0
Trời đã bắt đầu sáng .
Dương Trần thân thê3 uể oải rời giường đi tắm rửa ăn sáng bắt đầu công việc của hắn.
...
Dương Trầnn mệt mỏi ra khỏi phòng của mình nhưng khi hắn mở cửa thì phát hiện thân ảnh một thiếu nữ ánh mắt có nhu hòa yêu thương nhìn hắn nàng nhẹ nhàng nói ra.
“ Sư huynh ngươi tối nay tranh thủ đến gặp ta nha ''
Dương Trần đang mệt mỏi thì nghe cái này giọng ngọt ngọt trong trẻo nhịn không được giật mình hắn vội vàng hỏi.
'' Ngươi làm sao muốn cùng ca trò chuyện nhân sinh hay sinh cái tiểu hài tử ''
'' Thế nào ngươi muốn không '' Hi Linh khẽ cuời nói, ánh mắt đầy nhu tình nhìn vị sư huynh này, trong nội tâm nàng có chút mong đợi.
'' Thôi ngươi đừng đùa giỡn ca muốn gì thì tối nay ta sẽ đến '' Dương Trần khoác tay vội vàng nói
Ngươi muốn dụ ca sao đừng có mơ ca thế nhưng là chính nhân quân tử không thích cái này la lỵ như ngươi.
''Ngươi chỉ được cái dẻo mồm tốt tối nay ta đợi ngươi '' Hi Linh lườm hắn một cái sau đó nhẹ nhàng thân pháp rời đi.
“ Cái này tiểu cô nương chắc có chuyện gì nhìn mắt có một chút buồn bả không lẽ tên nào cho nàng đội nón xanh ''
Hắn thật khó hiểu nữ nhân này tính cách hỗn tạp cả lên, nghĩ đuợc một lúc, sau đó hắn lắc đầu rời đi quản làm cái rắm tiền còn chưa có nuôi bản thân quản chi nàng tâm trạng ra sao.
...
Thời gian cứ thế trôi qua mặt trời bắt đầu lặng xuống sau ngọn núi.
Dương Trần làm việc xong hắn mệt mỏi nghỉ ngơi một tí bắt đầu kế hoạch mới.
“ ta tu vi sắp lên kiếm sĩ nên dùng thân phận khác vào ngoại tông a ngày mai nên đi săn yêu thú lịch luyện tăng tu vi lên ”
Hắn quyết định xong kế hoạch của mình thì khá hài lòng định ngồi xuống tu luyện thì nhưng chợt nhớ ra Ân lỡ hứa với tiểu cô nương thì nên đến thôi dù gì cũng không đến nổi phiền phức chỉ cần hắn dịch dung một tí sau đó đi đến lỡ phụ thân nàng có phát hiện thì cũng làm được ta cái rắm trực tiếp chạy.
Thời gian thoáng cái qua 2 canh giờ
Tại Đỉnh Phong Sơn một ngọn núi đẹp nhất Thiên kiếm tông xung quanh trồng đầy hoa cỏ đẹp lung linh a dưới ánh trăng mờ ảo chiếu vào làm cho những bông hoa thêm rực rỡ phong cảnh thì hữu tình nhưng người thì có chút thất tình.
Trong một căn nhà gỗ một thiếu nữ diện mạo khuynh nước khuynh thành đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng nàng tựa như đoá hoa mới nở nàng nhẹ nhàng nhìn lên ánh trăng hưởng thụ vẻ đẹp này.
'' Ngươi làm gì '' Nàng giật mình sau đó liếc mắt về phía tên tiểu bạch kiểm đang ngồi bên cạnh sau đó nhẹ nhàng hỏi.
'' Cùng ngươi sinh tiểu hài tử a '' Dương Trần phản ứng tự nhiên thốt nhanh ra lời chưa kịp nín nhất thời khiến hắn lúng túng.
Cái mồm ta có chút hỏng a !
Ta trước giờ có chọc mỹ nữ nào đâu mà sao cái nói thành thạo đến thế !
'' Tiểu sư muội ngươi đang buồn a như thế làm ảnh hưởng xinh đẹp vóc dáng của ngươi a '' Dương Trần vội vàng chuyển sang vấn đề khác để nói.
Ngươi tốt nữ nhân không có việc gì cũng buồn ta đây nghèo vẫn cố lạc quan yêu đời đây.
Buồn cái rắm ! Buồn muội muội ngươi .
'' Đúng như thế ta sắp bế quan tu luyện '' Hi Linh chậm rãi tiến đến tựa vào vai hắn ánh mắt nhu hòa nói ra
'' Ngươi có chuyện gì cứ nói ta không giúp gì cho ngươi nhưng cũng an ủi một phần nào '' Dương Trân mặc kệ nàng làm gì trong lòng cảnh giác chính mình
Yêu tinh này không thể trêu vào ! Tội lỗi a !
'' Ta muốn cứu mẫu thân mình ra nhưng ta bây giờ lại quá yếu chỉ sợ là không cứu được bà ấy '' Nàng thở dài một cái thân thể run lên có chút mệt mỏi
'' Ngươi không tự tin bản thân sao '' Dương Trần nhìn nàng thân thể có chút hoảng sợ trong lòng thở dài một tiếng một tay ôm chặt nàng tựa sát vào ngực hắn.
'' Có nhưng mà ta không biết tu luyện đến bao giờ mới đủ mạnh cứu bà ấy ra phụ thân hắn nói ở mảnh đại lục khác kiếm sư cũng chưa đủ sức để bảo vệ mình mà ta bây giờ chỉ cảnh giới kiếm sĩ '' Cảm nhận được hơi ấm áp từ cơ thể nam nhân khiến nàng mềm nhũn tựa vào sát hắn .
Đôi vai rắn chắc này, không hiểu sao lại khiến nàng có như thế cảm giác bình yên, lại có một chút tựa như vững chắc Thái Sơn, như vậy nam nhân khiến nàng say mê không dứt nổi, trong lòng nàng không khỏi nghĩ ngợi về bản thân “ Ta thật sự không mê trai a ”.
'' Ngươi cũng đừng lo lắng có cái tiểu vật trắng kia trong cơ thể, sẽ giúp ngươi nhanh chóng tăng lên cảnh giới '' Dương Trần nói.
'' Ừm ta tin tưởng ngươi '' Hi Linh ánh mắt yêu thương động lòng nguời nhìn về phía hắn sau đó cứ thế im lặng tựa vào vai hắn hưởng cái này cảm giác.
Nàng không hiểu từ khi nào thích hắn, nhưng nàng biết một điều khi nàng tưởng chừng như tuyệt vọng hắn đã cứu nàng, nhưng lại không hỏi cái gì điều kiện.
Hoặc là hắn là tính cách nhẹ nhàng, nếu không phải cái này vẻ ngoài thiếu niên, nàng còn hoài nghi hắn cáo già đội lốt cừu non, bất quá lại không giống lắm, hắn không thích nháo sự như những tên khác lúc nào cũng lời ngon ngọt khiến nàng chán ghét mặc dù hắn không thích tu luyện hay không có cường đại như người khác.
Nhưng như thế là đủ nàng chỉ cần một nam nhân như thế.
Nhất thời bầu không khí có chút ngọt ngào tràng đầy tình ý hai người cứ tựa vào nhau nhìn lên trời cao ngắm trăng sao không nói một lời nào.
'' Khi ta bế quan ngươi không được trêu ghẹo muội tử nào a '' Được một lúc lâu Hi Linh mới nhẹ nói ra phủ đầu tên tiểu bạch kiểm này.
Hả ??!
Dương Trần giật nảy mình vội vàng buông cái này tiểu cô nương ra trong lòng vạn con thảo nê chạy quá, hắn ánh mắt cổ quái nhìn nàng.
'' Cái gì đó ? Từ khi nào ca giống như ngươi vị hôn thê '' Dương Trần mặt có chút hoảng sợ nhịn không được đứng dậy lùi về sau hỏi
Ca thấy ngươi không tốt sức khỏe nên cho tựa vào đừng có hiểu lầm ca khiến ta sợ mà chạy mất.
Ca thấy ngươi buồn nên củng ngươi ngắm trăng để an ủi a ! Chúng ta chỉ là huynh muội một dạng.
'' Ta không biết từ bây giờ cấm ngươi đi trêu ghẹo muội tử '' Nàng tức giận thở hổn hển mặt có chút đỏ chửi mắng tên này ngươi không có một điểm ngọt ngào hay sao hả nàng hừ lạnh định quay người rời đi tu luyện bỏ mặt tên tiểu bạch kiểm này
'' Bình tĩnh tiểu sự muội ca xin lỗi a ! Để ca thổi cho ngươi một khúc tiêu coi như thay lời xin lỗi '' Dương Trần có chút xấu hổ vội vàng sửa sai cho mình nữ nhân khó hiểu a ta chỉ nói sự thật thôi trong lòng phiền muộn đợi ngươi tu luyện ta trôn thách ngươi tìm được ca
'' Hừ ngươi đáng ghét '' Nàng hừ mạnh một cái cũng quay người lại ngồi xuống lắng nghe hắn thổi tiêu trong lòng khó hiểu tên này có phải tạp dịch thật không mà cái gì cũng biết a
Dương Trần lén lấy từ trong nhẫn trữ vật ra cây tiêu dài khoảng ba gang tay hình dáng rất bình thường không cầu kì gì nhưng nó lại chứa một khí tức cổ xưa ki lạ luân hồi tiêu một khúc vạn luân hồi thanh tẩy những tà ác tà niệm bao gồm tâm trạng của sinh linh khác.
Bất tri bất giác Dương Trần đã đưa ống tiêu từ trên tay đặt lên miệng hắn.
Một thanh âm rất nhẹ truyền ra từ thiên ngoại truyền khắp cả Thiển Kiếm tông trong chốc lát luân hồi tiêu đều vang vọng âm thanh đầy t·ang t·hương truyền khắp xung quanh ngỏ ngách thiên kiếm tông một sự đau thương triền miên không dứt.
Tạc nhật tượng na đông lưu thủy, li ngã viễn khứ bất khả lưu.
Kim nhật loạn ngã tâm, đa phiền ưu.
Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu.
Minh triều thanh phong, tứ phiêu lưu.
Do lai chỉ hữu tân nhân tiếu, hữu thùy thinh đáo cựu nhân khốc.
Ái tình lượng cả tự hảo tân cổ.
Thị yếu vấn nhất cá minh bạch hoàn thị yếu trang tác hồ đồ.
Tri đa tri thiểu, nan tri túc.
Khán tự cả uyên ương hồ điệp, bất ưng cai đề niên đại.
Khả thị thùy hựu, năng bãi thoát nhân thế gian đề bi ai.
Hoa hoa thế giới, uyên ương hồ điệp, tại nhân gian dĩ thị điên.
Hà cổ yếu thượng thanh thiên, bất như ôn nhu đồng miên.
Dịch :
Chuyện hôm qua như dòng nước chảy về đông
Mãi xa ta không sao giữ được
Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền, làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng thêm sầu
Gió sớm mai thổi đi bốn phương
Xưa nay chỉ thấy người nay cười
Có ai nghe thấy người xưa khóc đâu
Hai tiếng Ái Tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Như đôi uyên ương hồ điệp
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?
Chi bằng ngủ yên trong giấc mộng ngàn thu.
Tiếng tiêu có lúc lại nhẹ nhàng uyển chuyển như một giấc mộng hồng trần đầy nhẹ nhàng tĩnh mịch có lúc tràn đầy nhiệt huyết như trải qua vô số cuộc chiến không bại có lúc lại đau thương thảm thiết như mất đi người quan trọng cuộc đời mình sinh tử ly biệt.
Trong nhất thời cả bầu trời thiên kiếm tông đều vang lên tiếng tiêu này những tên đệ tử trưởng lão hay tên tông chủ đều cảm thấy linh hồn mình kì dị bọn hắn như trải qua mấy vạn kiếp nhân sinh nhìn thấu sinh lão bệnh tử trải qua những sinh tử vui sướng đau buồn bọn hắn vẫn bước tiếp không bao giờ từ bỏ.
Một lúc sau Dương Trần dừng lại tiếng sáo hắn thở dài một chút sau đó cất ống tiêu đi nhìn Hi linh bên cạnh lúc nào đã ngủ th·iếp đi trên khuôn mặt vẫn còn nở nụ cười như vừa trải qua cuộc vui gì đó hắn lắc đầu dìu nàng vào giường ngủ sau đó khoác áo bào im lặng rời đi.