Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Diễn Sinh Du Hí: Vì Sao Năng Lực Của Tôi Là Minecraft?

Unknown

Chương 12: Người Được Chọn tranh tài!

Chương 12: Người Được Chọn tranh tài!


“Trảm!”

Một ánh sáng lóe lên, lưỡi kiếm chia đôi gã binh lính đỏ thẫm, xuyên qua lớp giáp bằng sắt thép.

Đó là tên cuối cùng…

Catherine giữ chặt đại kiếm, cô hít một hơi thật sâu và thả lỏng cơ thể. Mái tóc màu rượu được cắt ngắn dài đến cổ, người phụ nữ ấy chỉ khẽ đưa tay lau đi v·ết m·áu còn dính trên má, cô còn định nói gì đó mà quay sang nhìn tên “Hồng chấm bi”.

Tức khắc, mắt cô mở to ra, thân thể của gã đầy v·ết t·hương, trông có vẻ rất nặng. Gã “hồng chấm bi” lảo đảo bước đi trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, hắn nhìn thấy Catherine, tức khắc mấp máy môi:

“Cẩn… cẩn thận… Nơi này không đơn giản…”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Catherine tức khắc lại gần gã, cô cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh. Bởi vì phó bản của cô diễn ra ở thế giới hiện thực, nên trước đó tất cả người dân ở quanh đây đã tạm thời được di tản.

Nếu vậy thì, ai đã làm b·ị t·hương “Hồng chấm bi”?

Một người chơi khác! Cô nhíu mày và nắm chặt đại kiếm trên tay, vội vã hỏi lấy “Hồng chấm bi” ánh mắt cảnh giác quan sát mọi ngóc ngách ở xung quanh:

“Kẻ t·ấn c·ông anh có phải là một Người Được Chọn khác? Hắn vẫn còn ở đây chứ?”

Phụt!

Hồng chấm bi phun ra một ngụm máu tươi, gã run rẩy đưa tay áo vest lên chùi lấy miệng, khuôn mặt tái nhợt. Ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc, gã nhìn về phía cầu thang, sau đó cắn răng:

“C·hết tiệt! Bị lừa rồi!”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Catherine sốt ruột mà hỏi, cô không ngờ rằng ngay cả khi đi đến Đại Việt, vẫn có sự t·ranh c·hấp giữa những Người Được Chọn với nhau.

Không phải quốc gia này là một trong những đất nước có sự ổn định giữa các cộng đồng Diễn Sinh Du Hí với nhau ư? Là kẻ nào cả gan p·há h·oại sự trật tự đó?

Nhưng gã ta xoa cằm, chỉ tặc lưỡi và rồi tức giận kêu lên:

“Có một Kỵ Binh Đỏ Thẫm đã chém vỡ một phần của bậc thang, nên tôi bước hụt và ngã.”

Catherine: ???

Mặt của cô không còn vẻ lạnh lùng nữa, giờ đây, biểu cảm của Catherine giống hệt như đang nhìn lấy một người vừa ra khỏi viện tâm thần. Dĩ nhiên, như tên “Hồng chấm bi” này phải đạt đến mức độ “trốn viện”.

Khóe miệng cô khẽ co rút, cố gắng kìm nén cảm giác muốn tung một nắm đấm vào mặt gã ta. Cô hít một hơi, sau đó nhìn lấy thông báo trước mắt - thứ có thể khiến cô lưu tâm hơn là việc đánh một ai đó.

[Nhiệm vụ hoàn thành!

Bạn đã nhận được chìa khóa đến phó bản: Bá Tước Đỏ x1]

Cuối cùng cũng lấy được nó, chỉ có thể đánh bại Bá Tước Đỏ thì Catherine mới tìm được cách để thăng cấp trở thành một Người Được Chọn cấp 4, có thể tiếp xúc được với nhiều quyền hạn và hướng đi để tăng cường thực lực của bản thân.

Cô gật đầu, cảm giác khó chịu cũng đã hòa hoãn đi đôi chút, đoạn nhìn xuống gã “Hồng chấm bi”. Cô nghiêm mặt, nói với giọng điệu chất chứa sự kính trọng:

“Cảm ơn sự trợ giúp của anh, tuy việc này có liên quan tới hiệp ước hòa bình giữa Liên Đoàn Dân Gian Châu Á và Liên Minh Tự Do Châu Âu, nhưng nếu có việc hay yêu cầu gì, cứ cảm thấy thoải mái khi liên lạc với tôi.”

“Há, cô em có bạn trai chưa?”

Lần này, đối với câu hỏi đột ngột của gã hồng chấm bi, khuôn mặt của Catherine không cảm xúc gì. Thân thể của cô tức khắc biến mất ngay lập tức, di chuyển với tốc độ nhanh hơn mắt thường mà rời khỏi nơi này.

Ở lại thêm một phút một giây nào nữa, e rằng cô sẽ không kìm được mà đấm thẳng vào mặt hắn ta mất.

…

Còn lại một mình, gã hồng chấm bi khổ sở đứng dậy, khuôn mặt của gã nhăn như khi ăn ớt, tay chống lấy hông mình, không kìm được mà chửi thề lên:

“Mẹ kiếp cái cầu thang!”

Ầm!

“Mẹ kiếp cái cầu thang!”

Một âm thanh đồng thời vang lên với hắn, và rồi cũng là tiếng chửi thề. Gã hồng chấm bi ngừng lại, sau đó đưa mắt về phía chỗ cũ - nơi mà mặt của gã từng tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Tại nơi đó, cũng có một người thanh niên đã lặp lại lịch sử thêm một lần nữa. Khuôn mặt đập thẳng xuống mặt đất, người nằm co rúm tựa như một con giun mà giãy dụa qua lại, hai tay ôm lấy mặt.

Gã hồng chấm bi:...

Cú đó đau đấy!

Người thanh niên đó bật dậy, hùng hùng hổ hổ nhìn về phía cái bậc thang đã bị Kỵ Binh Đỏ Thẫm chém vỡ ra, cắn răng mà chửi đổng cả lên. Đột ngột, hắn ta giơ chân lên đá thẳng vào nó:

“Mẹ nó, tên thần kinh nào lại đập vỡ cái bậc thang này- Ái ái ái đau!”

Sau đó, cậu ta lại ngã ra mặt đất, ôm lấy đầu ngón chân của mình, lăn qua lăn lại như một con giun… thêm một lần nữa.

Gã hồng chấm bi:....

Con hàng này có vấn đề về não đúng không? Gã nghi ngờ nghiêng đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm mà xoa xoa lấy trán của mình, cũng may gã là một người bình thường.

“Ái- Khoan đã, nơi này bị gì vậy?” Người thanh niên đó chợt ngừng lại, hắn ta mở mắt ra và quan sát lấy khung cảnh xung quanh. Vẫn là khu phố như cũ, nhưng giờ đây, nó lại ẩn chứa nhiều vết tích của một trận chiến đã qua.

Kỵ Binh Đỏ Thẫm đã tràn ra với số lượng lớn, cũng may có em gái Catherine tiêu diệt hết không chừa một tên nào. Nhưng rõ ràng, một người thuộc hệ kiếm sĩ như cô ta sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn khi đánh nhau.

Tuy rằng trước đó người dân trong bán kính nửa cây số đã được s·ơ t·án. Lại được gã hồng chấm bi bồi thêm vài lớp kết giới, nhưng không hiểu sao vẫn có cá lọt lưới: Chính là nguời thanh niên này.

Gã hồng chấm bi khẽ nhíu mày, một thú vui quái ác xuất hiện trong đầu gã.

Chỉ thấy khi người thanh niên còn ngơ ngác vì sự thay đổi mà cuộc chiến mang lại cho khung cảnh xung quanh, gã hồng chấm bi đã đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn lấy hắn ta:

“Giờ mới tỉnh dậy sao, người mới?”

Người thanh niên giật mình sau đó nhìn sang gã, khuôn mặt thoáng lộ ra vẻ quái dị, chỉ thấy đối phương nghiêng đầu hỏi lại:

“Đây là đâu?”

“Người mới lần này tố chất quá kém, phó bản sắp bắt đầu rồi.” Gã hồng chấm bi cười lạnh đáp trả lời của người thanh niên. Quả nhiên, đối phương tức khắc biến sắc mà hoảng hốt kêu lên:

“Cái gì? Lại là phó bản!?”

Đúng! Đúng rồi, chính là cảm giác hoảng sợ này… À mà khoan?

Lại là?

Bầu không khí chìm trong yên tĩnh, gã hồng chấm bi mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào người thanh niên. Đối phương cũng nhận ra mình lỡ lời, tức khắc biến sắc, và rồi…

“Diễn Sinh Du Hí?” Gã hỏi với giọng điệu quái lạ, nhưng người thanh niên nhanh chóng lắc đầu:

“Nó là cái quỷ gì? Tôi không biết!”

Cậu ta nhanh chóng quay lưng lại, bình tĩnh bước đi, tức giận lẩm bẩm:

“Đêm khuya ra ngoài mua đồ cũng gặp thằng khùng, chẳng hiểu…”

Gã hồng chấm bi gật gật đầu, bước chân chậm rãi đi theo người thanh niên trước mắt mình.

Người ta rẽ trái, gã rẽ trái.

Người ta rẽ phải, gã rẽ phải.

Người ta hoảng hốt co giò lên chạy, gã cũng chạy theo.

Người ta trèo hàng rào nhảy qua nhà người khác đi trốn, gã cũng trèo hàng rào đuổi theo.

Mẹ nó! Thực sự là Người Được Chọn! Gã hồng chấm bi lộ ra vẻ mừng rỡ, sau đó nhanh chóng chạy đuổi theo đối phương, vừa đuổi, gã vừa la lên:

“Chú em dừng lại! Anh đây chỉ muốn tìm người lập đội đi đánh phó bản thôi! Đừng có sợ!”

“Đừng có mơ!” Người sau đáp lại một cách dứt khoát, hướng về phía trước mà đâm đầu chạy, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Triết Minh không thể ngờ rằng bản thân chỉ mới đi ra ngoài định mua đồ cúng cũng gặp ngay một thằng tâm thần!

Mà thằng tâm thần này còn là một Người Được Chọn của Diễn Sinh Du Hí!

Mẹ kiếp, phắn gấp! Phắn gấp!

Triết Minh quay đầu, nhìn bộ dáng cao tới tận một mét tám, mặc vest hồng chấm bi, khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ. Bất tri bất giác, mông hắn cảm thấy lạnh lẽo, Triết Minh tái mặt, chân chạy càng nhanh hơn nữa.

Đừng có nói đây là một tên gay đấy nhé???

Trong phút chốc, để bảo vệ tấm thân trong trắng của mình, ánh mắt Triết Minh trở nên sắc bén, hắn tiếp cận lấy một chiếc xe đạp ở gần đó, lấy tư thế hoàn mỹ mà nhảy lên trên xa, sau đó co giò, vận hết sức bình sinh mà đạp mạnh, phóng hết tốc lực trên đường.

Mà gã kia đâu phải dạng vừa? Chỉ thấy gã hồng chấm bi đã lao thẳng lên chiếc xe máy đậu bên cửa hàng gần đó, gã mặc kệ chủ nhân của chiếc xe còn đang lao tới mà vặn chìa khóa, rú ga hết cỡ đuổi theo Triết Minh!

“Tên này còn dám c·ướp xe máy? Dám làm một việc táng tận lương tâm như vậy, hắn ta đúng là một Người Được Chọn!” Triết Minh giật bắn mình, hắn cắn răng đạp xe nhanh hơn, nào hay biết được rằng tên hồng chấm bi kia cũng phải giật mình:

“Dám bo cua lạng lách đánh võng? Quá thành thạo! Khá lắm, đúng là một Người Được Chọn tiềm năng!”

“Không thể bị gã gay này bắt được!”

“Phải kết nạp chú em này vào đội mình!”

Hai suy nghĩ đối lập nhau đã làm rõ sự cạnh tranh tàn khốc giữa các Người Được Chọn. Bọn họ phải đối chọi với nhau từng phút từng giây, không thể tin tưởng, không thể nương tay, kẻ muốn dồn đối phương đến chân tường, kẻ thì muốn trốn thoát!

Rốt cuộc là Triết Minh cao chạy xa bay, sau này tìm được con đường để báo lại thù cũ, hay là gã hồng chấm bi đuổi tận g·iết tuyệt, dồn ép Triết Minh vào chân tường?

Cuộc đua cực kỳ gay cấn, Triết Minh lạng qua con đường dốc, làm vài pha đánh võng, chạy qua những khe hở nhỏ nhất giữa dòng đường bị chen chúc bởi phương tiện giao thông. Thật là một con người xảo trá tinh ranh, biết chớp mọi thời cơ để giữ khoảng cách với kẻ thù!

Gã hồng chấm bi rú ga chạy trên tám mươi cây số một giờ, bốc đầu xe lên, vượt đèn đỏ, lộ ra khí thế hiên ngang bất phàm, phật cản g·iết phật, thần cản g·iết thần! Một xe nơi tay, ai dám cản đường?

Trong lúc nhất thời, cả hai người không phân cao thấp!

Đây chính là thế giới tàn khốc của Diễn Sinh Du Hí, nơi mà kẻ mạnh sẽ sống, kẻ yếu sẽ c·hết!

…

“Họ và tên?”

“Dạ thưa cán bộ, em là Trần Triết Minh ạ…”

“Tại sao đồng chí lại ă·n c·ắp xe đạp, còn phá rối quá trình tham gia giao thông của những người khác?”

“Dạ có thằng gay đuổi em, đồng chí cán bộ mau bắt nó lại đi ạ!”

Nước mắt Triết Minh rơi lã chã, hắn quỳ trên mặt đất mà ôm lấy đùi của chú cảnh sát giao thông. Người ta ngơ ngác ghi chép vào trong đơn phạt, sau đó quay đầu sang nhìn người còn lại.

Dẫu vậy, với tư cách là một người cảnh sát, chú ta vẫn giữ được vẻ nghiêm nghị, quay sang hỏi lấy gã hồng chấm bi:

“Họ và tên?”

“Vô duyên?”

“Đề nghị đồng chí nghiêm túc! Đồng chí đang không hợp tác với người thi hành công vụ đấy!”

“Thưa cán bộ, tôi tên là Nguyễn Vũ Vô Duyên…”

“... Được rồi, tại sao đồng chí lại ăn c·ướp xe máy, đồng thời vượt đèn đỏ, bốc đầu xe, lái sai làn đường?”

“Tôi muốn kết nạp thằng cu này vào làm chung đội với mình ạ.”

Gã hồng chấm bi nghiêm mặt nói, thái độ anh dũng hiên ngang không s·ợ c·hết của hắn khiến chú cảnh sát giao thông phải nhướng mày lên, sau đó dứt khoát đặt bút xuống.

Hôm sau, có hai người đón bình minh trong nhà đá.

Chương 12: Người Được Chọn tranh tài!