Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Tiền bạc đi trước, nhân cách đi sau

Chương 13: Tiền bạc đi trước, nhân cách đi sau


Trong một đồn cảnh sát ở gần trung tâm thành phố Hải Nội.

Triết Minh tựa cằm, hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn ra ánh bình minh ở bên ngoài song sắt. Không kìm lòng được mà thở dài, cảm thán:

“Chớp mắt mà một đêm đã trôi qua…”

Nhanh thật, trở thành Người Được Chọn, tham gia phó bản Diễn Sinh Du Hí, giải thoát cho Bá Tước Đỏ,... Chỉ trong một đêm mà Triết Minh đã thay đổi nhiều đến như vậy.

Giờ đây, hắn đưa ánh mắt hướng về phía người đàn ông đối diện bản thân. Thân thể gã cường tráng, trên mặt lộ ra nụ cười bất cần đời, gác tay lên ghế. Phải chăng người đàn ông này không bị trói buộc bởi điều gì?

Dù sao đi nữa, Vô Duyên nhìn lấy Triết Minh, người thanh niên có dáng vẻ tầm thường, nhưng đôi mắt lạnh nhạt, sâu không nhìn thấy đáy, vẻ mặt không có chút gợn sóng nào. Phải chăng đến bây giờ, vẫn chưa có điều gì khiến hắn ta phải hoảng hốt?

Hai người không ai nhường ai, khí thế của bọn họ như rồng như hổ, nhất thời không phân cao thấp.

Sau đó…

“Chú em biết anh là ai không?”

“Tên thần kinh?”

“Anh là một người chơi cần tìm đồng đội.”

Vô Duyên chống cằm, gã đẩy cặp kính vô hình ở trên khuôn mặt của mình. Ánh mắt lộ ra vẻ lấp lóe nhìn lấy Triết Minh, tay kia chỉ về phía hắn:

“Và chú, chú là người có duyên với anh! Chúng ta tên lập một đội.”

“Có phải ông thần kinh quá nên không có ai chịu gia nhập không?”

Triết Minh cười lạnh mà hỏi, Vô Duyên không nao núng, mà có vẻ như thằng này không có dây thần kinh xấu hổ cũng nên. Chỉ đưa tay đập lên bàn, sau đó gã nghiêm mặt:

“Đúng vậy! Chú là người đáp ứng một trăm phầm trăm chỉ tiêu!”

“Chỉ tiêu?”

Triết Minh ngạc nhiên, cả đời hắn luôn luôn tầm thường không có gì nổi bật. Có cái chỉ tiêu gì mà hắn có thể đáp ứng cơ chứ?

Chỉ thấy Vô Duyên xoa cằm, ánh mắt đánh giá lấy hắn, sau đó gã khẽ gật gù:

“Ngoại hình tầm thường, không có gì nổi bật. Khuôn mặt từ ba tới năm điểm, người mới, năng lực nhìn cũng biết là thuộc loại hỗ trợ, khí chất của một thằng sinh viên chưa trải đời. Nói chung chú mày dễ bị lừa, thế là đủ.”

Triết Minh:...

“Xin lỗi, nhưng mà tôi muốn làm người chơi hệ solo.”

Triết Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận của mình mà đáp lại. Lập đội ư? Hắn không có nhu cầu chơi chung với một tên có vấn đề về thần kinh.

Nhưng câu trả lời của Triết Minh khiến Vô Duyên khẽ nhíu mày lại, gã chợt hỏi lấy hắn:

“Chú em tham gia Diễn Sinh Du Hí bao lâu rồi?”

“Một ngày.”

Triết Minh mỉm cười và tự tin nói, gã Vô Duyên há hốc mồm, sau đó gã hít một hơi thật sâu. Tựa như có hai từ gọi là “lương tâm” đã đánh vào trái tim của gã, chỉ thấy Vô Duyên thở dài:

“Mà, coi như hôm nay cung cấp kiến thức miễn phí cho chú em đi.”

“Ừm?”

Triết Minh lắng nghe lấy gã, hắn cũng muốn biết thêm về Diễn Sinh Du Hí. Chỉ thấy gã Vô Duyên khẽ gãi lấy cằm của mình, đoạn hỏi:

“Chú nghĩ Người Được Chọn của Diễn Sinh Du Hí sẽ như thế nào?”

“Quỷ kế đa đoan, âm mưu trùng trùng, sát phạt quyết đoán!? Phải đạt được mục đích bằng mọi giá!” Triết Minh sầm mặt, hắn không hề do dự mà nói. Điều đó khiến Vô Duyên hơi híp mắt lại, rồi gã gật đầu:

“Về trăm năm trước thì đúng là như vậy.”

“Hả?”

Nhìn thấy Triết Minh ngơ ngác, Vô Duyên chỉ khẽ cười ha hả mà vỗ đùi:

“Đây đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, chú em nghĩ con người vẫn giống thời đại trước ư? Từ sau khi Hiệp Ước Diễn Sinh được đưa ra, tỉ lệ người t·ử v·ong vì Diễn Sinh Du Hí ở Việt Nam đã hoàn toàn tiếp cận đến chỉ còn hai chữ số mỗi năm.”

“Vậy không giống như trong tiểu thuyết ư?” Triết Minh ngơ ngác và hỏi, rồi hắn thở phào nhẹ nhõm mà nằm ra bàn, hai tay ôm lấy đầu như suy nghĩ điều gì đó, phải chăng là ngẩn người?

“Đúng vậy, vì thế thường bất kỳ người mới nào tham gia Diễn Sinh Du Hí đều sẽ tìm kiếm một đồng đội đáng tin cậy để có thể cùng đồng hành phó bản.”

Vô Duyên ưỡn ngực, gã nhe răng cười, tay giơ ngón cái lên:

“Anh đây hơi bị uy tín nhé, chỉ nửa tiếng trước anh đã giúp một em gái hoàn thành phó bản. Người ta lụy anh dữ lắm mà không vào được đội đấy.”

“Người ta không thèm vào thì có.”

Triết Minh lẩm bẩm, hắn thở dài và rồi đứng dậy, ánh mắt nhìn lấy Vô Duyên một lúc lâu, cuối cùng mới vuốt nhẹ chóp mũi của mình:

“Tại sao anh lại cần lập một đội?”

“Phó bản hai người và phó bản năm người đều có rất nhiều tài nguyên. Thậm chí những ngày đó, anh chỉ có thể dựa vào đồng đội.”

Vô Duyên khoanh tay, gã tựa vào ghế và đáp. Thái độ thoải mái của gã khiến Triết Minh im lặng, hắn chỉ chìm trong cơn suy tư, ngón tay vuốt dọc trên sống mũi, não bộ bắt đầu hoạt động.

Vô Duyên, giới tính nam, tuổi vào tầm hai mươi sáu. Mặc vest hồng chấm bi - hàng được đặt riêng, khá đắt tiền, nhưng trên áo có rất nhiều vết rách, dường như vừa trải qua một trận chiến dữ dội xong. Điều đó có nghĩa kẻ này phải thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, hay chỉ ít là đủ giàu có. Đủ quyền hạn để phong tỏa và di tán người dân xung quanh. Thân thể cứng cáp, dường như có luyện võ, trên ngón tay trỏ có một vết sẹo, hẳn là được tạo thành từ việc rút kiếm ra khỏi võ, chứng tỏ kẻ này biết dùng kiếm, hoặc chỉ ít sức mạnh của gã liên quan tới kiếm.

Ánh mắt của gã đang nhìn ra khắp cả phòng giam, sở cảnh sát có lắp camera nhưng lại sẵn sàng đề cập đến Diễn Sinh Du Hí, chứng tỏ gã có thể hack vào camera, hoặc sử dụng bất kỳ biện pháp nào để ngăn chặn sự quan sát từ bên ngoài. Làm việc này mà không kinh động đến sở cảnh sát, có nghĩa gã này có người quen, hoặc quyền lực đủ lớn.

Trán bắt đầu đau nhức, nhưng Triết Minh khẽ nhíu mày, hắn tiếp tục ngẫm nghĩ.

Tính cách? Tính cách của gã không thống nhất, hắn có thể suy luận ra tính cách của Bá Tước Đỏ. Nhưng với gã này… Cái mà Vô Duyên thể hiện luôn khiến người ngoài tin rằng gã ta chỉ là một tên có bệnh thần kinh và đôi chút bẩn bựa. Nhưng có thể tự nhiên duy trì vỏ bọc đó, chứng tỏ gã ta đã quá thành thạo với mấy loại chuyện như thế này, hoặc là tâm thần phân liệt. Cái trước khả thi hơn, chứng tỏ gã ta từng làm công việc liên quan tới trà trộn?

Gã đề cập tới “Những ngày đó, chỉ phải dựa dẫm vào đồng đội.” có nghĩa công việc gã làm gắn bó mật thiết với đồng đội, thậm chí là hình thành kỷ luật cao. Một công việc có những yếu tố trên và liên quan tới thể chất tốt, luyện võ, có quyền hạn không nhỏ trong sở cảnh sát, thể hiện vỏ bọc tính cách một cách thành thạo…

Điệp viên? Không phải, nếu vậy gã không thể lộ ra danh tính về thân phận của mình được. Chỉ cần đóng giả một người bình thường và quan sát Triết Minh từ xa thôi.

Gã không làm thế, chứng tỏ mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Vậy là Vô Duyên không phải điệp viên đi dò thăm Triết Minh, mà gã thực sự muốn… lập đội.

Lính trinh sát? Không phải, phong cách hành sự của gã thể hiện ra sự mãnh liệt và thô bạo, theo kiến thức hạn hẹp của Triết Minh, Vô Duyên hẳn phải làm trong một lĩnh vực nào đó liên quan tới chiến đấu nhiều, diễn ra với quy mô nhỏ, yêu cầu sự phối hợp với đồng đội đến tối đa.

Ra là thế…

Khẽ vuốt nhẹ chóp mũi, Triết Minh nén đi cơn đau nhức ở đầu, sau đó hắn quay đầu lại nhìn lấy Vô Duyên, cười nhạt:

“Chủ động từ chức hay là có vấn đề khác?”

“Hả?” Gã ta ngơ ngác nhìn lấy Triết Minh. Nhưng hắn vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi lại:

“Ở đội đặc nhiệm chống khủng bố mà anh đã từng làm, cựu đặc công?”

Lời nói của Triết Minh khiến Vô Duyên thoáng ngừng lại, sau đó gã tặc lưỡi và đưa tay lên ngoáy lỗ mũi của mình, ánh mắt tò mò quan sát Triết Minh thêm một lần nữa:

“Là từ chức, anh cần thời gian tập trung vào Diễn Sinh Du Hí.”

Nói xong, gã búng cục gỉ mũi ra và khẽ bĩu môi:

“Chậc, xem ra chú em cũng không bình thường lắm nhỉ?”

Triết Minh khẽ cười, vậy bây giờ quyền chủ động đã nằm trong tay hắn rồi nhỉ? Mở miệng còn định nói gì đó, nhưng khi thấy biểu cảm của Vô Duyên bình tĩnh lắm, một cảm giác bất an chợt dấy lên trong đầu hắn.

Mình phân tích còn sót thứ gì ư? Sao gã này vẫn có vẻ thoải mái thế?

Như nhận ra nỗi bất an của Triết Minh, Vô Duyên ngoáy ngoáy mũi, gã giương đôi mắt cá c·hết mà nhìn lấy hắn:

“Chú em làm thế có vẻ ngầu đấy… Nhưng mà cái xe đạp mà chú em tiện tay thó trước nhà hàng trung tâm thành phố, nó là mẫu Chrome Hearts X Cervelo.”

“Giá của nó thì… một tỷ sáu nhé?”

Gã bỏ tay ra khỏi mũi, sau đó mỉm cười ôn hòa, giơ bàn tay vừa móc mũi xong về phía Triết Minh.

Bốp!

Triết Minh tức khắc bắt lấy tay gã, âm thanh xé gió vang lên khi tay của hai thằng đàn ông chạm nhau. Lúc này, khuôn mặt Triết Minh lộ ra vẻ sắc bén, tựa như một thanh kiếm luôn ẩn mình trong vỏ, bây giờ mới có cơ hội để thể hiện:

“Tin tưởng với sức mạnh của đại ca và trí tuệ của tiểu đệ, chúng ta sẽ tạo thành một đội bất khả chiến bại!”

“Chà, nói sao bây giờ? Ngày mai anh có một cái phó bản cần phải cày gấp, mà không đủ người… Chậc chậc.”

“Không có gì, mai chúng ta đi xử đẹp phó bản đó!”

Triết Minh hào hùng cất tiếng, Vô Duyên sáng mắt, gã cũng nhe răng cười:

“Tốt tốt! Thế này mới là một đội chứ!”


“Cục trưởng, về việc hai người này…”

Một người cảnh sát ngơ ngác nhìn lấy camera. Mới vừa rồi nó còn bị nhiễu, nhưng giờ đây, có thể thấy rõ cảnh tượng hai thằng đàn ông bắt tay nhau, ánh mắt tình thương mến thương.

Không phải chứ? Mới chiều tối còn đuổi bắt nhau, bây giờ đã hòa thuận… một cách khá là không ổn thế rồi?

Cục trưởng thở dài, ông ta vỗ lên vai của anh ta, để lại một câu cực kỳ sâu sắc:

“Tắt camera đi là được, cẩn thận mù mắt.”

Chương 13: Tiền bạc đi trước, nhân cách đi sau