0
Nhìn t·hi t·hể con báo ngã xuống đất Dương trần đến thu thập một tí sau đó quay người hướng vào sâu trong sơn mạch.
Trong cánh rừng phía trước tiếng v·a c·hạm binh khí liên tục vang lên ồn ào hết cả cánh rừng.
“ Vương Nghĩa chúng ta không cừu không oán tại sao ngươi lại hướng ta xuất thủ ”
Một tên cao to râu ria sắc mặt dữ tợn hướng về tên gầy dã hán yếu phía trước thở hổn hển tức giận quát.
“ hừ ngươi buông huyết tinh thảo xuống ta sẽ buông tha cho ngươi nếu không đừng trách ta ”
Tên dã hán này tên Tần Dật hắn tu vi kiếm giả nhị trọng thiên hắn đi cùng với tên Vương Nghĩa tổ hợp đi săn yêu thú nào ngờ khi hắn đạt được một gốc nhị giai huyết tinh thảo thì tên Vương Nghĩa không nể tình gì hướng hắn xuất thủ.
“ ngươi nằm mộng giữa ban ngày đi ta và ngươi tu vi không chênh lệch bao nhiêu đừng tuởng ta dễ bắt nạt cùng lắm đồng vu quy tận. ”
Tên Vương Nghĩa này tức hộc máu nhưng cũng bất đắc dĩ.
Cái này là gốc linh dược tên Tần Dật phát hiện trước hắn chậm chân sau.
Nhưng nếu đạt được gốc linh dược này hắn có thể đột phá bình cảnh hắn sao dám buông tha được ?
“Ngươi đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt cũng đừng trách ta vô tình, đã thế xem kiếm kỹ ta vừa mới học ” Vương Nghĩa sát ý nổi lên hắn cười lạnh nói
Hắn nắm chuôi kiếm dùng tuyệt kỹ của mình xuất thủ về phía tên Tần dật này hắn hét lên
“ Thanh phong kiếm pháp ”
Khí thế từ thanh kiếm kia tăng lên cuồng phong gào thét nhắm thẳng vào yết hầu của tên Tần Dật này khiến hắn sắc mặt trắng bệch hét lén dùng tất cả năng lực vốn có của hắn.
“ không tốt ..... chặn lại cho ta ”
Nhưng rất tiếc kiếm pháp của tên Vương Nghĩa này phi thường cường đại mũi kiếm v·a c·hạm nhau
“ keng keng "
“ phốc ”
Tên Vương nghĩa thổ huyết lùi về phía sau bảy tám bước còn tên Tần dật khí tức đã tiêu tán c·hết không còn gì để c·hết thêm Vương nghĩa lau đi v·ết m·áu trên miệng mặt lạnh nhạt đi đến bên cạnh t·hi t·hể tên Tần dật này hắn hừ lạnh.
“ hừ ta bảo ngươi ngay từ đầu không nghe nếu đưa cho ta thì đâu đển nỗi c·hết kiếp sau nhớ sáng suốt hơn nha. ”
Hắn thu thập hết thảy tài liệu trên t·hi t·hể định quay người rời đi thì một giọng nói vang lên truyền vào tai hắn.
“ đánh hay lắm xem thật thoải mái thật kích thích a phải chi lâu thêm một chút nữa thì hay biết mấy thật đáng tiếc ”
Vương nghĩa mày nhíu lại quay lại nhìn thì thấy từ trên cây một thanh niên diện mạo thanh tú nho nhã lễ độ khí chất thư sinh tay trói gà không chặt khi hắn nhìn tên này chỉ là kiếm đồ bát trọng thiên hắn mặt băng lãnh lại
“ hừ chỉ là một kiếm đồ bát trọng thiên tiểu tử lại phách lối như thế lăn đi hôm nay ta tâm tình tốt nên tha cho ngươi nếu không đừng trách ta ”
Tên thư sinh phía trên mỉm cười thân thiện nhìn về phía hắn như chào hỏi huynh đệ mình
“ phải không ta rất muốn hưởng thụ một tí tuyệt kỹ của nguơi ra làm sao đây này huynh đệ xuất thủ một tí cho ta nhìn xem a”
Vương nghĩa mặt sát ý nổi lên một tên kiếm đồ bát trọng thiên nho nhỏ mà hướng hắn khiêu khích
bá phụ có thể nhẫn nhưng bá mẫu lại nói khônh
Hắn cầm kiếm lại dùng kiếm kĩ kia xuất thủ toàn lực này cỗ khí thế kinh khủng khiến bụi bay tứ tung.
“ thanh phong kiếm pháp ”
Cuồng phong gào thét mũi kiếm sắc nhọn hướng về tên thư sinh trước mặt nhưng hắn vẫn mỉm cười như chưa từng thấy công kích trước mặt một lúc sau khi mũi kiếm gần chạm đến yểt hầu tên thư sinh này thì hắn dùng một ngón tay chặn lại cảnh tượng này để Vương nghĩa chứng kiến hắn sắc mặt cứng đờ đi không hiểu chuyện gì.
“ huynh đệ nguơi tại sao không dùng tí lực nào hay sao lại yếu như thế ”
Tên thư sinh mặt hiền hoà mỉm cười nhìn về phía Vương Nghĩa làm cho hắn nổi da gà.
“ ta không tin ngươi có thể đỡ được kiếm tiếp theo.”
Vương Nghĩa điên cuồng gào thét lại hướng về phía tên thư sinh đâm tới nhưng cảnh tượng như lúc đầu tên thư sinh này chỉ dùng một ngón tay chặn lại liên tục khiến Vương nghĩa nhanh muốn khóc thôi xong chọc phải đại lão rồi.
“ ngươi.... ngươi không phải kiếm đồ tại sao lại g·iả m·ạo aaaaaa ”
Hắn gào thét lên khiến tên thư sinh này sửng sốt nãy giờ do ngưoi diễn chứ ta biết meo gì đâu tự nhiên chụp mũ cho ta a
“ huynh đệ nãy giờ ta đã nói gì đâu, sao ngươi lại trách oan ta ? "
Tên thư sinh này thở dài lắc đầu khiến cho tên Vương nghĩa tức thổ huyết.
“ tiền bối là tại hạ không đúng hướng tiền bối xuất thủ tại hạ có mắt không tròng xin tiền bối tha ta một mạng ”
Tên thư sinh sắc mặt nhẹ nhàng cười khiến ai cũng động lòng hắn nhẹ nhàng nói
“ được ngươi cứ việc đi đừng để ý ta ”
Tên Vương nghĩa thở ra một hơi còn tốt gặp phải tên đại ngốc tử hừ đợi ta thực lực cường đại tìm ngươitình sổ hắn vọt đi rất nhanh nhưng một cổ khí tức kinh khủng hướng hắn xuất thủ.
“ aaaaaaaaa ..... không..... ngươi không giữ lời tên khốn nạn ”
Tia kiếm khí xuyên qua người hắn một lúc sau t·hi t·hể hắn ầm ầm ngã xuống tên thư sinh không biết từ đâu xuất hiện nhìn t·hi t·hể Vương nghĩa nỉ non nói
“ ta chưa nói hết câu ngươi đã chạy rồi ta chỉ cho người năm hơi thở để chạy thôi a ”
Hắn lắc đầu chán nản lại một tên não tàn hắn thu thập xong định quay người đi thì một tàn ảnh như thiển điểm lao về phía hắn nhưng tên thư sinh này phản ứng nhanh chóng thân pháp rất nhanh hắn chỉ nhích ngưởi sang một tí né tàn ảnh này xuất thủ.