Vô Địch Gian Thương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Vụ Án Hoàng Trung Khang (2)
Nghe ra giọng Trần Trọng Khải có chút gấp gáp, Cường liền đáp:
“Ý mày là g·iết người?” Cường trợn mắt.
“Uhm… vậy còn mục đích của bọn chúng?”
“Nhưng làm thế chị có thể sẽ tiếp tục gặp nguy hiểm. Phải báo công an để kẻ đứng sau bị tóm chứ?”
“Reng… reng….”
“Là… là như thế” gã đại ca ấp úng xác nhận.
Vụ việc đã âm thầm xảy ra mấy tháng nay nhưng Hoàng Trung Khang cũng mới bị tổ kiểm tra c·ách l·y trong tuần trước. Không lẽ thằng nhóc Cường này cũng nghe ngóng được gì đó có liên quan. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tạm thời đang nhốt trong nhà kho”
Tại đầu dây bên kia, Cường chần chờ giây lát rồi mới lên tiếng:
Cường nhìn một lượt từ trên xuống dưới Vân Giang sau đó mỉm cười nói:
“Tốt lắm, cháu ở yên đấy. Bác tới ngay”
“Thả?” Cướng khó tin nhìn về phía cô.
“Uhm… chắc là… không”
“Vâng”
Cú đập vừa rồi, chứng minh thằng nhãi này thật có gan làm như lời nó nói, nếu còn không khai ra thì hôm nay thật xong đời rồi.
Gọi tới tầm này, chỉ có mấy khả năng, hoặc là người nhà có việc gấp, lãnh đạo bên trên có chỉ thị hoặc là thuộc cấp có chuyện khẩn yếu.
Cường nhìn hai vai cô dường như đang run lên, có vẻ khá là xúc động thì khẽ thở dài: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dự án gia cố đê phòng hộ bị trì hoãn lâu nay là do trên tỉnh đang tiến hành điều tra gì đó phải không bác?”
“Uhm, thực tế đúng là đang có chút trục trặc bên trên. Cái này bác cũng đã nói với chú Lâm rồi. Nhiều khả năng là gói thầu này nhà cháu sẽ không thể làm được”
Từng chữ từng chữ rơi vào tai tên đại ca khiến hắn run lên, thằng nhóc trước mặt này không phải là người mà chính là yêu ma mới đúng, sao mới chừng đó tuổi đã máu lạnh tới múc khủng bố như thế này.
Tên đại ca đảo mắt nhìn về phía Vân Giang, ậm ừ một lúc rồi cắn răng đáp:
“Mẹ kiếp, tao cho mày một cơ hội nữa! Nói ra là ai sai mày tới, mục đích bắt cô gái kia làm gì?”
Con người Hoàng Trung Khang thế nào, Trần Trọng Khải không phải không biết. Người này không dám nói là hoàn toàn sạch sẽ thế nhưng vụ bao nuôi bồ nhí thì có gì đó không phải.
Cường ngồi xuống đồng thời dùng chân đạp giữ lấy cánh tay này, tiếp đó hắn đưa viên gạch kè lên mấy ngón tay của gã đại ca, khóe miệng rít lên:
Cường nhìn chằm chằm vào Vân Giang, thật không biết nên làm thế nào cho tốt. Đứng tại chỗ một hồi, hắn mới lên tiếng:
“Thôi! Chuyện riêng của chị, chị không muốn nói cũng đừng nói. Giờ mấy thằng này chị muốn xử lý thế nào?”
Trong lúc gã đại ca phân vân, Cường lại giơ tay lên. Chỉ là lần này hắn còn chưa kịp đập xuống thì đối phương đã liền run giọng hô lớn:
Đưa tay nhấc lên ống nghe, ông ta trầm giọng:
“Á… á… á”
Vân Giang đáp nhưng thực lòng lại không quá chắc chắn. Cường nhận ra cô chưa nói thật ý nghĩ của mình chỉ là hắn cũng không hỏi gì thêm.
“Còn cứng miệng… mày lì đòn như vậy, để tao xem sức chịu đựng được tới bao nhiêu. Anh Hậu, đè bàn tay trái của hắn ra đất giúp em”
“Tao… tao tự làm, chẳng ai sai tới cả” tên đại ca vốn không muốn đáp bất quá trước vẻ mặt hung hăng của thằng nhóc trước mặt, hắn vội đáp bừa.
Cường thấy gã đã chịu phối hợp thì gằn giọng:
“Vâng, từ thông tin nghe ngóng được, cháu nghĩ là cô Vân Giang này có liên quan tới người kia nên liền gọi cho bác”
Trần Trọng Khải biết Cường không phải là đứa trẻ bình thường, nó nói có chuyện gấp thì hẳn là việc hệ trọng.
“Sao cháu lại biết chuyện này?”
“Tôi Khải đây”
“Vậy nhiệm vụ chính lần này của mày là gì?”
…………………………
Vân Giang ngước mắt nhìn Cường, ánh mắt chất chứa mâu thuẫn cùng phức tạp.
“Cháu giờ đang ở đâu?”
Vân Giang khẽ lắc đầu.
“Chị gần đây có xung đột với ai không?” Cường thử gợi ý.
Gã đại ca đúng là có ý nghĩ nói bừa lấy một lý do thế nhưng lời này của Cường đủ làm hắn lạnh gáy.
Nghe gã đại ca vậy mà nhắc tới tên một vị chính khách, Cường có chút giật mình. Bất quá, ngoài mặt lại cố giữ vẻ bình tĩnh hỏi:
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, thê lương tới mức Vân Giang ngồi ở trên ghế phải co rúm cả người lại, hai tay bưng mặt không dám nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoàn Văn Hậu hiểu ý Cường lập tức cưỡng ép tên đại ca nằm sấp xuống, kéo một bên tay của hắn dang rộng ra.
Nghe xong lời này, Vân Giang khá nghi hoặc, bất quá ngẫm nghĩ thêm một hồi, cô vẫn không đoán ra nguyên cớ.
Mọi thứ vốn diễn ra đúng như lộ trình thì bất ngờ lại xảy ra rắc rối, nếu Hoàng Trung Khang không thoát qua được một cái nạn này, thì Trần Trọng Khải cái gì cũng đứng nói tới, ngay cả việc c·hết chung một dây cũng không phải là không thể.
“Uhm… Có chuyện gì nửa đêm gọi cho bác thế?”
Vân Giang mím môi giây lát sau đó xấu hổ nhỏ giọng:
“Tôi có nỗi khổ riêng, không thể giải thích. Cậu đã giúp thì giúp cho trót, thả bọn họ ra đi!”
Trần Trọng Khải chẳng rõ vì tính ông ta vốn lãnh đạm hay gặp vấn đề gì về sức khỏe giới tính thế nhưng đi theo người này lâu như vậy, ngay trong những lúc chỉ có những người tin cậy nhất, Trần Trọng Khải cũng chưa từng một lần nhìn thấy Hoàng Trung Khang có người đàn bà nào khác bên cạnh mình.
Hỏi xong, thấy tên đại ca vẫn còn chưa chịu khuất phục, Cường chẳng nói chẳng rằng cầm viên gạch nện thẳng vào ngón áp út của hắn.
“Chẳng… chẳng phải bọn chúng muốn… tôi sao?”
“Sao chị lại dính dáng tới mấy người đó?”
“Chị có biết mấy thằng này không?”
Chính trường Đông Thành dạo gần đây thật không yên tĩnh, phó bí thư thường trực tỉnh ủy Hoàng Trung Khang, người nâng đỡ Trần Trọng Khải phía trên, đang yên đang lành tự nhiên có thư tố cáo nặc danh ông ta nhận hối lộ, bao nuôi bồ nhí.
Trần Trọng Khải đi tới ngày hôm nay cũng là được một tay Hoàng Trung Khang nâng đỡ. Nước nổi bèo nổi, nước xuống bèo chìm, Trần Trọng Khải tính toán chỉ cần mình làm ra được chút thành tích nổi bật tại Đông Lai, khi Hoàng Trung Khang leo lên được chiếc ghế bí thư nhiệm kỳ tới thì chiếc ghế phó chủ tịch thường trực tỉnh ủy rất có thể sẽ về tay ông ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất ngờ nghe Cường nhấc lên chuyện này, Trần Trọng Khải trong lòng có chút sầu muộn.
Trần Trọng Khải cúp máy, ánh mắt khẽ lóe lên. Nếu những gì diễn ra đúng như Cường nói thì rất có thể ông ta sẽ tìm ra được điểm đột phá cho khó khăn trước mắt rồi.
Trần Trọng Khai có chút giật mình, cứ việc sự vụ đã được đồn thổi rộng nhưng nếu không phải người có quan hệ thì cũng khó mà đến tai, đặc biệt lại còn biết rõ tên cô gái kia như vậy.
Nói xong, Cường cũng liền xoay người đi ra ngoài.
“Cô gái kia đang ở chỗ cháu. Vừa có một âm mưu á·m s·át nhằm vào cô ta, bọn côn đồ khai rằng được một người tên Nam là trợ lý của Chủ tịch thành phốVõ Văn Lợi thuê làm”
“Vì…” Vân Giang ngắc ngứ một hồi thế nhưng cũng không nói ra được đáp án.
“Bác Khải ạ, cháu Cường đây” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái… cái này tôi thực ra cũng không rõ. Chỉ biết nhận tiền làm việc thôi”
Nghĩ tới đây, Trần Trọng Khải liền lên tiếng thăm dò:
Nhặt chiếc ghế gỗ vứt lăn lóc trong góc phòng cho Vân Giang ngồi xuống, Cường liếc mắt nhìn về tên đại ca đang bị Đoàn Văn Hậu không chế rồi quay lại hỏi cô:
“Cái gì? Thật có chuyện này?” Trần Trọng Khải có chút giật mình, ông ta cho rằng bản thân nghe lầm.
Cường nhận được câu trả lời, đuôi mày khẽ sáp lại, hắn ra hiệu cho Đoàn Văn Hậu đưa gã đại ca ra ngoài xong liền hướng về phía Vân Giang nói:
Đoàn Văn Hậu là dân anh chị, những việc tương tự như bây giờ không phải là chưa từng nhìn thấy bất quá chứng kiến thủ đoạn của Cường trong lòng không khỏi khen ngợi, thầm nghĩ thằng nhóc này lớn lên không gia nhập giang hồ, trở thành một đại ca máu mặt quả thật là quá mai một nhân tài.
Chương 76: Vụ Án Hoàng Trung Khang (2)
P/s: Cảm tạ tỷ phú Đô la “Trum” cùng Tài phiệt “situvodanh_07” đã nhiệt tình ủng hộ! Vàng sáng lóa cả mắt!
“Là cho con nhỏ kia biến mất khỏi thế giới này?”
Cường nhìn ngón út dập nát, khuôn mặt tái dại, ánh mắt trợn trắng lên vì đau của gã đại ca, hắn lại lạnh giọng quát:
“Chị thế này đúng là dễ khiến người khác phạm tội. Cơ mà như những gì tôi nghe được, dường như động cơ của bọn chúng không phải chỉ đơn giản như thế?”
Chỉ là bây giờ tỉnh đã đang tiến hành c·ách l·y thẩm tra thì không thể không có chứng cứ xác thực. Bên ngoài cũng đồn ầm cả lên rồi, cô phó phóng nhân sự của nhà máy xà phòng Tiên Phong, tên là Vân Giang là tình nhân ở bên ngoài của Hoàng Trung Khang. Giám đốc nhà máy thông qua cô ả nhét tiền cho Hoàng Trung Khang. Cô gái đó tới được nhà máy xà phòng làm việc cũng do Hoàng Trung Khang đánh tiếng.
“Vâng, xin lỗi vì quấy rầy bác lúc này nhưng cháu có chuyện gấp đang muốn hỏi bác”
“Ừm, nói đi!”
“Đừng, tao khai, tao khai!”
“Còn chưa khai, hay là để tao cho từng ngón của mày hỏng hết, cả đời nhờ người khác xúc cơm?”
“Uhm… nhà hàng Rừng Trong Phố cơ sở 1”
Vân Giang im lặng giây lát sau đó khẽ gật đầu. Cường thấy vậy liền hỏi:
“Uhm… bọn chúng cũng chỉ là tay sai thôi”
“Lý do người kia sai mày là gì?”
“Chị nghe được rồi chứ?”
“Tốt nhất là khai cho thật, ngoài kia còn hai thằng, lát chúng mà nói khác với mày đừng trách tao độc ác”
Đã gần 12h đêm, Trần Trọng Khải đang ngồi tại bàn làm việc thì bất ngờ có chuông điện thoại.
“Nếu chị muốn vậy thì cứ là như thế đi”
“Nói, rốt cục là ai sai mày tới?” đi tới cầm lên viên gạch, hung khí mới dùng để t·ấn c·ông tên đại ca, Cường gườm gườm nhìn gã lớn giọng tra khảo.
“Chuyện này là do tay Nam, trợ lý Chủ tịch thành phố Võ Văn Lợi bảo chúng tôi làm?”
“Vậy bọn s·át n·hân thì thế nào?”
“Có thể thả bọn chúng đi không?”
Mất vài giây để xác định người gọi tới là ai, Trần Trọng Khải lên tiếng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.