Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 20: Đêm dài (4)
“Chúng ta phải đuổi theo một gã cấp một?”
Lời nói khó chịu vang lên, người đàn ông cường tráng cằn nhằn. Bên cạnh gã, một tên gầy gò cầm theo pháp trượng chỉ trừng mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh lùng:
“Đừng có phàn nàn, có khả năng rất cao Thiên Linh đã giao vương miện cho một trong hai tên còn lại. Nếu không thì con ả đó đã chẳng liều c·hết làm gì.”
“Mẹ kiếp, mấy đám giả vờ chính nghĩa.”
Gã cao to nhổ một ngụm nước bọt, ánh mắt lộ ra vẻ ác độc, gã nghiến chặt răng và nói:
“Chúng ta đã có lý lịch của Thiên Linh rồi, chỉ cần nhắm vào người thân của con nhãi… Khà khà, chỉ là một gia tộc đang xuống dốc!”
“Đừng có lộng hành, Thiên Nam Việt Cục đang để mắt đến hành động của chúng ta!”
Gã gầy gò trừng mắt, hắn còn định nói gì đó, nhưng một người khác đã cất tiếng phàn nàn, tỏ vẻ không hài lòng lắm:
“Cử ra bốn người để đuổi g·iết một kẻ cấp một, đội trưởng phát điên rồi?”
“Đừng có phàn nàn nữa.”
Tiếng một người vang lên, giọng nói của đối phương cũng không có vẻ gì là vui vẻ lắm:
“Nhanh chóng đuổi theo và g·iết c·hết kẻ đó thôi!”
…
Bất chợt, mùi thuốc lá nồng đậm vang lên.
Một đốm lửa nổi lên trước mặt bốn người bọn họ, làn khói dày đặc bao phủ lấy khuôn mặt của người đàn ông ở trước mắt.
Đó là một người đàn ông chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, áo sơ mi hoa đã được tháo nút ra để lộ thân thể cứng cáp, từng khối cơ bắp lộ ra ở dưới phần bụng. Nhưng bởi vì khói thuốc lá, không ai thấy rõ được khuôn mặt của đối phương.
Không khó để nhận ra, đây chính là một trong hai người cấp một đã bỏ chạy lúc đấy.
Đối phương ngậm lấy điếu thuốc lá, gã ta hít một hơi thật sâu, khói thuốc cuồn cuộn chảy vào bên trong lồng ngực. Một cảm giác trấn tĩnh vang lên, hai tay đút lấy túi quần, gã ta thản nhiên lên tiếng:
“Ba người cấp hai, một người cấp ba. Bọn như chúng mày cẩn thận thật đấy.”
“Đúng vậy, so với một thằng cấp một như mày!”
Người đàn ông cao to gằn giọng, gã cầm theo một chiếc rìu khổng lồ, ánh mắt nhìn lấy đối phương, cười lạnh chế giễu:
“Nếu mày chạy trốn thì đã có cửa thoát rồi, thằng ngu.”
“... Thật ư?” Vẫn ngậm lấy điếu thuốc, gã ta vẫn không rút tay ra khỏi chiếc quần đùi hồng chấm bi của mình. Khói thuốc dần dần tản ra, để lộ khuôn mặt của người đàn ông đấy.
Một khuôn mặt vẫn còn khá trẻ tuổi, rất tuấn tú, cứ như thể không có gì có thể trói buộc lại đối phương. Ngậm lấy điếu thuốc trên khóe miệng, Vô Duyên nhìn về phía bốn người, lơ đãng nói tiếp:
“Hai hệ chiến đấu trực diện, một pháp sư, một xạ thủ? Đội hình hoành tráng thật…”
“Đúng vậy!”
Phập!
Tiếng rìu chém xuống một nhát vang lên. Không có ý định nhân nhượng, gã đàn ông đã đánh ngay một đòn phủ đầu, thậm chí, lưỡi rìu phát ra ánh sáng đỏ thẫm của màu máu. Gã ta đã kích hoạt sức mạnh!
Thế nhưng khi rìu vừa chạm xuống mặt đất, đôi đồng tử của gã giãn rộng ra đầy căng thẳng. Sau đó, một điếu thuốc còn đang đỏ lửa lập tức đâm thẳng vào tròng mắt của gã.
“Mẹ kiếp!”
Cảm giác mắt bị bỏng rát khiến gã gầm lên, nhưng không vì thế mà mất đi lý trí, gã lùi lại ra xa, một tay bịt mắt, tay kia giữ rìu. Ma pháp sư thấy thế lập tức lấy quyền trượng ra thi pháp:
“Hỏa ngục!”
Lửa bùng lên thiêu cháy cả một khu vực rộng lớn phía trước, nhưng ma pháp sư còn chưa nói gì, từ trong ngọn lửa, một con dao đã bay thẳng ra về phía gã với tốc độ chóng mặt.
Phốc!
Lưỡi dao xuyên qua cánh tay của ma pháp sư, hắn kêu lên một tiếng đau đớn mà đánh rơi lấy ma trượng.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, bước ra từ ngọn lửa, dáng vẻ của Vô Duyên không hề có bất kỳ tổn hại gì. Trên tay phải có nắm một con dao găm q·uân đ·ội, tay trái của gã, lại đang cầm một ly giấy có chứa coca. Vô Duyên híp mắt, vừa ngậm lấy ống hút, gã vừa nghiền ngẫm.
Vì một lý do rất cá nhân, bên trong không gian chứa đồ của Vô Duyên có chứa rất nhiều đồ ăn vặt. Nhưng kèm với đó, chính là thuốc lá, một thói quen khó có thể bỏ đối với gã.
Đột ngột, một tiếng động vang lên từ phía xa, một người xạ thủ cầm lấy s·ú·n·g trường và mở to mắt, sau đó kêu lên:
“Là hắn ta! Cẩn thận!”
“Cái gì?”
“Là hắn, cựu đội trưởng của TES-A!”
Người xạ thủ đó căng thẳng nói, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ sợ hãi, cắn răng bóp lấy cò s·ú·n·g ngay tức khắc.
Đoàng!
Viên đ·ạ·n bay ra khỏi nòng s·ú·n·g, nhưng nó không trúng Vô Duyên - gã đã di chuyển trước khi người xạ thủ bóp cò, tay nắm chặt dao găm trên tay. Gã chỉ nhìn chằm chằm đối phương:
“Tao chưa bao giờ nhớ rằng kẻ địch của mình có bao gồm Kẻ Thủ Ác…”
“Không đúng, tao chưa bao giờ để lại người sống.”
Gã nắm chặt dao và hững hờ nói, ánh mắt của Vô Duyên dần dần mở to ra tựa như một con thú hoang và nhìn lấy đối phương. Trước sự sợ hãi của đối phương, gã ta khẽ khom người xuống, và rồi…
Không ai chú ý tới tư thế của gã, hoặc là đã có người chú ý, nhưng một cảnh tượng truyền từ mắt đến não bộ cũng cần thời gian để diễn ra. Trước khi bọn họ kịp phản ứng lại, chỉ còn lại tàn ảnh.
Chỉ có tàn ảnh.
Trong nháy mắt đó, người đàn ông ấy đã biến mất!
Keng!
Mũi dao q·uân đ·ội đâm thẳng về phía người xạ thủ, nhưng gã cầm rìu đã nhanh chóng lao tới xoay ngang lưỡi rìu để đỡ lấy. Tiếng sắt thép v·a c·hạm vang lên, tạo ra một tia lửa lớn.
Đòn t·ấn c·ông đầu tiên thất bại, Vô Duyên lập tức xoay người, đá mạnh vào lưỡi rìu đẩy lấy thân thể gã nhảy lên không trung, tay gã thả lấy lưỡi găm trên tay.
Rồi sau đó, chính là lộn người và tung một cước thật mạnh vào cán dao.
Lưỡi dao lơ lửng trên không trung, hướng xuống đầu của gã cầm rìu, mà Vô Duyên nhanh chóng đá rất mạnh vào cán dao, khiến nó bắn xuống đầu của gã cầm rìu với tốc độ không tưởng.
Phốc!
Máu bắn ra, gã cầm rìu giương đôi mắt tràn ngập vẻ bàng hoàng nhìn lấy gã, nhưng Vô Duyên không quan tâm, chỉ hạ cánh trên mặt đất, nắm chặt lấy cán dao và rút ra.
Máu dính lên trên cánh tay, Vô Duyên chỉ hững hờ nhìn lấy thân thể to lớn trước mặt mình ngã xuống mặt đất. Gã bước lại gần ba người còn lại, nhưng một người thích khách khác đã nhanh chóng biến mất trong không trung.
Đối phương vừa thi triển kỹ năng!
Nhờ năng lực của mình, Vô Duyên khẽ ngửi lấy trên không trung, khi đã cảm nhận được hương vị và mồ hôi của đối phương, cùng với tiếng bước chân lọt vào tai, gã chợt đâm một dao lên trên cánh tay trái của mình, sau đó rút ra mà vẩy máu về phía bên phải.
Máu bắn ra dính lên trên thân thể của đối phương, để lộ ra ý đồ tập kích bất ngờ của kẻ địch. Nhưng không để Vô Duyên kịp phản ứng, cả người xạ thủ và ma pháp sư cũng cùng lúc ra đòn.
Đoàng!
Tiếng s·ú·n·g vang lên, từng sợi dây leo trồi lên từ mặt đất như muốn trói chặt lấy Vô Duyên. Người thích khách đã tàng hình, nhưng thân thể dính máu, tay của hắn ta nắm chặt lấy dao và chém về phía Vô Duyên.
Chính vào lúc này, Vô Duyên chợt nắm chặt con dao trên tay, lấy hết sức bình sinh mà ném về phía ma pháp sư.
Lưỡi dao bay ra, ma pháp sư biến sắc, tức khắc tạo ra một lớp màng chắn bằng năng lượng, đồng thời hô to:
“Hắn ta hết v·ũ k·hí rồi! G·i·ế·t đi!”
Người thích khách gật đầu, nhanh chóng lao về phía Vô Duyên, chính vào lúc này, gã ta chợt cười nhạt:
“Cận chiến với ta?”
LINE (Linear Involuntary Neural-override Engagement) một trường phái chiến đấu đã không còn tiến bộ, từng được sử dụng chủ yếu tại Mĩ. Được tổ hợp với nhiều phong cách chiến đấu của Aikido, Muay Thái và Karate,... Được phổ biến rộng rãi trong q·uân đ·ội Mĩ, nhưng sau đó dần dần bị thay thế.
Đây là một kỹ thuật sinh ra trên chiến trường, một kỹ thuật để g·iết.
Tàn bạo, đơn giản và thực tế. Không có những đòn múa may hoa lệ, các thế đòn đều thúc đẩy sự hung hăng trong chiến đấu, những đòn đánh với mục đích để g·iết người đã khiến LINE bị thay thế khi thế giới dần đi đến thời bình.
Ví dụ như bây giờ.
Vô Duyên thả tay ra, bàn tay của gã dính đẫm máu, người thích khách đã b·ị đ·âm thủng một mắt, họng bị dùng tay xiên từng nhát tàn bạo. Đối phương đã chìm vào hôn mê, máu chảy ra từ khóe mắt, từ cả cái miệng đang há hốc của hắn ta.
Nhưng dẫu thế, thân thể của gã cũng đã bị dây leo giữ lại. Vô Duyên nhìn về phía hai người còn sót lại, từ đầu đến cuối, gã không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào cả.
“Trói được hắn ta rồi, mau xử lý thôi!”
Ma pháp sư vội vã thúc giục lấy người xạ thủ ở bên cạnh. Thế nhưng đối phương im lặng lắm, đến khi hắn nhìn sang, sống lưng trở lên lạnh buốt.
Người đàn ông da đen, tay cầm lấy tấm khiên đã ở sau lưng hắn từ lúc nào, phía xa xa, Bách Lý Tiễn Thủ đang nắm chặt lấy cung tên, nhắm về phía hắn.
Trong lúc bọn họ giao tranh, cả hai người này đã nhanh chóng tới nơi.
…
“Cậu tham gia Diễn Sinh Du Hí được bao lâu rồi?”
Derek châm lửa cho điếu thuốc của mình, gã da đen này nói tiếng Việt rành rõi đến lạ kỳ. Tay đặt tấm khiên ở bên cạnh, gã rít lấy điếu thuốc mà quay sang hỏi lấy.
Vô Duyên thở dài, tay cũng cầm một điếu thuốc mà khóe miệng khẽ giật nhẹ:
“Nửa tháng.”
Bầu không khí yên tĩnh, hai gã dù không gặp nhau nhiều, nhưng cũng được xem là đồng nghiệp với nhau.
Terroist Extermination Squad - Lực Lượng Phản Khủng Bố, hiện tại đã có nhiều chi nhánh ở Châu Mỹ, Châu Á và Châu u. Được hình thành từ khối các quốc gia với nhau, một lực lượng mà không bị ảnh hưởng bởi hệ thống pháp luật của bất kỳ đất nước nào.
Với phương châm tiêu diệt thay vì kìm hãm và khống chế, hành vi của TES đều nhằm vào mục đích g·iết c·hết toàn bộ đối tượng đặc biệt nguy hiểm. Chính vì thế cho nên các nhiệm vụ của TES luôn ở mức độ nguy hiểm cực kỳ cao. Phương pháp tàn bạo, thủ đoạn độc ác, bọn họ chính là quỷ dữ trong mắt của t·ội p·hạm khủng bố.
Ví như Vô Duyên, hoàn toàn không dùng năng lực, chỉ dựa vào kinh nghiệm chiến đấu và tố chất thân thể siêu phàm để áp đảo đám kia.
Vô Duyên ngậm lấy thuốc lá, nhìn lấy Bách Lý Tiễn Thủ ở đằng xa, chợt híp mắt lại mà nói:
“Con bé bao nhiêu tuổi?”
“Há, mười tám.”
Derek vừa dứt lời, gã ta chợt ngừng lại khi thấy ánh mắt của Vô Duyên, cái ánh mắt mà…
Như nhìn một tên cặn bã.
Derek:...