đưa tin thật rầm rộ, để không ai trong giới đều không nghe đến giải thưởng.
Tôi tin rằng, sau khi hoạt động này được triển khai, các công ty săn đầu người của chúng ta sẽ dễ dàng hơn trong việc tiếp cận và thuyết phục những chuyên gia kia tới Việt Nam làm việc.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là giải pháp trước mắt, về lâu dài vẫn phải lấy nội lực làm căn bản. Tập đoàn có thể liên kết với các trường đại học, trường nghề trong nước, tiến hành tài trợ học bổng, máy móc thiết bị phục vụ công tác nghiên cứu, triển khai các chương trình thực tập tại nhà máy hoặc gửi sinh viên ưu tú đi đào tạo nâng cao ở nước ngoài. Như thế, trong khoảng mười năm, chắc chắn vấn đề thiếu hụt kỹ thuật chất lượng cao sẽ được cải thiện đáng kể”
Vũ Hàm quả nhiên là Vũ Hàm, từ ngày phát hiện ra người này ở Bạch Hạc Holding Hồng Kông, Cường đã thấy được tư duy của anh ta rất lợi hại.
Ngắn ngủi thời gian mấy năm ở Việt Nam, người này liền hiểu được thấu đáo căn nguyên vấn đề yếu kém của nhân lực trong nước, hơn thế lại đưa ra được sách lược ứng phó giải quyết nan đề, Cường chính là trong lòng vô cùng thưởng thức.
Khẽ gật đầu, hắn lên tiếng:
“Ý kiến của anh rất hay! Tôi nghĩ có thể áp dụng! Mọi người còn có ý tưởng nào nữa không?”
Hỏi xong, lại không có ai đưa ra giải pháp nào khác, Cường hướng Giám đốc nhân sự Phương Khánh Vân nói:
“Nếu đã vậy, chị Vân cho triển khai theo hướng mà anh Vũ Hàm đề nghị, tôi muốn sớm có một bản phương án thực hiện chi tiết về giải thưởng khoa học. Đồng thời, chiến lược xây dựng nguồn nhân lực dài hạn, liên kết với trường đại học nào, hỗ trợ ra sao để đạt hiệu quả, bộ phận nhân lực cũng cần nghiên cứu triển khai ngay. Việc này rất quan trọng, tuyệt đối không thể chậm trễ”