Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Đêm dài (2)

Chương 18: Đêm dài (2)


“Có ai không?”

“Không có ai cả, chúng ta đi ra thôi!”

Từ một nắp cống khác ở trên con đường tại thành phố London, có hai gã đàn ông chui ra khỏi đó. Một người có khí chất hiên ngang bất phàm, một người khác lại tuấn tú thư sinh.

Hai kẻ này không tầm thường!

Đấy chính là phong lưu phóng khoáng - Vô Duyên và Triết Minh hào hoa phong nhã!

“Phó bản này chỉ toàn mấy người mạnh hơn chúng ta, cho nên có ăn chực cũng phải cẩn thận.”

Vô Duyên kéo lại chiếc quần đùi chấm bi lên, gã nghiêm nghị nhắc nhở, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh.

Đúng vậy, bởi vì mũi tên lơ lửng của Triết Minh lúc trước, mà cho đến bây giờ Vô Duyên vẫn đang ở trong tình trạng thân dưới chỉ mang một cái quần đùi hồng chấm bi. Dẫu vậy, trông gã ta chẳng có vẻ gì là ngại ngùng cho cam.

Triết Minh nghiêm túc gật đầu, hắn dùng ánh mắt sắc bén tựa như chim ưng quan sát xung quanh, cảm thán:

“Những năm này ăn chực cũng phải cẩn thận… Oa! KFC kìa!”

Triết Minh sáng mắt lên và chạy vào cửa hàng KFC gần đó, Vô Duyên nhìn theo bóng lưng của hắn, trên đầu chợt xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi.

Đi đến London để ăn KFC?

Vãi chưởng, chú em nghèo tới mức nào cơ chứ?

Thân là thiếu gia nhà giàu, Vô Duyên thầm chê cười sự tầm thường của Triết Minh, sau đó gã nhanh chóng đuổi theo hắn:

“Này! Lấy cho anh hai cái đùi gà luôn!”

Khinh thì vẫn khinh, nhưng đã lâu gã mới có cơ hội ăn lại thứ thực phẩm rác này, dại gì mà không thử cơ chứ?


Thiên Linh ôm chặt lấy vương miện trong tay, cô ẩn nấp ở trong một nhà hàng bán gà rán, yên tĩnh nhắm mắt lại, trái tim đập thình thịch.

Xúi quẩy! Không ngờ rằng vương miện lại ở trong tay của cô!

Chiến thuật tức khắc bị xáo trộn, vốn dĩ ban đầu cô định lặng lẽ vận sức nhằm thi triển kỹ năng. Quá trình này phải kéo dài những một tiếng đồng hồ, khi kỹ năng được thi triển, Thiên Linh cam đoan rằng mình có thể tranh đoạt được vương miện.

Nhưng ai ngờ cô là người đầu tiên có được vương miện! Mẹ nó, đến lúc đó người ta sẽ nhắm vào cô mà t·ấn c·ông đầu tiên, còn thi triển kỹ năng cái quỷ gì cơ chứ?

“Không được! Bây giờ mình chỉ cần cố gắng trốn cho tới khi có thể thi triển được kỹ năng!”

Vừa tụ tập linh lực lại, Thiên Linh lẩm bẩm, cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra sự bình tĩnh.

“Khả năng cao sẽ có một đám người sẽ đánh nhau bất chấp có vương miện hay không. Mà một tiếng vị trí của bản thân mới lộ ra một lần, cho nên chỉ cần chờ tới lúc thi triển kỹ năng, không ai có thể tìm được mình!”

Đúng vậy! Kế hoạch quá ư là thông minh!

Ầm!

Tiếng mở cửa tủ vang lên, sau đó trước mặt Thiên Linh là hai người đàn ông.

Thiên Linh:...

Mẹ nó, cô chỉ vừa nói thôi mà? Hai thằng cha này ở đâu ra đấy?

Không phải chứ? Ý chí của thế giới chỉ chờ dịp cô nói xong mà vả vào mồm của Thiên Linh thôi ư?

Không được, bây giờ cô phải tìm cách đánh lạc hướng hai gã này và tìm đường thoát thân. Hoặc chỉ ít là tạm thời kết minh với họ! Thiên Linh nghĩ thầm, cô vừa định mở miệng ra, chợt…

Một gã đàn ông cao to cầm lấy đùi gà KFC cắn lấy một miếng lớn, vừa nhai vừa gật đầu:

“Hương vị cũng được, nhưng thịt gà công nghiệp quá.”

Người thanh niên còn lại trông có vẻ tầm thường, cậu ta khẽ híp mắt, ngậm lấy ống hút của ly coca, tiếng rột rột vang lên:

“Ăn nhiều nó làm em ngấy thật, thứ này thi thoảng mới ăn thôi… Ợ!”

Thiên Linh:...

Hai tên này nói cái gì vậy?

Cô hoang mang ngẩng đầu nhìn cả hai người, gã đàn ông toe toét miệng cười, sau đó chìa chiếc đùi gà cắn dở cho Thiên Linh:

“Này cô em, ăn không?”

Thiên Linh:...

Cô nhìn lấy gã ta, sau đó khóe miệng khẽ giật, cuối cùng mới hít một hơi thật sâu mà nói:

“Giữa chúng ta có gì hiểu nhầm đúng không-”

“Không, không hề!” Nào ngờ, người thanh niên với khuôn mặt tầm thường ấy chợt nhếch mép lên, ánh mắt của cậu ta chợt sắc bén tựa như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ:

“Âm mưu của cô, tụi này đã biết hết!”

Cái gì? Trong lòng Thiên Linh kinh hãi, ánh mắt đó, cái ánh mắt mà cô chỉ thấy một lần từ người anh trai của cô - một thiên tài yêu nghiệt. Người thanh niên này là ai?

Thiên Linh ngưng trọng nhìn lấy đối phương, chỉ thấy cậu ta khẽ cười lạnh, còn định nói gì đó, nhưng rồi lập tức chạy vào trong quầy và lấy thêm một chiếc đùi gà rán mà mang tới cho một… cái mũ hình vuông?

Hay là cái đầu?

Cậu ta đưa đùi gà, sau đó nghiêm túc mà nói với cái hộp, hoặc là cái đầu đó:

“Đại tỷ, đây đã là cái thứ năm rồi, coi chừng bị bội thực đấy!”

Cái đầu hình vuông vuông nhỏ nhắn nghiêng qua, nó chợt lôi từ trong miệng ra một cái bảng gỗ:

“Nhưng nó ngon mà?”

Thiên Linh:...

Một… cái đầu? Nó là một dạng thú cưng kiểu mới hả?

Mà vì sao lại gọi nó là đại tỷ?

Người thanh niên rời khỏi chỗ cái đầu đó, sau đó cậu ta đứng trước mặt Phong Linh, nở một nụ cười lạnh:

“Âm mưu của cô, tụi này đã biết hết cả rồi!”

Thiên Linh:...

Cô ngơ ngác nhìn người thanh niên trước mắt, ánh mắt tựa như đang nhìn một gã bị tâm thần. Hai người này có gì đó sai sai phải không? Thiên Linh suy nghĩ, nhưng rồi cô nhíu mày, vậy làm sao đối phương có thể biết được âm mưu của cô?

Chỉ thấy người thanh niên ấy bóp lấy ly coca, giọng nói chợt trở nên lạnh nhạt:

“Giới tính nữ, hai mươi mốt tuổi? Làn da trắng trẻo nhưng không có dấu hiệu của các loại mỹ phẩm, chứng tỏ từ nhỏ được nuôi lớn trong một môi trường cực kỳ tốt. Thân thể cứng cáp nhưng không mang theo v·ũ k·hí, là có thể triệu hồi v·ũ k·hí, hay khả năng không liên quan tới chiến đấu? Vậy nói rõ năng lực của cô có nhiều hạn chế, thậm chí có khi còn chẳng liên quan tới binh khí! Cô thuộc loại hỗ trợ! Khi chúng tôi xuất hiện, cô bắt đầu đánh giá cả hai, chứng tỏ cô có khả năng quan sát người khác khá tốt, thói quen này chỉ thuộc những người có nghề nghiệp liên quan tới tuyển dụng nhân sự, trưởng phòng, hoặc thậm chí là vai trò lãnh đạo! Có phải được thừa kế từ gia đình? Xem ra thân phận của cô không hề đơn giản.”

Chỉ trong phút chốc mà đã đoán ra được rất nhiều thông tin về Thiên Linh. Hành động của người thanh niên khiến cô biến sắc, khả năng quan sát biến thái này là thế nào?

Từ khi nào Diễn Sinh Du Hí lại có thêm một kẻ như thế này cơ chứ?

Trước con mắt hoảng hốt của Thiên Linh, người thanh niên ấy đẩy cặp kính vô hình, sau đó kết luận:

“Cho nên, hành vi ẩn nấp này của cô chỉ có thể là…”

“Ăn chực!”

“Đúng vậy, ăn chực!”

Cả hai người đột ngột đồng thanh, lời nói của bọn họ khiến Thiên Linh ngừng lại, sau đó đôi mắt cô mở to ra nhìn cả hai.

Ăn… ăn chực gì cơ?

Trước khi cô kịp nhận ra điều gì, thì gã đàn ông đã nhét vào tay cô một ly trà sữa, còn người thanh niên thì gỡ vương miệng trên tay còn lại ra và đội lên đầu cô, sau đó đặt một gói khoai tây chiên cho Thiên Linh. Cả hai cười toe toét miệng, thoải mái huơ tay huơ chân:

“Ôi dào, hóa ra là ý tưởng lớn gặp nhau, chúng tôi cũng đi ăn chực đấy. Vừa được du lịch miễn phí vừa được ăn thả ga, quá ngon lành!”

“Tiệm KFC này không ngon lắm, anh đây biết vài chỗ sang chảnh ở London, cô em muốn ghé thử không?”

Thiên Linh:...

Cô ngẩn ngơ cầm lấy trà sữa và khoai tây chiên trên tay, nhìn lấy hai người trước mắt.

Phút trước, cô cảm thấy bọn họ như một đám ngốc.

Sau đó, suy luận của người thanh niên khiến Thiên Linh cảm thấy sợ hãi, cho rằng cả hai là một đám thiên tài yêu nghiệt.

Nhưng đến lúc kết luận, cả hai lại cho rằng cô “ăn chực”. Thậm chí vô tình đạp đổ luôn những gì cho thấy bọn họ rất thông minh trước đó.

Nên cô phải nói gì đây?

Thiên Linh giương vẻ mặt phức tạp lên, cô ngậm lấy ly trà sữa, trong lòng nghĩ thầm.

Hai ông này vừa trốn về từ bệnh viện tâm thần nào đấy?

Chương 18: Đêm dài (2)