Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 19: Đêm dài (3)
Giờ khắc này, tại một nhà hàng sang trọng ở London.
Nơi này chính là đại diện cho giới thượng lưu, những chi tiết được thiết kế hoa lệ nhằm thỏa mãn đôi mắt của thực khách. Bàn ghế được làm từ các loại gỗ sang trọng, ngay cả một cái ly uống nước thôi cũng trông đẹp đẽ tựa như một món đồ nghệ thuật đắt giá.
Vậy mà đêm tối, trong ánh đèn mờ ảo, lại có ba người ngồi ở đó.
Gã đàn ông với vóc dáng cường tráng, giờ đây lại nở ra một nụ cười tao nhã và đưa khăn tay chấm lấy miệng. Khẽ cảm thụ dư vị còn trong miệng, gã ta mỉm cười đặt khăn xuống và cảm thán:
“Hương vị này… năm xưa anh đã từng mong nhớ nó, hóa ra nó vẫn luôn ở nơi đây để chờ anh…”
Người thanh niên với dáng người bình thường không có gì lạ, nhưng ánh mắt sắc bén và nụ cười lạnh nhạt. Hắn khẽ nâng ly rượu trên tay, dòng nước đen tuyền khẽ nổi lên gợn sóng theo hành động ấy, hắn ta cất tiếng, giọng nói tựa như chế giễu:
“Hóa ra ở nơi nào, thức ăn vẫn chỉ là thức ăn…”
Một người tao nhã tinh tế, một kẻ lạnh lùng sâu sắc. Mà giữa hai người, chính là một cô gái.
Cô ta đưa mắt nhìn lấy cả hai, dường như có một sự rung động không hề nhẹ với cả hai người đàn ông này. Cảm xúc dồn nén trong trái tim khiến cô như khó thở, để rồi như không thể kìm nén thêm một phút giây nào nữa, cô chợt đập bàn:
“Tại sao!!!”
Có người thực sự đi vào nhà hàng đắt tiền bậc nhất London chỉ để ăn KFC và uống coca à???
Ăn xong, các người lại đi chê lại nhà hàng?
Đầu óc có vấn đề đúng không? Hai tên này trốn đi ra từ bệnh viện nào???
Triết Minh nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, hắn híp mắt nhìn lấy cô, giọng nói nho nhã vang lên:
“Thiên Linh tiểu thư, làm ơn đừng phá hỏng buổi tối của chúng ta!”
“Nó vốn dĩ đã hỏng rồi mà???”
Thiên Linh giật nhẹ khóe miệng mà đáp lại. Nhưng vào lúc này, Vô Duyên cười nhẹ, gã đưa khăn chấm lên miệng một cách tinh tế và tao nhã, tựa như một quý ông sành sỏi mỹ thực, ánh mắt gã lộ ra vẻ nhu hòa:
“Cứ bình tĩnh thưởng thức đi, món ngon còn ở phía sau.”
Thiên Linh nhìn chằm chằm Vô Duyên, động tác của gã này thì rất chuẩn, cứ như thể đây là một vị thiếu gia của một thế lực lớn nào đó…
Nhưng động tác lau miệng này gã ta đã làm lần thứ bảy rồi, có phải gã chỉ biết làm mỗi cái đó thôi không?
Thiên Linh dở khóc dở cười nhìn cả hai người. Thân là một tiểu thư của tập đoàn lớn, cô đã nhìn thấy biểu hiện của vô số thực khách khi đi ăn cùng mình. Một số để cô chán ghét, một số khiến cô thích thú, nhưng mà…
Chưa có ai khiến cô cảm thấy… Kỳ cục? Hoang đường? Không thoải mái? Có bệnh?
Đã từng, có rất nhiều kẻ giả vờ như mình là một quý ông lịch lãm, làm đủ mọi cách để tiếp cận lấy Thiên Linh. Thế nhưng biểu hiện của hai tên trước mắt cô…
Giống như hai thằng nhà quê đi vào quán ăn sang trọng, lại giả vờ như bản thân cũng quý tộc không kém.
À không, không phải giống như, đây chính là hai thằng nhà quê giả vờ như bản thân rất quý tộc đi vào quán ăn sang trọng.
Thiên Linh thở dài, cô đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, sau đó nhìn lại kỹ năng của mình. Chỉ còn mười phút nữa thôi, sau khi sử dụng được kỹ năng, cô sẽ tìm cách bỏ xa hai tên này ngay lập tức. Thiên Linh thở dài, ánh mắt hướng về phía Triết Minh và Vô Duyên.
Rồi, cô nghiêm mặt mà chợt hỏi:
“Hai người cấp mấy vậy?”
“Một?”
Triết Minh đưa mắt nhìn lấy cô một cách khó hiểu. Vô Duyên càng ghê hơn, gã ta không nhớ nổi cấp của mình, bèn đưa tay mở lấy giao diện Diễn Sinh Du Hí ra, khẽ nheo mắt và nói:
“Ờm… Một?”
“Vãi chưởng! Ông anh cũng chỉ là một tên cấp một thôi à?” Triết Minh la lên kinh hãi, ánh mắt ghét bỏ nhìn sang Vô Duyên, người sau khịt mũi khinh thường mà trả lời:
“Cái gì mà cấp một? Khác biệt hoàn toàn nhé! Anh là cấp một thượng đẳng, còn chú mày là cáp một tầm thường!”
“Làm quái gì có vụ đó?”
“Sao lại không? Tính năng ẩn của Diễn Sinh Du Hí đấy!”
Nhìn hai tên đối diện cãi nhau như mấy tên choai choai, trên trán của Thiên Linh đổ mồ hôi. Cô nhìn lấy giao diện Diễn Sinh Du Hí của bản thân, trên đó ghi rằng Thiên Linh là một người chơi cấp 3.
Thoáng chốc, một cảm giác ưu việt xuất hiện, cô khẽ hắng giọng, sau đó nghiêm túc mà nói:
“Tôi cấp 3.”
Hai người nhìn lấy cô một lúc, Triết Minh gật đầu:
“Ồ… Cao thật.”
“Đỉnh đấy.”
Vô Duyên cười cười, sau đó hai thằng này lại quay ra cãi nhau như hai đứa nhóc tì:
“Chú mày mới tham gia Diễn Sinh Du Hí hôm qua, anh hơn chú cả tháng rồi, vậy nên anh là cấp một thượng đẳng!”
“Vớ vẩn, cấp một là cấp một!”
Thiên Linh:...
Này! Cái phản ứng nhạt nhẽo đó là sao? Là một người cấp 3 đấy! Hơn hẳn các người hai cấp đấy, nên tôn trọng cô một chút đi chứ.
Bong!
Một cú đập vang lên, cái thứ hình vuông nhỏ nhắn đã ngậm một cái chảo mà nện lên đầu của cả hai. Nó nhảy xuống bàn, miệng nhả cái chảo ra và ngậm lấy một tấm bảng gỗ:
“Ở đây ta là nhất!”
Vô Duyên và Triết Minh thì ôm đầu, thân thể run run, trên đầu cả hai người nào người nấy một cục u to tướng.
Thiên Linh:...
Các người đi đến đây để mở rạp xiếc đúng không?
Đột ngột, Vô Duyên xoa xoa đầu, sau đó gã nhìn lấy Thiên Linh một lúc, chợt hỏi:
“Mà này, đội của cô em đâu?”
“Hả?”
“Đội của cô ấy, không phải một tiểu đội có hai người trở lên ư?” Triết Minh ôm đầu xuýt xoa. Thắc mắc của hắn không phải là không có căn cứ, vì từ nãy đến giờ, bọn họ không thấy đồng đội của Thiên Linh đâu cả.
Làm sao một người có thể tự đi vào phó bản tổ đội được cơ chứ?
“Chà, đó là đặc điểm năng lực của tôi.”
Cô còn định nói gì đó, nhưng chỉ thấy Triết Minh biến sắc, rồi hai người đàn ông bắt đầu hành động. Vô Duyên lao người tới và túm cổ áo của cô lôi về phía sau, trong khi Triết Minh tiến về phía trước và lấy từ trong không khí ra… một cánh cửa sắt?
Trong một phút chốc, thần kinh của Thiên Linh căng cứng, cô đã nghĩ rằng cả hai người này đang tập kích mình, muốn nhân cơ hội đoạt lấy vương miện.
Ầm!
Tiếng nổ khổng lồ vang lên, đá vụn rơi xuống như mưa. Ánh lửa, khói bụi tung bay khắp phòng. Nhà hàng xa hoa đã từng rất đẹp đẽ, giờ lại chẳng khác gì một chiếc hộp các tông mà dẫm nát, cứ thế mà bắt đầu sụp đổ.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng động nổ tung, màng nhĩ của Thiên Linh đau nhói. Nhưng cô ráng giữ dáng vẻ tỉnh táo, sau đó nhìn lấy năng lực của bản thân, ánh mắt tức khắc thay đổi.
Không còn là một cô gái phàn nàn về hai đứa ngốc trước mắt, cô kêu lớn về Triết Minh, người đang cầm lấy cánh cửa sắt mà chặn lại mọi đòn t·ấn c·ông:
“Chạy về phía tôi!”
Triết Minh nghe thế, hắn tức khắc cắn răng, tức giận thả cánh cửa lại. Vì đối phương cứ không ngừng bắn phá, hắn lại không thể nhấc cánh cửa đi theo, thế là để lại món bảo vật, không do dự mà lao thẳng về phía Thiên Linh.
Nhìn lấy Triết Minh lao tới, Thiên Linh mở bàn tay ra, trên đó nhanh chóng xuất hiện một cuốn sách, cô hô to:
“Ra đi, Thạch Nhân Chiến Sĩ!”
Theo giọng nói của cô, ánh sáng xanh lục phát ra từ cuốn sách, những trang giấy nhanh chóng lật đi với tốc độ chóng mặt.
Đồng thời, trước mặt Thiên Linh nhanh chóng xuất hiện một ma pháp trận màu nâu đậm, từng tảng đá ở bên dưới mặt đất nhanh chóng bị thu hút lại. Cuối cùng nó tạo thành một gã người đá cao tận năm mét! Thân thể che khuất lại cả ba người họ trước mắt.
“Gào!!!”
Thạch Nhân Chiến Sĩ gầm lên một tiếng động khổng lồ, những tiếng động bắn phá nhanh chóng ngừng lại.
Rồi sau đó, chậm rãi bước ra một nhóm người, bọn họ vây quanh lấy khắp cả nơi này.
Có người phá cửa sổ từ cửa hàng đối diện mà xuất hiện, có người nhảy xuống từ một tòa nhà cao tầng, thậm chí có kẻ trực tiếp xuất hiện ở trước mắt mà bao vây lấy bọn họ.
Số người rất nhiều, có lẽ khoảng tầm hai mươi? Thanh Linh choáng váng, một tổ đội chỉ có thể có tối đa năm người, làm sao mà bọn họ lại kết minh với nhau nhanh như vậy được?
Nhanh chóng, nàng nghĩ đến một chuyện mà biến sắc kêu lên:
“Không ổn rồi, đám này là Kẻ Thủ Ác!”
Kẻ Thủ Ác, chính là một đám người mà sau khi gia nhập Diễn Sinh Du Hí, bọn họ trở thành mối nguy hại đến xã hội. Cực kỳ tàn bạo, cực kỳ hung ác, mà đặc điểm lớn nhất, chính là bọn người này sẽ vì đạt được sức mạnh mà làm tất cả!
Thậm chí, bọn họ sẵn sàng phá vỡ Hòa Ước Diễn Sinh, tụ tập lại thành một nhóm người nhằm loại bỏ các đội khác, thậm chí, đám đấy sẽ để một số người ở bên ngoài động đến người thân, bạn bè của những người được chọn khác.
Một đám cặn bã…
“Hoành tráng thật nhỉ? Chỉ để g·iết ta thôi ư?” Thiên Linh cười lạnh, Thạch Nhân Chiến Sĩ đứng chắn ở trước mặt cô, tạm thời bảo hộ an toàn cho Triết Minh và Vô Duyên.
Hai mươi người, có kẻ mặc trọng giáp, có người mặc đồ bịt kín từ đầu tới chân, có người ăn mặc vest sang trọng,... Lúc này, một người đứng đầu bước ra, miệng khẽ nhếch mép lên:
“Tự Nhiên Ái Đồ Thiên Linh, ai cũng biết được nếu tương lai ngươi có thể trưởng thành sẽ tạo cho chúng ta bao nhiêu phiền phức…”
“Ha ha, không chiêu mộ được liền ra tay chèn ép, đúng là một đám vô lại.”
Thiên Linh nói, cô nhìn xung quanh, sau đó khẽ cắn chặt môi. Liệu mình có thể cầm cự cho tới lúc những người khác tới hỗ trợ không đây?
Nếu phát hiện có một đoàn thể Kẻ Thủ Ác, theo Hòa Ước Diễn Sinh, tất cả Người Được Chọn phải bỏ qua mọi mâu thuẫn và tập trung tiêu diệt bọn chúng. Nhưng giờ đây, bên cạnh Thiên Linh chỉ có hai người cấp một, tình thế khó khăn đến vậy ư?
Thiên Linh nghĩ thầm, cô tháo vương miện trên tay xuống và đưa cho Triết Minh, khẽ thì thầm:
“Chạy đi.”
“Cái gì?” Triết Minh vừa chạm vào vương miện, đầu óc hắn trống rỗng, đôi mắt mở to ra và nhìn lấy Thiên Linh.
Tên ngốc! Cô nghĩ thầm, chỉ nghiến răng và rồi nói:
“Để Kẻ Thủ Ác giành được thắng lợi sẽ khiến chúng càng lộng hành hơn, cậu muốn bọn họ mạnh hơn, bỏ qua pháp luật mà tìm đến người thân của mình ư?”
“Bọn họ chưa thấy mặt cậu, chạy đi!”
“Tôi sẽ cầm chân bọn họ, cậu chỉ mới cấp một, không nên tham gia trận chiến như vậy.”
Thiên Linh vừa dứt lời, một gã mang theo khẩu đại bác khổng lồ trên tay đã giương lên về phía cô, gã cười gằn, sau đó t·iếng n·ổ oanh trời vang lên!
Nhưng Thạch Nhân Chiến Sĩ cũng đã đưa tay nắm chặt lấy Triết Minh, vừa bảo vệ hắn ta vừa ném Triết Minh bay đi thật xa. Không để người thanh niên ấy kịp phản ứng điều gì nữa.
Vô Duyên thì sao? Tên này có vẻ nhạy bén hơn đồng đội của mình, gã ta đã bỏ chạy từ bao giờ, nhanh tới mức Thiên Linh cũng phải thán phục.
Nhưng đó là quyết định thông minh, hai người cấp một chỉ tổ vướng chân cho năng lực của cô mà thôi.
Hi vọng bọn họ sẽ không để ý…
Thầm tạ lỗi với Triết Minh, Thiên Linh nắm chặt tay, ánh mắt của cô chợt trở nên ngập tràn sát ý.
Theo Hòa Ước Diễn Sinh, tóm gọn lại chỉ có hai điều.
Nếu gặp Kẻ Thủ Ác, đầu tiên là ngăn cản bọn họ không hoàn thành được phó bản!
Điều thứ hai, g·iết c·hết họ!
“Chỉ vì đây là ở trong Diễn Sinh Du Hí, không có nghĩa các ngươi có thể tùy tiện lộng hành.”
Thiên Linh lạnh lùng nói, cô đưa tay chạm vào trang sách. Nhưng chợt, một người thanh niên trẻ tuổi ngông cuồng bước lên, hắn ta đắc ý cười lớn:
“Từ bỏ đi! Phó bản lần này chúng ta có tới ba mươi người tham gia! Số lượng đã chiếm ba phần tư thành viên phó bản rồi!”
Thanh Liên nhìn xem kẻ đó, cô cười thành tiếng, giọng nói cất tiếng hỏi lại bọn chúng:
“Vì cái gì các ngươi nghĩ rằng có thể mất thời gian ngắn để đánh bại ta?”
Tiếng mặt đất đang rung chuyển, tiếng cành lá sột soạt vang lên, những âm thanh đột ngột truyền đến như muốn rung chuyển cả khu vực xung quanh. Đám người biến sắc, đối phương còn định nói gì đó, thế nhưng…
Ầm!
Những chiếc cây to lớn bên lề đường chợt bắt đầu di chuyển, nó móc rễ cây ra khỏi lòng đất, tán lá cây mở rộng, chợt mỗi chiếc lá đều trở nên sắc bén tựa như những thanh gươm.
Mạch nước ngầm phun ra từ bên dưới lòng đất, tạo thành hình dáng của một con voi khổng lồ. Chiếc vòi của nó duỗi mạnh, bắn ra một tia nước mạnh mẽ như máy cắt, xuyên thủng qua lớp đất đá ở bên dưới một cách dễ dàng.
Bọn chúng bao vây lại nhóm người, cúi đầu xuống hướng về phía những nhân loại nhỏ bé, trong lúc nhất thời, khí thế của hai bên lại ngang bằng nhau! Thậm chí Thiên Linh còn có phần hơn!
Một người, đối kháng hàng chục người!
Thiên Linh nắm chặt cuốn sách phép trên tay, cô nhìn lấy đám người kia, ánh mắt lộ ra vẻ hung tàn, thậm chí là có cả một chút điên cuồng ở trong đó:
"Rặt một đám ô hợp!"
“Để đánh bại ta, các ngươi cần một đội quân!"