Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Hai tiểu đội, một ý tưởng

Chương 14: Hai tiểu đội, một ý tưởng


[Bạn và Nguyễn Vũ Vô Duyên đã tạo thành tiểu đội.

Từ bây giờ, cả hai người có thể đồng thời tham gia phó bản, hoặc khiêu chiến một tiểu đội bất kỳ.]

“Thế là xong rồi nhỉ?

“Đúng vậy, giờ hai chúng ta đã cùng thuộc một đội, cũng đến lúc đặt ra quy tắc cho tiểu đội rồi.”

Vô Duyên trả lời, vừa cầm ly cam vắt lên và ngậm lấy ống hút mà hút rột rột. Triết Minh giương đôi mắt cá c·hết nhìn gã ta.

Hết bao nhiêu chỗ để chọn, cuối cùng gã này lại lựa đại một quán vỉa hè trước đồn cảnh sát để bàn bạc một việc có tính trọng đại như vậy ư? Triết Minh nghĩ thầm, hắn đặt ly sữa ấm trên tay xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc:

“Quy tắc ư? Cấm chỉ các hành vi “gay go” với nhau?”

Thú thật thì, đến bây giờ hắn vẫn quan ngại về lão Vô Duyên lắm, nhưng biết sao được, vì cái con xe đạp hơn một tỷ đấy mà Triết Minh phải cắn răng bán đi trinh tiết của mình thôi.

Mẹ nó chứ, cha nào lại mua cái xe đạp tới tận một tỷ để bỏ ở vỉa hè nhỉ?

“Nào, quy tắc đầu tiên là khi gặp phái nữ, chúng ta phải ưu tiên các chị em.”

Triết Minh: ???

Triết Minh đưa tay lên xoa cằm, ánh mắt hắn lộ ra vẻ quan ngại, chỉ đập tay lên bàn rồi nói:

“Không! Điều đó nghe quá vô lý!”

“Ha, quả nhiên.” Ánh mắt gã Vô Duyên chợt lộ ra vẻ sắc bén, gã nhìn lấy Triết Minh, chợt nở một nụ cười lạnh:

“Triết Minh, chú em chưa từng có bạn gái đúng không?”

Lời nói của gã khiến đồng tử của Triết Minh co lại, bàn tay hắn nắm chặt lấy ly sữa nóng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn thốt lên hãi hùng:

“C-cái gì?”

Đây là bí mật bao nhiêu năm của Triết Minh, hắn đã chôn sâu nó vào trong dĩ vãng đã lâu. Nhưng tại sao gã ta lại biết được? Từ khi nào mà gã ta biết Triết Minh chưa từng có bạn gái?

Được đà lấn tới, Vô Duyên nở một nụ cười tà mị, gã như đọc được suy tư của Triết Minh mà đưa tay che mặt, tựa như một tên bị chunninbiyo mà la lên, đủ lớn để cả những người ở xung quanh quán nước nghe thấy:

“Đúng vậy, lời nói của chú em toát lên khí chất của một thằng trai tân!”

“Không thể nào! Tôi đã giấu điều này suốt mười tám năm qua, sao ông có thể nhìn ra cơ chứ?”

Triết Minh hoảng hốt đứng dậy, hắn đã đạt đến cảnh giới “Không có kinh nghiệm nhưng cũng có thể tỏ ra có kinh nghiệm.” vì cớ gì kẻ này có thể nhìn thấu vỏ bọc của hắn được?

Trừ khi… một tia sáng lóe lên trong đầu của Triết Minh, chỉ thấy hắn chợt nở một nụ cười nhạt, giọng nói mộc mạc như gió xuân sang:

“Ái chà, có thể nhìn ra vỏ bọc của tôi, vậy thì ông cũng thuộc dạng độc thân lâu năm rồi nhỉ?”

Phốc!

Lời nói như lưỡi kiếm lạnh lùng đâm xuyên qua trái tim của Vô Duyên, gã gục ngã xuống ghế, mặt thì tái nhợt. Đưa tay ôm ngực, gã run run nhìn lấy Triết Minh:

“Thế thì có gì sai?”

Triết Minh không đáp, Vô Duyên cắn răng, hắn đưa tay ôm lấy lồng ngực, ánh mắt lộ ra vẻ đau thường mà gầm từng tiếng:

“Anh mày cũng muốn có bạn gái!”

“Hai mươi sáu năm! Đã gần hai mươi sáu năm rồi mà anh mày vẫn chưa biết hơi gái là gì!”

“Chú có hiểu được không??? Cảm giác khi đã… đã trở nên đặc biệt… Nhưng vẫn chưa một lần nắm tay gái!”

“Anh đã tìm được cô em người Pháp ngon vãi linh hồn ra, vậy mà cổ chẳng thèm đếm xỉa gì…”

Nhớ tới Catherine, Vô Duyên nước mắt ròng ròng ngẩng đầu lên trời. Nhớ lại thân hình đầy đặn của cô em ấy, gã chỉ cảm thấy tiếc nuối vô ngần.

Vì sao gã còn chưa làm gì mà người ta đã bỏ đi rồi?

“Chú có hiểu không?”

Gã nuốt nước mắt nhìn lấy Triết Minh. Người sau đơ mặt ra nhìn gã, sau đó chỉ lắc đầu:

“Không hiểu, đếch có nhu cầu quan tâm.”

“Lòng người…”

Vô Duyên lau lấy mặt, sau đó gã sụt sịt lấy giấy xì mũi ra, đoạn đập bàn mà nói:

“Nói chung chiều hôm nay chúng ta có một phó bản cần xử lý!”

“Ồ? Phó bản như thế nào vậy?” Triết Minh nhìn gã, có vẻ tò mò lắm. Chỉ thấy Vô Duyên mở ra giao diện phó bản cho tiểu đội và đẩy sang trước mặt hắn.

[Phó bản: Cuộc c·hiến t·ranh đoạt vương miện.

Số tiểu đội tham gia: 10

Địa điểm: Luân Đôn

Nhiệm vụ: Khởi đầu với một người ngẫu nhiên sở hữu vương miện, bất kỳ ai hạ gục kẻ giữ vương miện sẽ được thừa kế nó. Đến cuối cùng, kẻ còn sống sót với vương miện trên đầu sẽ là người chiến thắng. Phó bản kéo dài mười hai giờ.

Thời gian cho đến lúc diễn ra phó bản: 10 giờ 7 phút 15 giây.]

“Một phó bản mà chúng ta phải g·iết nhau?” Triết Minh khẽ nhíu mày lại, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng. Nhưng hắn kiềm chế lại nó, đưa mắt hướng sang Vô Duyên và hỏi:

“Tỉ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?”

“Ai bảo chúng ta phải chiến thắng?”

Vô Duyên ngừng lại, gã thoải mái vỗ bàn, giọng nói lộ ra vẻ đắc ý:

“Tranh đoạt vương miện, nói nôm na ai có vương miện là sẽ bị nhắm vào. Mà người có vương miện thì sẽ tìm cách giữ lấy nó. Vậy thì chúng ta chỉ cần đừng có giành lấy vương miện thôi!”

“Hả?” Triết Minh ngơ ra, vậy thì bọn họ tham gia phó bản này để làm gì cơ chứ? Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ?

Vô Duyên mỉm cười, ánh mắt gã lấp lóe, khẽ đưa tay đẩy lấy gọng kính vô hình, gã cười nhẹ:

“Đi du lịch Luân Đôn, còn được miễn phí sử dụng tất cả các dịch vụ ở đó. Chừng nào chúng ta không có vương miện trên đầu, sẽ không ai đuổi theo chúng ta!”

Lời nói của gã khiến Triết Minh hít một hơi thật sâu, đôi mắt mở to ra, lộ ra vẻ nể phục:

“Ừ nhỉ!”

Hóa ra vô hạn lưu còn có thể triển khai như thế này?

Với tư cách là một sinh viên nghèo, Triết Minh chưa từng được trải nghiệm việc đi ra nước ngoài bao giờ. Thành thử ra lời mời của Vô Duyên có sức hấp dẫn lớn vô cùng. Cộng thêm việc có thể ra vào phó bản một cách tự do, điều này…

Quá tuyệt vời!


Thực ra, không chỉ có Triết Minh và Vô Duyên là có suy nghĩ thiên tài như vậy. Ở một tiểu đội khác, vẫn có người cùng chung ý tưởng tham gia phó bản chỉ để dạo chơi.

Trong một trang viên rộng lớn, hương trà thảo mộc nhẹ nhàng thoang thoảng ra xung quanh. Bóng dáng một người phụ nữ tựa mình lên ghế, cô lười biếng nâng tách trà trên tay, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ suy ngẫm.

Mái tóc vàng nhạt được tết thành nhiều dải tách biệt với nhau, khoác một bộ đầm tím trên người. Cô mang găng tay màu trắng, trên đầu có đội một chiếc mũ vải đỏ. Khẽ hít một hơi, người phụ nữ thỏa mãn nở một nụ cười, giọng nói trong trẻo vang lên:

“Catherine, trà của nước Việt rất ngon đấy, em nên thử xem.”

“Vâng…”

Đáp lại một cách cung kính, Catherine chậm rãi nâng tách trà lên và cũng khẽ nhấp một ngụm. Cô nheo mắt lại, nhìn lấy người phụ nữ trước mắt:

“Vậy người thực sự muốn ư? Tham gia phó bản chiều nay?”

“Ồ? Đã lâu rồi ta chưa du lịch Luân Đôn đấy, không thể bỏ lỡ cơ hội để thưởng thức Bara Brith được.”

Người phụ nữ đưa tay lên miệng và nở một nụ cười tao nhã. Cô khẽ híp mắt, đoạn mỉm cười, đôi mắt thoáng hé ra và nói:

“Thêm vào đó, ta nghi ngờ rằng có một nhân vật lớn ở nước Đại Việt này.”

“Vâng? Ý ngài là Phù Đổng Thiên Vương?”

“Đúng là một nhân vật lớn, nhưng người ta chú ý chỉ vừa nổi tiếng trong thời gian gần đây thôi.”

Người phụ nữ đặt tách trà xuống, cô tao nhã đưa tay nhón lấy một chiếc bánh kem được làm và thiết kế rất đỗi tinh xảo, ngón tay mảnh khảnh và trắng trẻo khẽ ấn lên trên lớp bánh mềm mại. Đưa lên bờ môi đỏ mọng, cô cắn một miếng, đôi mắt khẽ híp lại, lộ ra sức hấp dẫn một cách kỳ dị:

“Liên quan tới Vật Chứa Số 007.”

“Thật sự ở nước Việt ư?” Catherine ngạc nhiên, sau đó cô khẽ nhíu mày lại, lẩm bẩm:

“Nếu vậy thì Đại Việt sẽ trở thành quốc gia thứ năm sở hữu một vật chứa?”

“Chỉ là lời suy đoán của ta thôi, nhưng đêm nay nhất định phải tham gia phó bản đó.”

Lời của người phụ nữ đó khiến Catherine khẽ nhíu mày, vì sao hôm nay tiểu thư lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn như vậy rồi? Khẽ do dự, cuối cùng cô quyết định cất tiếng hỏi:

“Việc giành lấy vương miện thì sao ạ?”

“...”

Tiểu thư nhắm mắt lại như suy nghĩ điều gì đó, rồi cô vui vẻ cong khóe miệng lên, đưa ngón tay lên búng một cái:

“Có thể ta sẽ cần giành lấy nó.”

“Bởi vì nó là một vật phẩm cấp Truyền Thuyết?”

Thật vậy, tin đồn về vương miện đã lan truyền khắp cộng đồng Diễn Sinh Du Hí. Gần như tất cả các tiểu đội tinh nhuệ đều tham gia phó bản này, và trong đó có cả Thiên Nam Việt Cục - cộng đồng Diễn Sinh Du Hí tại Đại Việt, gắn bó mật thiết với nhà nước Đại Việt.

Đây là sẽ phó bản có sự cạnh tranh rất khốc liệt giữa những người tham gia.

Vậy nên… tiểu thư cũng muốn có được vật phẩm cấp truyền thuyết đó?

Người phụ nữ khẽ nghĩ ngợi, sau đó khóe miệng cô khẽ cong lên, đoạn cô lẩm bẩm:

“Ta chỉ muốn thử cảm giác đạp lên xác của hai mươi người tham gia tận hưởng một tách trà chiều khi đang đội vương miện thôi. Ước mơ của một thiếu nữ.”

Catherine: ???

Chương 14: Hai tiểu đội, một ý tưởng