“ Ngươii âm thầm điều tra trong tông môn từng người một ai đáng nghi ngờ sau đó theo dõi kĩ nhớ không đuợc vọng động bí mật truyền tin cho ta”
Một đàn ông trung niên đang thưởng thức trà đạm mạc phân phó người mặc trang phục đen phía trước nhưng trong tâm hắn gấp muốn điên đây.
“ là tông chủ thuộc hạ xin cáo lui ”
Hắn bình tĩnh lui xuống nhưng chưa đi kịp thì nghe tên trung niên nói tiếp.
“ còn nữa dừng việc bắt tên đạo tặc đi bảo bọn đệ tử lo tu luyện đừng để những tông môn kia vượt qua ”
Tên áo đen lĩnh mệnh sau đó lùi ra ngoài sợ vị này lại nói thêm khiến hắn đau đầu, ngài có gì thì nói một lượt đi cứ đợi ta sắp đi ngài cứ nói thật biết h·ành h·ạ người khác.
Tên trung niên này cầm tách trà thưởng thức một lúc sau đó nhìn lên ánh trăng thở dài lẩm bẩm.
“ Sợ là những lão già kia không chịu để yên cho ta muốn làm gì thì làm ! ”
...
Sau khi dùng phá vọng ngân mâu thôi diễn từng khẩu quyết này hắn nắm được một tí da lông.
Dương Trần ngồi dậy sau đó cầm thanh kiếm gỗ rút ra.
” Ta chắc hẳn không cần đến bước đoạn tình trước giờ ta luôn theo vô tình đạo ” Dương Trần chợt tỉnh ngộ sau đó nói ra
Hắn trước giờ vốn theo vô tình đạo nên không cần thiết đoạn tình làm gì.
Quyết định xong hết thảy hắn vứt bỏ đi tạp niệm trong đầu bắt đầu tu luyện kiếm pháp.
Tay Dương Trần cầm kiếm mắt lạnh lùng kiếm tra vào vỏ lại rút kiếm ra xong lại thu kiếm vào cứ như vậy hàng trăm hàng nghìn hàng vạn lần liên tục kiếm khí bắn ra liên tục vang vọng cả căn phòng của hắn.
Thời gian dần trôi qua đã hơn 3 canh giờ.
Mặt Dương Trần rơi đầy mồ hôi hắn dừng lại tra kiếm vào vỏ hắn thả lỏng ra một hơi sao đó thì thào.
“ trụ cột kiếm thuật của ta đã vững chắc bây giờ nên tu luyện công pháp ”
Hắn nói xong rút kiếm ra sau đó hai chân hắn nhá nhẹ về phía trước tay đâm kiếm thành một đường vòng cung xong hắn thả nhẹ người xuống chân lại tiếp tục lui về phía sau tay cầm kiếm múa lên xuống sau đó trái sang phải hắn cứ làm liên tục động tác ấy .
Thời gian cứ thế trôi qua bao lâu lúc này trong căn phòng Dương trần đang luyện kiếm tốc độ lẫn thân pháp hắn nhìn rất chậm nhưng đáng sợ là từng đường kiếm hắn như mờ như ảo không thể bắt kịp quỹ đạo này đã thế trên mũi kiếm gỗ của hắn lại chứa một tia khí tức sắc bén lại lạnh đến kinh người khi ai nhìn vào cũng mắt cũng đau như có vật gì đâm vào mắt khiến ai cũng sợ hãi.
...
Lúc này trong phòng Duơng trần không còn thấy hắn đâu mà là một thân ảnh tựa như thật tựa như ảo tay cầm kiếm luyện đi vài luyện lại động tác lên xuống sau đó trái phải.
Lúc này nếu có người nhìn sẽ sợ hãi vì thân ảnh này tựa như chậm nhưng lại nhanh đến kinh người xung quanh kiếm của thân ảnh này tản ra quang mang màu xanh lạnh lẽo cô độc từng nhát kiếm sắc bén rất đáng sợ chỉ cần chạm vào một tia cũng trực tiếp bị chia năm xẻ bảy.
Bình minh đã đến
Căn phòng không còn thân ảnh này nữa hắn nhanh đến nổi không còn thấy tàn ảnh chỉ có thể cảm nhận tia khí tức sắc bén lạnh lẽo tản ra từ thanh kiếm của hắn thôi.
Mặt trời đã lên núi một tia ánh nắng bắt đầu chiếu vào căn phòng của Dương trần nhưng không có ai.
Một thân ảnh bắt đầu xuất hiện hắn nhìn ra cửa sổ nỉ non nói .
“ ừm trời sáng rồi nên dừng lại đi làm việc thôi tối tu luyện tiếp ”
Hắn cất thanh kiếm vào nhẫn trữ vật sau đó chạy đi tắm rửa sau đó làm công việc.
Đã trôi qua bốn ngày hai tên Đoạn đức Lý la đã vào ngoại môn nên bây giờ chỉ còn một mình Dương Trần làm việc ..... thời gian cứ thế trôi qua bình thường không có phiền phức hay rắc rối tìm đến Dương Trần là do hắn làm xong việc là chạy về phòng ngủ ngay nếu hắn đi vài phút thế nào phiền phức cũng tự tìm đến.
Màn đêm lại buông xuống một mảnh đen tối lại chợt ùa về trên mảnh đại lục kiếm vực.
Trong căn phòng nhỏ bé này Dương trần đã cơm nước no nê hắn bắt đầu trong lòng tính toán.
“ Ân cũng đến lúc đi săn yêu thú dùng hỗn độn thể tăng lên tu vi mà trước khi đi ta cần phải làm một số chuyện ”
Hắn muốn trước khi đi g·iết tên Tiêu chiến này mấy ngày trước lo tu luyện mà quên đến tên này mà muốn g·iết tên này nhưng không bại lộ thân phận chỉ ngựa đi đường cũ Ách dùng phù văn lẻn vào nơi hắn tu luyện sau đó á·m s·át hắn lại chuồn đi không ai hay.
...
Dương Trần lấy thanh kiếm gỗ ra hắn bịt mắt đi sau đó thân ảnh hắn biến mất hắn diễn đi diễn lại từng chiêu kiếm tối hôm qua hắn làm.
Trời đã bắt sáng dần.
Lúc này trong căn phòng của Dương trần nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy gì nhưng nếu đi vào sẽ c·hết không thể nghi ngờ vì lúc này căn phòng tràn đầy khí tức sắc bén lạnh lẽo lại mang đầy ý chí mạnh mẽ cho dù chạm vào một tia chỉ sợ ngay cả kiếm sĩ cao giai cũng c·hết không phải nghi ngờ.
Sau hai ngày tu luyện Dương trần đã lĩnh ngộ được một tia vong tình kiếm ý.
Một lúc một thân ảnh chợt hiện ra hắn nỉ non nói.
“ ta đã lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, chiến lực của ta hẳn bây giờ sợ ngay cả kiếm giả cửu trọng thiên cũng có thể chiến một trận ”
Hôm nay hắn thu hoạch khá lớn tu vi tăng lên kiếm giả thất trọng thiên đỉnh phong còn lĩnh ngộ được một tia kiếm ý thật may mắn.
Nhìn sắc trời đã sắp sáng lên hắn nghĩ thầm “ cũng nên đi xem hai tên kia tu luyện ra sao ta đoán thế nào hai tên này cũng có phiền phức cho xem ”
Đúng như hắn đoán trời sáng hai tên này đụng chạm phải nhóm đệ tử kia còn có tên Tiêu chiến.
0