0
p/s: Sau bao lâu ta mới biết mùi Bố Cáo Lệnh. Cảm tạ "Tà Mộng Thiên" nhé. Đồng cảm tạ Tài thần "situvodanh_07" vẫn nhiệt tình ủng hộ!
Nhà hàng Rừng Trong Phố,
Trần Trọng Khải không tới một mình, đi cùng ông ta còn có Lê Văn Minh, Giám đốc Công an thành phố Đông Thành cùng một vài thuộc cấp dưới quyền.
Mấy t·ên s·át n·hân rất nhanh liền khai ra chủ mưu, nội dung giống như đã từng khai nhận trước đó với Cường.
Ngồi trong một căn phòng kín, Trần Trọng Khải nghe báo cáo xong tình hình thì đuôi mày sít chặt vào nhau.
Cảm giác không khí có phần nặng nề, vị giám đốc Công an thành phố lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“ Anh Khải, tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không bình thường ”
Trần Trọng Khải gật nhẹ đầu:
“Uhm… vậy trên góc độ chuyên môn anh có đánh giá thế nào?”
Lê Văn Minh cân nhắc giây lát sau đó mới đáp:
“Tay Võ Văn Lợi vốn không có gan tự chủ trương làm ra chuyện này. Chắc chắn phải được vị kia đồng thuận. Quan hệ giữa anh Khang với người này vốn không hòa thuận, có khi nào bọn họ muốn nhân cơ hội anh Khang gặp rắc rối đổ thêm dầu vào lửa không?”
“Ý anh là bọn họ muốn đổ tội cho anh Khang?”
Lê Văn Minh gật đầu:
“Anh Khang bị tố cáo có quan hệ ngoài luồng, bao nuôi bồ nhí bên ngoài đồng thời lại thông qua người này để nhận hối lộ. Anh nói xem, giờ Vân Giang bị g·iết, người ta sẽ hiềm nghi ai? Chẳng phải anh ấy sẽ bị cho rằng muốn ra tay diệt khẩu hay sao?”
Trần Trọng Khải ngả lưng ra ghế ngẫm nghĩ. Mất một lúc lâu, ông ta mới lên tiếng:
“Tôi vẫn tin rằng anh Khang vốn không có quan hệ gì thân thiết cùng Vân Giang. Con người anh ấy thế nào, cả tôi với anh đều biết, nhất định là có người cố tình gài bẫy vụ này. Tiếc là bây giờ tổ điều tra đang c·ách l·y, chúng ta không thể gặp anh ấy để hỏi lại cho rõ”
Nói tới đây, Trần Trọng Khải hơi dừng lại một nhịp rồi mới tiếp tục:
“Anh Minh hẳn cũng nghe qua nhiều chuyện của nhà máy xà phòng Tiên Phong. Đơn vị này từ lâu đã tồn tại vấn đề lớn, anh Khang cũng đã sớm nhận ra nên có tổ chức mấy tổ kiểm tra tới đó, nhưng không tìm ra được vấn đề gì. Anh Khang chẳng phải là người hồ đồ, anh ấy có muốn kiếm tiền, cũng không mò trong vũng nước đục đó, đạo lý này ai cũng có thể hiểu. Anh nói xem, chuyện anh Khang đi nhận hối lộ của tay giám đốc nhà máy, có tin nổi không?”
Lê Văn Minh đương nhiên có thể nhận ra những khúc mắc trong chuyện của Hoàng Trung Khang, chỉ là vẫn còn có chút băn khoăn:
“Đúng, rất nhiều người không tin, nhưng vì sao tỉnh phái mấy tổ kiểm tra mà không tra ra được vấn đề? Nếu như nói là do có người bao che thì còn giải thích được”
“Anh có nghĩ vị kia là có liên quan trực tiếp tới chuyện này?” Trần Trọng Khải bất ngờ hỏi.
Lê Văn Minh mím môi suy nghĩ một hồi rồi thận trọng lên tiếng:
“Anh thật nghĩ tới khả năng này?”
Trần Trọng Khải gật đầu:
“Tôi thấy rất có khả năng! Anh Khang chủ trì việc thanh tra nhà máy xà phòng mấy lần, nhất định là có thể chạm vào được vấn đề ẩn sâu trong đó, có thể một số đã được moi ra, nhưng chưa đụng vào vị kia, nên ông ta phải cản anh Khang đào bới sâu hơn. Tôi nghe nói trên cuộc họp tỉnh ủy, người này năm lần bảy lượt nói vấn đề nhà máy Tiên Phong tra mãi không rõ thì không nên nhùng nhằng nữa, quan trọng là đảm bảo cải tổ thành công. Chuyện cải tổ mà làm xong thì những vấn đề trước đó cũng liền sẽ bị che lấp hết cả”
Lê Văn Minh nghe xong cũng rơi vào trầm mặc, sau một hồi ông ta lên tiếng:
“Nói vậy là tay giám đốc nhà máy cùng với cô ả Vân Giang kia chính là bịa đặt lời khai? Nhưng nếu đúng là như thế thì bọn họ chẳng phải cũng không có được kết cục tốt đẹp hay sao?”
Trần Trọng Khải thở dài:
“Nói ra thì xấu hổ, sau khi thị anh Khang bị c·ách l·y thẩm tra, tôi cũng cuống cả lên, không nghĩ được cái gì sáng rõ. Tình cờ đêm nay sảy ra vụ việc, tôi mới được nhắc nhở một chút. Theo tôi nghĩ thì tay giám đốc kia đằng nào cũng khó thoát tội nên mới được mang ra làm con tốt thí c·hết thay cho chủ, ít nhất khi vị kia còn tại vị thì án tù của hắn sớm muộn cũng được miễn giảm hết. Về phần Vân Giang, cô này có thể là bị bọn họ nắm được điểm yếu nào đó ép buộc nên mới làm ra chuyện này”
Lê Văn Minh càng nghe càng cảm thấy phân tích của Trần Trọng Khải rất hợp lý. Người này ở trong quan trường nhiều năm, chuyện vòng vèo đều nhìn thấu cả, năng lực quả nhiên rất lớn, chỉ là vẫn cần một cơ hội để đột phá cửa khẩu mà thôi.
Lặng im cân nhắc một hồi, Lê Văn Minh mới lại lên tiếng:
“Nếu sự việc là vậy, có thể việc bọn họ ra tay với Vân Giang là nhằm hai mục đích. Một là gia tăng hiềm nghi lên anh Khang, hai chính là muốn diệt khẩu, che dấu âm mưu của họ.
Xem ra, cô Vân Giang này cũng không phải quá được tin tưởng, chân chính là một con cờ dùng xong rồi bỏ. Bây giờ, tay giám đốc nhà máy Tiên Phong chỉ cần kiên trì khai nhận đã hối lộ cho anh Khang đồng thời phối hợp với bản khai sơ bộ với tổ kiểm tra trước đó của cô này, cho dù không thật đầy đủ căn cứ buộc tội thì với cái án còn nằm trên đầu, sự nghiệp chính trị của anh ấy cũng xem như là kết thúc”
Trần Trọng Khải tương đối đồng tình với nhận xét này của Lê Văn Minh, ông ta dựng thẳng lưng nhìn chăm chú vào người này rồi lên tiếng:
“Nếu sự việc đúng như chúng ta phán đoán, vậy thì mấu chốt để giải quyết vấn đề có lẽ nên bắt đầu từ cô gái Vân Giang này. Anh xem, liệu có thể thuyết phục cô ta hợp tác cùng chúng ta không?”
Lê Văn Minh suy nghĩ giây lát mới đáp:
“Muốn thuyết phục Vân Giang phản cung đồng thời phối hợp chúng ta tố cáo mấy vị kia thì phải nắm được lý do cô ta đồng ý giúp bọn họ mới được. Như cậu Cường kia vừa nói thì cô ta còn xin tha cho mấy t·ên s·át n·hân, xem chừng là rất bị lệ thuộc”
Nói tới đây, như nghĩ tới cái gì, ánh mắt Lê Văn Minh loé lên một nhịp mới lại tiếp tục lên tiếng:
“Uhm... Tôi nghĩ cũng không thể hoàn toàn trông đợi vào quyết định của Vân Giang, anh nói xem nếu anh Khang thực sự phát hiện ra được cái gì đó từ nhà máy Tiên Phong thì chúng ta lần theo manh mối đó cũng thuận tiện. Không biết anh ấy lưu giữ những thứ đó ở đâu nhưng tìm được nó, dù Vân Giang không chịu hợp tác, chúng ta vẫn có bằng chứng để hỗ trợ cho anh ấy”
Trần Trọng Khải được Lê Văn Minh nhắc nhở mới choàng nhớ ra:
“Anh Khang có thói quen mang nhật ký công tác bên mình, nói không chừng có thể tìm thấy manh mối trong đó”
Lê Văn Minh nghe xong khẽ lắc đầu:
“Lúc bị đưa đi, bên mật vụ cũng mang theo toàn bộ các tài liệu tại phòng làm việc cũng như nhà riêng. Tôi không nghĩ chúng ta có thể tìm được cuốn nhật ký đó đâu”
“Điều này cũng chưa hẳn, anh Khang làm người tinh minh, bản thân bỗng nhiên bị người tố giác anh ấy không thể không phán đoán được cái gì. Tôi nghĩ, anh Khang hẳn cũng có sự chuẩn bị, chẳng qua bằng chứng không thật đầy đủ cho nên tới giờ vẫn còn chưa đưa ra”
“Uhm… cứ cho rằng có chuyện đó thế nhưng chúng ta tìm tài liệu này ở đâu? Cũng không thể tìm anh Khang mà hỏi được”
Trần Trọng Khải nhịp tay lên bàn một hồi rồi đáp:
“Thư ký Đoàn của anh ấy có thể là đầu mối, người này kể từ lúc anh Khang bị đưa đi thì gần như không còn xuất hiện tại văn phòng làm việc, gọi điện cũng rất khó gặp trực tiếp, toàn là người nhà nhận máy hộ. Cậu ta nhiều khả năng là biết được cái gì đó”
“Uhm… hình như nhà cậu ta ở phường Đông Tác phải không? Tôi sẽ trực tiếp tới tìm cậu ta tìm hiểu chuyện này”
“Anh phải cẩn thận một chút, có thể người của vị kia cũng đang giá·m s·át thư ký Đoàn, tránh để bọn họ làm ra động tác mạnh”
“Ha ha, anh nói vậy là quên mất tôi là giám đốc công an thành phố rồi đấy?”
“Xin lỗi, tôi không có ý nghi ngờ năng lực của anh, chỉ là chuyện này hệ trọng, cẩn thận vẫn hơn”
“Được rồi, anh yên tâm đi! Tôi tự biết phải làm gì” Lê Văn Minh vỗ nhẹ vai Trần Trọng Khải khẳng định.
“Uhm… anh lo bên đó. Về phần cô Vân Giang, để tôi thử giao tiếp một chút xem sao”
Lê Văn Minh tính đứng lên rời đi, bất chợt lại lên tiếng:
“Tối nay nhiệm vụ bịt đầu mối thất bại, h·ung t·hủ bị chúng ta giam giữ không thể trở về báo cáo, tới tầm này tôi e rằng mấy người kia hẳn là cũng đã biết. Nếu có thể, chúng ta cần đánh nhanh thắng nhanh, tránh cho bọn họ có thời gian chuẩn bị phương án đối phó”
“Tôi hiểu, cũng sẽ cố gắng hết sức. Giờ thì hành động ngay thôi!”
Nói xong, Trần Trọng Khải liền đứng lên, chẳng quản Lê Văn Minh còn đang ngồi lại, mở cửa bước ra ngoài đi trước.
………………………….
Cứ việc Hoàng Trung Khang tạm thời bị c·ách l·y thế nhưng không phải vì thế mà mạng lưới ông ta gây dựng nên tại Đông Thành lập tức sụp đổ. Thậm chí đứng trước vấn đề sống còn trong sự nghiệp chính trị, mỗi mắt xích còn phát huy ra hiệu quả làm việc rất cao. Minh chứng là chỉ trong thời gian nửa đêm ngắn ngủi, vừa mới sáng hôm sau, bọn họ đã thu thập tới tay được một số tin tức và hồ sơ quan trọng.
Trước đó, Trần Trọng Khải còn luôn suy nghĩ, Vân Giang vì sao cam tâm để người khác khống chế, lợi dụng thì lúc này từ những thông tin có được, ông ta đã bắt đầu phán đoán ra được vấn đề.
Trên tay Trần Trọng Khải lúc này là một hồ sơ bệnh án, trang đầu có dán ảnh một người phụ nữ tuổi khoảng gần năm mươi, cứ việc nhìn qua có chút tiều tụy thế nhưng vẫn nhìn ra được người này ngày trẻ hẳn là rất xinh đẹp.
Bệnh nhân tên là Trương Phương Dung, mẹ ruột của Vân Giang. Trong hồ sơ ghi chép, Trương Phương Dung gần đây bị t·ai n·ạn giao thông nghiêm trọng, phải tiến hành phẫu thuật c·hấn t·hương sọ não, tài liệu kèm theo là tình hình của người này do bệnh viện đa khoa đưa tới sáng nay.
Chi phí phẫu thuật chữa trị cùng mấy tháng nằm viện, nhà Vân Giang tổng cộng tiêu tốn hết gần 70 triệu hiện vẫn còn phải dùng tới nhiều loại thuốc men nhập nhẩu để chữa trị.
Đáp án có lẽ là đây?
Trần Trọng Khải có được tài liệu này cũng rất hưng phấn, số liệu khoản chi lên tới 100 triệu mà tay giám đốc nhà máy Tiên Phong trưng ra để chứng minh số tiền hắn đưa cho Vân Giang rất có khả năng dùng để chữa trị cho mẹ cô, mà không phải như lời khai trước đó là chuyển cho Hoàng Trung Khang.
Đã phán đoán ra động cơ hành động của Vân Giang, buổi trưa Trần Trọng Khải bí mật tới căn nhà nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, nơi này chính là chỗ ở tạm thời của Vân Giang được Trần Trọng Khải bố trí để bảo vệ cô.
Trần Trọng Khải biết Vân Giang nhưng Vân Giang lại không biết ông ta, vì để tạo thêm sự tin tưởng Trần Trọng Khải còn cố ý để Cường theo cùng.
Dù sao hắn cũng là người từng cứu Vân Giang, biết đâu vì sự có mặt của Cường mà cuộc nói chuyện lại trở nên dễ dàng hơn cũng không chừng.
Trần Trọng Khải lâu nay vốn không hề xem Cường là một thiếu niên thông thường, hơn nữa vì lợi ích của đôi bên là gắn chặt cho nên liền mang những nội dung chính yếu ra nói cùng hắn.
Nghe xong, Cường tuy không nói gì nhiều nhưng trong lòng lại đang là một mảnh xáo động, thú thực hắn chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có ngày phải nhúng một chân quấy lên cái vũng nước đục nơi chính trường Đông Thành này đâu đấy.
Cảm giác có chút không thật bất quá đã rơi vào tình cảnh này, hắn cũng không thể không phối hợp cùng Trần Trọng Khải, nên nhớ môi hở răng lạnh, vị bí thư huyện ủy này mà có vấn đề gì thì chú cháu hắn cũng chư chắc có quả ngọt mà ăn, hậu quả nhãn tiền chính là mất đi một chỗ dựa mạnh mẽ, về sau muốn làm ăn cái gì cũng phải nhìn trước ngó sau rất mệt.
Khi hai người tới nơi, Trần Trọng Khải không vội vào mà để Cường đi trước nói chuyện nhằm trấn an tâm lý cho Vân Giang.
Bước vào trong phòng, Cường thấy Vân Giang đang ngồi trước cửa sổ, mái tóc mây buông xõa che đi nửa bên mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ, cô mặc chiếc áo tơ mỏng, để hở cánh tay trần như ngó sen, đường cong mê đắm lòng người.
“Chị Vân Giang, làm gì mà ngẩn người ra thế?”
Nghe ra giọng Cường, Vân Giang quay đầu sang, ánh mắt pha lẫn vui vẻ cùng sự ngạc nhiên:
“Cường hả? Không phải cậu nói phải về Đông Khánh rồi à? Sao giờ lại ở đây?
Trước cửa sổ có một cái bàn trà và hai cái ghế lim, Cường đi tới ngồi xuống:
“Tôi về tới nhà rồi không yên tâm cho chị nên lại ngược lên đây xem thế nào. Dù sao giúp người thì phải giúp cho trót, không thể để chị lại cùng những người xa lạ được”
Cứ việc lý do Cường đưa ra thật sứt sẹo và đầy lỗ hổng thế nhưng cũng khiến Vân Giang cảm động. Cô nhìn hắn mỉm cười:
“Cảm ơn cậu!”
“Cảm ơn gì chứ, chị không trách tôi là được rồi”
Cường phất tay cười nhạt, quan sát thấy mâm cơm dường như là còn nguyên đang được che lồng bàn trước mặt, hắn nhíu mày lên tiếng:
“Sao chị còn chưa ăn?”
“Uhm... Cậu nghĩ tôi còn lòng dạ để ăn sao?”
Nghe Vân Giang hỏi ngược lại, Cường gật đầu:
“Ừ… nếu tôi là chị cũng khó mà nuốt được”
Vân Giang nghe xong thì cười gượng chỉ là nụ cười cũng nhanh qua, thay vào đó là một câu hỏi:
“Mấy người bên ngoài thật là an ninh à? Sao không đưa tôi về trụ sở lại để tôi ở chỗ này”
Trước ánh mắt thăm thẳm như muốn hút linh hồn người khác vào trong đó của Vân Giang, Cường có chút thất thần. Hắn biết không thể dấu cô hơn nữa chuyện này cũng không cần dấu cho nên liền đáp:
“Họ xác thực là an ninh nhưng theo diện mật vụ. Tại sao họ muốn giữ chị, hẳn là chị cũng có thể đoán ra”
Vân Giang không phải ngu ngốc nếu không muốn nói là rất thông minh, chí ít trong lý lịch thì cô cũng là tốt nghiệp loại ưu của trường đại học kinh tế nên không thể không biết suy nghĩ được. Cô hỏi Cường cũng chỉ là để các thực suy đoán của mình.
“Uhm… ra cậu là cố ý theo dõi tôi từ trước chứ không phải là tình cờ cứu tôi đúng không?”
Nghe Vân Giang nhấc lên vấn đề này, Cường biết cô hiểu lầm nhưng cũng không muốn giải thích bởi có giải thích thì Vân Giang cũng không hẳn đã tin thậm chí còn gây ra nghi kỵ giữa hai người, chuyện này không tốt cho việc thực hiện nhiệm vụ mà Trần Trọng Khải giao phó.
“Cũng là tình huống bất đắc dĩ, chỉ là tôi là thực lòng muốn giúp chị thoát khỏi tình huống hiện tại. Phó bí thư Hoàng Trung Khang là một lãnh đạo tốt, không nên bị người p·há h·oại tiền đồ chính trị như vậy. Uhm… mà cũng nói luôn là chuyện gia đình chị cần tiền chữa bệnh cho mẹ chị, chúng tôi cũng đã biết cả rồi”
Vân Giang nghe tới đây thì mắt trợn lớn, vai khẽ run lên, môi mấp máy nhưng không nói được nên lời.
Sự việc dường như đã là bại lộ, mà nếu đúng là thật thì tội cố tình vu khống quan chức cấp cao còn lớn hơn rất nhiều so với việc làm trung gian đưa hối lộ, xem ra chặng đường đời phía trước đối với cô sẽ gập ghềnh và khó khăn nếu không muốn nói là cánh cửa tương lại đã đóng sập lại.
Vân Giang thực ra cũng chỉ là một cô gái bình thường bị hoàn cảnh ép buộc, yếu đuối vẫn là bản tính. Tới lúc này, nghĩ tới tình trạng bi đát của bản thân, bao nhiêu đè nén trong lòng không còn kiểm soát được, giống như n·ước l·ũ phá đê ào ào tuôn ra. Cô ôm mặt bật khóc nức nở.
Cường đứng lẳng lặng nhìn Vân Giang phát tiết một lúc, chờ tâm trạng cô bình tĩnh hơn lại hắn mới lên tiếng:
“Chị không cần phải quá sợ hãi, chị làm vậy cũng là bất đắc dĩ, tôi có thể hiểu”
Vân Giang nhìn Cường lắc đầu:
“Cậu không phải là tôi, nên không thể hiểu cảm giác của tôi được”
“Chị Vân Giang, tôi biết trong lòng chị rất đau khổ, nhưng chị không nên làm công cụ cho kẻ khác, phó bí thư Khang thanh bạch vô tội. Lãnh đạo bên trên cũng đã nghi ngờ nên đang chuyển hướng điều tra nhằm vào chủ tịch tỉnh Đinh Văn Liêu, chủ tịch thành phố Võ Văn Lợi cùng với tay Hồ Thế Đại, giám đốc nhà máy Tiên Phong ba người bọn họ thông đồng chiếm đoạt tài sản quốc gia, tôi được bố trí nằm trong tổ chuyên án tỉnh, cho nên chị mới thấy tôi ở đây”
Vân Giang há miệng, nhưng không có âm tiết nào phát ra.
“Chị Vân Giang, tôi hi vọng chị chủ động khai báo tất cả với tổ chuyên án, vấn đề của chị không nghiêm trọng” Cường nhẹ giọng nói.
Vân Giang nghe xong, ngẩn ngơ giây lát lại vùi đầu vào giữa hai đầu gối khóc lớn, Cường đứng dậy lại gần, chủ động ôm đầu cô vào lòng, nhẹ nhàng nói:
“Chị Vân Giang, đừng bi thương như vậy. Nếu chị hợp tác, tôi đảm bảo sẽ không để ngươi khác làm tổn thương chị”
Vân Giang vốn đang rất cần chỗ dựa cho nên liền đưa tay ôm lấy hông Cường, ôm thật chặt, áo Cường nhanh chóng bị nước mắt thấm ướt.
Cường thì thầm bên tai Vân Giang, đợi cho cô dần dần thu lại tiếng khóc mới buông tay. Đi ra ngoài, thấy Trần Trọng Khải vẫn còn đang đứng đợi, hắn nói:
“Có thể cho chị ấy một chút thời gian không? Áp lực tâm lý của chị ấy rất lớn, rất khổ sở. Chị ấy không có dũng khí chống lại mấy người kia, chỉ là cũng nói rất hi vọng có người vạch trần được âm mưu của ông ta, hi vọng bác suy xét tới những tình tiết này”
Trần Trọng Khải nghe xong đưa tay vỗ nhẹ vai Cường:
“Con trai, làm tốt lắm! Bác hiểu, cũng sẽ can thiệp để Vân Giang không bị kết tội quá nặng. Cô ta thực ra mà nói thì cũng rất đáng thương!”