Tại Thiên Kiếm tông
Lúc này một tràng cảnh tượng hết sức kì lạ hầu hết những người bất kì tạp dịch đệ tử trưởng lão hay tông chủ bọn hắn mắt đều đã đẫm lệ nhưng trên mặt bọn hắn vẫn nở nụ cười cảnh tượng này nếu truyền vào mắt những người khác sẽ chửi lên một đám điên a tu luyện cho lắm đến nổi tẩu hoả nhập ma mà khóc.
nhưng sự thật không ai biết bọn hắn trải qua một giấc mộng đầy ngũ vị phức tạp khiến bọn hắn nước mắt như mưa rơi xuống không kiềm được.
“ hu hu ta nhớ cha mẹ ta không muốn tu luyện nữa ta muốn làm một phàm nhân ”
“ hu hu huynh đệ của ta sao người lại c·hết thảm như vậy người yên tâm kiếp này ta sẽ sống tốt hết phần người ”
“ hu hu thê tử của ta con của ta sao lại c·hết thảm như thế ta hận a ta không muốn sống nữa đâu ”
“ hu hu tà nhìn thấy mình c·hết rất thê thảm ngay cả người thân của ta đều c·hết ta sống làm gì nữa ta vô dụng quá mà ”
Một mảnh bi thương gào thét liên tục có người khóc vì phụ thân phụ mẫu người thân huynh đệ thê tử của bọn họ có người vừa đi vừa chửi hắn chửi trời chửi đất chửi những ai đã hãm hại mình.
Trong căn phòng Hi hoàng mắt đã đẫm lệ hắn khóc quá nhiều trong giấc mộng khi nãy hắn thấy nữ nhi mình điên cuồng tu luyện để cứu mẫu thân nàng sau đó nữ nhi hắn cường đại lên đi qua Hạo thiên đại lục cứu mẫu thân nàng nhưng bị vây công và thân vẫn đạo tiêu và mẫu thân nàng hay tin đau khổ khóc lên khóc xuống bệnh tật mà c·hết
Còn hắn không biết gì cả chỉ lo tông môn đến khi hay tin hắn gào thét bi thương và nhảy xuống vực t·ự t·ử nhưng không thành hắn tiếp tục t·ự t·ử nhiều lần nhưng lại không thành thế là hắn sống một quảng đời còn lại đầy cô độc tịch mịch
“ Tuyết nhi linh nhi là ta có lỗi hai ngươi aaaaaaaa ta sai rồi ........ ta vô dụng .... ta là một tên vô dụng aaaaa ”
Hắn gào thét bi thương hơn cả những nguời trong thiên kiếm tông tiếng gào thét này lan sang tận những chỗ khác khiến ai cũng rùng cả mình bọn họ xì xào bàn tán liên tục.
“ chuyện gì đây ta hình như nghe tiếng khóc a mà ai khóc nghe thảm thế này mẹ nó khiến ta cũng muốn khóc theo đây ”
” ta cũng sắp khóc đến nơi đây ai khóc mà thấy thương như thê tử bỏ một dạng a ”
“ hu hu ta không kiềm được mắt rơi xuống rồi, thật mẹ nó bi thương hình như tiếng khóc này truyền từ thiên kiếm tông ra ”
Một đám tu sĩ bên ngoài xì xào bàn tán khuôn mặt bọn hắn như muốn khóc những người này đồng cảm với tên tông chủ thiên kiếm tông này.
Tại trong căn phòng của mình Dương trần nhìn một đám ồn ào khóc loạn cả lên hắn lắc đầu ngao ngán mẹ nó khuya không ngủ đi khóc em gái bọn người không ngủ thì để cho ta ngủ chứ làm hỏng cả tâm tình của ta còn ngủ làm gì.
“ khóc khóc cái rắm khuya rồi muốn ngủ cũng không yên chán thật sự a ”
Hắn chản nản bố trí cấm chế ngăn đi tiếng ồn ào bên ngoài sau đó lăn ra giường ngủ hắn chỉ thích ăn ngủ thôi tu luyện chi cho mệt.
Sáng hôm sau mặt trời đã lên cao đến đỉnh ánh nắng đầu tiên chiếu vào những bông hoa cây cỏ đang rạo rực một ngày bình thường bắt đầu của mọi người Dương trần lúc này mệt mỏi đứng dậy làm công việc mới .
Hắn uể oải rời căn phòng mình đi tu luyện nhưng kì lạ thay khi hắn đi đến cũng thấy vài tên tạp dịch rất lưa thưa không đến mấy tên cảnh tượng này khiến hắn trong lòng nghi hoặc a chuyện gì đây không lẽ hôm nay ta thức sớm nên mới thấy thế.
“ này vị huynh đệ chuyện gì hôm nay xảy ra thế sao chỉ còn vài tên tạp dịch đi làm ”
Một tên tạp dịch đang ủ rũ chán nản khi quay đầu thấy khi nghe Dương Trần hỏi thì trong lòng gào thét nguời tối hôm qua trốn ở đâu mà không biết chuyện này hỏi ta cái rắm khi hắn quay sang thấy Dương trần cũng là tạp dịch hắn cũng giải thích.
“ này ngươi tối hôm qua trốn đi đâu đấy ngươi không biết đâu tối hôm qua không biết ai thổi tiêu nghe rất thê thảm ngay cả những tên trưởng hay tông chủ đều gào thét bi thương hậu quả cả đêm không ai ngủ được có vài tên tạp dịch khóc lóc đòi đi khỏi tông môn nên hôm nay chỉ vài tên đi làm nhưng bọn hắn tâm trạng cũng chán nản ”
Tên tạp dịch này thở dài hắn sau nghe tiếng tiêu khiến tâm trạng còn tệ hơn những tên này hắn cũng muốn rời khỏi nơi này nhưng mà mẹ nó rời đi lấy tiền đâu mà sống không lẽ cạp đất mà ăn nên hắn kìm nén cảm xúc tiếp tục đi làm.
“ hôm qua ta làm mệt nên ngủ một giấc đến sáng không hay biết gì mà người nói tiếng tiêu nghe thảm thiết thật không ai mà có năng lực ghê gớm như thế ngay cả tông chủ cũng gào thét ”
Dương Trần mặt khá tò mò khiến ai cũng nghĩ hắn không biết gì nhưng sự thật lại khác chính hắn là thủ phạm gây nên việc này trong lòng hắn cũng bất đắc đĩ ta chỉ thổi cho nữ nhân kia tâm trạng tốt hơn thôi nào ngờ lại náo lớn đến như thế ta cũng chịu a
“ Ài ngươi không tin thì tí làm việc xong thì tranh thủ đi ngang vài nơi đi nguyên cả tông môn ai cũng chán nản hết a ”
Tên tạp dịch này thởi dài mệt mỏi rời đi làm việc chỉ để lại Dương trần mặt đang suy nghĩ một lúc sau mắt hắn sáng lên hắn nỉ non nói.
“ nhân lúc này kết thúc đi thân phận của mình a khi săn yêu thú xong ta sẽ trà trộn lẻn vào ngoại môn ”
Hắn tâm trạng thật tốt thoát khỏi hai tên huynh đệ kia còn nữ nhân kia nữa hắn thề khi vào tông môn sẽ hành tẩu một mình không dính dáng đến ai cả
...
Dương Trần đã làm việc xong hắn thay đổi khuôn mặt sao cho bi thảm hết mức có thể hắn chán mặt chán nản đi tìm hai tên huynh đệ mình nói lời từ biệt nhưng hắn tìm mãi mấy canh giờ không thấy hai tên này đâu không lẽ bọn này đi chơi rồi.
Hắn chán nản đợi lần sau lại nói tiếp nhưng khi vừa về đến phòng thì thấy trước cửa hai bóng lưng một mập mập một ốm yếu Ân là hai tên Đoạn đức và Lý la sắc mặt bọn hắn chán buồn rầu không nói gì .
Dương Trần mặt sầu thảm thiết đi vỗ vai hai người mờ mịt hỏi.
“ Ài hai ngươi đi đâu thế làm ta kiếm không thấy thế ta định tìm hai ngươi có việc đây ”
Hai người chán nản không nói gì một lúc sau Lý La nói.
“ hai bọn ta cũng đến tìm ngươi đây huynh đệ chúng ta từ biệt tại đây thôi ta và đoạn đức trở về làm một phàm nhân bình thường bọn ta sẽ rời xa chốn tu chân đầy lãnh khốc này không đi tu đạo nữa ”
Đoạn Đức mặt buồn bả nói tiếp nước mắt như mưa rơi xuống
“ đúng thế ta không muốn làm gì hết ta chỉ muốn sống một đời bình thường thôi không muốn làm gì hết ”
Dương Trần nghe thấy thế mặt đen lại trong lòng gầm thét mẹ hai bọn ngươi khóc lóc cái rắm.
0