Chương 21: Đêm dài (5)
Bình thường là một điều rất hấp dẫn, nhưng mà sự hấp dẫn của nó chỉ có người không bình thường mới hiểu được. Cho nên, có rất nhiều người không bình thường muốn có được sự bình thường, cũng có rất nhiều người bình thường muốn vứt bỏ nó.
Dĩ nhiên, Triết Minh cũng nằm trong số đó.
Bị người truy đuổi thì phải chạy, đó là điều đương nhiên. Nhưng bây giờ, Triết Minh chợt buồn bực nghĩ thầm.
Tại sao mình lại chạy trốn?
Hắn chỉ muốn làm một người bình thường, cũng đã cố gắng giữ vững lấy nó. Cho dù Diễn Sinh Du Hí có xảy ra, Triết Minh vẫn nhất quyết không từ bỏ lấy sự bình thường của mình.
Mặc dù hắn chưa từng chủ động giúp đỡ ai, nhưng nếu gặp người cần giúp đỡ, Triết Minh sẽ không đứng nhìn. Hắn không tổn thương ai, cũng không có ý đồ trái pháp luật. Ở xã hội như vậy, không phải Triết Minh là một người tốt sao?
Nhưng bây giờ, vì sao hắn lại phải chạy trốn như một kẻ vừa phạm phải tội ác tày trời? Tại sao Thiên Linh lại bị người ta vây công truy sát?
Chỉ bởi vì ở đây là Diễn Sinh Du Hí, cho nên bọn họ mới có thể làm ra những hành động như vậy?
Vì sao không chọn ra một hình thức khác để cạnh tranh đi? Tại sao cứ phải g·i·ế·t nhau? Không phải mạng người quan trọng lắm ư?
Mười chín năm trời, đây là lần đầu tiên Triết Minh thấy cảnh tượng đủ loại người sử dụng muôn vàn cách thức nhằm g·i·ế·t c·h·ế·t Thiên Linh, cũng là lần đầu tiên hắn bị kẻ địch truy sát.
Mỗi một hành động đều tỏ ra ý định g·i·ế·t c·h·ế·t đối phương.
Tại sao không cạnh tranh một cách công bằng? Vì sao cứ phải g·i·ế·t người, bọn họ thực sự bỏ qua pháp luật ư?
“Đừng có chạy trốn, mày không thoát được đâu.” Giọng nói gầm gừ vang lên ở phía sau lưng, một tên người sói đuổi theo Triết Minh trên bốn chân, gã ta gầm gừ, mỗi lần nhảy là một lần rút ngắn khoảng cách.
Móng vuốt sắc nhọn, tựa như có thể xé rách được sắt thép, hàm răng sáng loáng dưới ánh đèn đêm, phải chăng là dã thú đang theo đuổi con mồi?
Phốc!
Một bãi nước bọt bắn thẳng về phía Triết Minh, hắn vội vã nhảy lên để né tránh. Lập tức, bãi nước bọt ăn mòn lấy bãi đất trống trước mắt.
Triết Minh thấy cảnh tượng này, hắn tức khắc nhíu mày mà tiếp tục bỏ chạy, như biết trước bản đồ của London, hắn liên tục nhằm vào những ngã rẽ, ngóc ngách nhằm kéo dài khoảng cách với gã người sói mang thân thể cồng kềnh kia.
“Gào!”
Nào ngờ, một cú vụt tay như xé gió vang lên, trực giác của Triết Minh khiến hắn tức khắc cúi người xuống.
Có tiếng đất đá vụn vỡ, móng vuốt của gã người sói không chỉ để trưng, nó còn có tính công kích rất cao. Nếu đánh vào người của Triết Minh, e rằng giờ đây hắn đã bị xé xác thành từng mảnh.
Không chậm rãi, Triết Minh nhanh chóng tranh thủ cơ hội để chạy tiếp, hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng may cho hắn, dù sao chỉ có hai người đuổi theo.
Dù sao cũng chỉ có hai người.
Dù sao… cũng chỉ có hai người?
Suy nghĩ của Triết Minh chợt trở nên rất kỳ cục. Như thể đây là một chuyện rất nhỏ nhặt, dù sao chỉ bị bệnh nhẹ, dù sao chỉ là một đứa học sinh tiểu học, dù sao cũng chỉ mất hai ngàn đồng.
Nhưng người hắn đang hình dung, chính là hai người trong Diễn Sinh Du Hí, với cấp bậc cao hơn Triết Minh.
Sức mạnh đó, móng vuốt sắc nhọn đó, e rằng có là một tiểu đội vũ trang chắc chắn cũng sẽ bị bọn họ tiêu diệt, nên khi thấy bản thân dùng từ “dù sao” Triết Minh chợt cảm thấy thật buồn cười.
Chợt, chân hắn vấp phải một thứ gì đó, thân thể của Triết Minh bật ra phía trước mà ngã nhào.
“Oái-”
Triết Minh quay đầu, hắn chợt mở to mắt.
Đó là một cái rương.
Hắn đã quên mất về năng lực của mình.
[Rương: Các loại rương sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trong các phó bản để chủ thể thu thập.]
Lúc này, cái rương xuất hiện, dường như để Triết Minh phải đưa ra lựa chọn.
Một, bỏ mặc cái rương và tiếp tục chạy, như vậy hắn sẽ có cơ hội trốn thoát.
Hai, mở cái rương ra, lấy đồ. Nhưng nếu làm thế, hắn sẽ không có thời gian để chạy trốn nữa. Đối phương sẽ đuổi kịp, và dĩ nhiên… Sẽ chiến đấu với đối phương.
Triết Minh ngừng lại một lúc, sau đó hắn chỉ đưa tay vuốt lấy sống mũi.
Hắn chợt nhớ lại trước lúc bị vây công, Thiên Linh đã thà giữ chân còn hơn là bỏ chạy.
Cho nên…
“Thật là… luôn mồm bảo muốn làm nam chính, nhưng lúc này lại do dự là sao?”
Triết Minh cười khổ, sau đó hắn đưa tay chạm vào cái rương, cuối cùng mở ra nó.
[Bạn đã nhận được Sách Của Người Phù Phép (Enchanter's Tome) bạn nhận được cung tên, mũi tên x11, táo vàng, thỏi đồng x12]
Trong rương, một cuốn sách và một cái cần câu lẳng lặng nằm đó, Triết Minh mở to mắt nhìn lấy cả hai, sau đó hắn chợt im lặng.
Rồi, cuối cùng một tiếng thì thầm vang lên:
“Quên mất về thứ này…”
[Sách Của Người Phù Phép (Enchanter’s Tome)
Phẩm chất: Bình thường
Loại hình: Hỗ Trợ
Đặc tính:
-Giấu Kín: Cuốn sách có thể hấp thụ ma pháp để sử dụng vào những lúc cần thiết nhất. Khi mang theo nó, năng lượng tối đa giảm đi một phần hai, có thể kích hoạt để tăng 200% năng lượng trong vòng ba mươi phút tiếp theo, thời gian hồi 3 tiếng.
-Phù Phép Vật Thể Sống (Lượng năng lượng tiêu hao tăng dần theo thời gian duy trì, sức mạnh và kích thước của vật thể): Phù phép cho hai vật thể sống, loại phù phép là ngẫu nhiên (Phù phép sức mạnh, phù phép tốc độ, phù phép lửa,...). Tiêu hao tăng gấp đôi nếu tự phù phép lên chủ sở hữu.]
---
Lời của tác giả: Enchanter’s Tome là một vật phẩm trong series game Minecraft Dungeons, một tựa game khác cùng hãng Mojang với rất nhiều vũ khí, giáp và các loại cổ vật khác nhau. Bạn đọc nào hứng thú có thể thử chơi game. (Giá 500k trên Steam)