Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Đêm dài (6)

Chương 22: Đêm dài (6)


Triết Minh không hẳn là một người bình thường.

Từ những ngày tháng mới sinh ra, hắn nhận thức được về sự bất thường ở não bộ của bản thân. Đó là một căn bệnh, mỗi khi phát tác sẽ kéo dài từ ba mươi giây cho đến năm phút. Mà khi phát tác, não bộ của hắn sẽ tự làm b·ị t·hương chính nó, thậm chí gây ra nguy cơ t·ử v·ong.

Nhưng được nuôi dạy trong môi trường khắc nghiệt, Triết Minh nhanh chóng tìm được cách thích nghi với việc não bộ tự làm b·ị t·hương chính nó. Hóa ra việc bị tổn thương này thực chất do não bộ đã hấp thu toàn bộ thông tin hắn tiếp thu được và xử lý nó cùng một thời điểm.

Tất cả, trong cùng một thời điểm.

Chỉ trong một giây, hắn có thể thấy rõ trên một con đường tắc nghẽn giao thông có bao nhiêu nam, bao nhiêu nữ. Có thể hiểu rõ về tính cách và công việc của họ thông qua trang phục, có thể nắm bắt cách vận hành của mỗi loại xe thông qua vẻ ngoài, tiếng động cơ,... Nồng độ hơi nước trong không khí, quỹ đạo vận chuyển của cát bụi, mọi âm thanh truyền đi từ nhiều hướng,...

Quá nhiều thông tin, cho nên não bộ của Triết Minh nhanh chóng bị tổn hại bởi chính nó.

Nếu một người bình thường biết được mình có sức mạnh, chắc chắn họ sẽ nhảy cẫng lên hoan hô, cho rằng mình chính là kẻ được chọn để cứu vớt thế giới,...

Triết Minh thì khác, hắn tìm mọi cách để hạn chế khả năng của bản thân.

Bởi vì, hắn không bao giờ cho rằng bản thân mình tài năng đến vậy.

Hắn chỉ hơi khác người, cũng không phải anh hùng. Triết Minh muốn sống một cuộc sống như bao người bình thường khác.

Nhưng bây giờ, khi thấy Thiên Linh thà ở lại chặn đường để Triết Minh mang theo vương miện chạy trốn, những gì hắn làm chỉ có thể là bất đắc dĩ thở dài. Sau đó…

Hắn nấp trong tiệm vàng, cầm lấy chiếc mũ đã từng thuộc về Bá Tước Đỏ, đội nó lên trên đầu.

Mũ giáp này bao phủ cả khuôn mặt, cho nên đối phương sẽ không nhận ra thân phận thật của Triết Minh.

Sau khi đội vào, một cảm giác nặng nề xuất hiện khiến Triết Minh thoáng choáng váng, nhưng rồi hắn giơ tay lên, lẩm bẩm kích hoạt kỹ năng:

“Kỵ Binh Đỏ Thẫm!”

Bên tay cầm lấy Sách Của Người Phù Phép đã được kích hoạt, giờ đây, năng lượng của Triết Minh là 300/300, cho nên hắn có rất nhiều lựa chọn.

Triết Minh quyết định triệu hoán ba người!

Tổng cộng 150 năng lượng, mỗi phút cần 25 năng lượng để duy trì. Có nghĩa là để duy trì 3 người từ phút thứ nhất trở đi, hắn cần 75 năng lượng mỗi phút. 150 năng lượng cho phút đầu tiên và 150 năng lượng cho hai phút tiếp theo. Tổng ba phút.

Nhưng thế là đủ, Triết Minh cũng chỉ có thể duy trì tối đa não bộ của hắn trong vòng ba phút.

Từ trong bóng tối, từng bóng người dần dần xuất hiện. Không khoa trương, tựa như bọn họ bước ra từ bên trong của bóng tối, người mặc giáp vải, tay cầm kiếm sắt đã rỉ sét, khiên còn dính đỏ thẫm máu, ngọn giáo nhọn hoắt chĩa thẳng lên trên trần nhà.

Ba người, hai người lính cầm thương, một người sử dụng kiếm và khiên. Bọn họ toàn thân dính đầy vết máu bắn đỏ thẫm, mũ giáp đã che đi khuôn mặt, khiến Triết Minh không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc gì.

Cứ như thể ba con rối đang chờ đợi được điều khiển…

Triết Minh nhắm mắt vài giây, sau đó hắn tức khắc mở mắt ra, khóe miệng khẽ cong lên:

“Xoay vòng ba cái, tự vỗ lấy mặt mình và nhảy lên trên ba lần!”

Tức khắc, cả ba Kỵ Sĩ Đỏ Thẫm trước mặt hắn lạch bạch xoay vòng ba cái, vỗ vỗ lên trên mặt mình, sau đó dậm nhảy ba lần. Khung cảnh vô cùng kỳ quái, giống như một đám trẻ con đang nhảy nhảy chơi đùa, thế nhưng người làm ra động tác này lại là ba gã lính toàn thân dính máu…

“Có thể nghe lấy mệnh lệnh chi tiết, hiểu rồi.”

Triết Minh cười nhạt, bóng tối che lấy ánh mắt của hắn, khiến cho không ai biết được suy nghĩ của người thanh niên trẻ vào lúc này.


“Hắn ta đi vào tiệm vàng, đúng không?”

Gã người sói lẩm bẩm, đứng bên cạnh gã, người phụ nữ với làn da xanh lục khẽ lườm mắt:

“Đúng vậy, có vẻ như sợ quá mất khôn rồi.”

“Thằng ngu thế này có ai dám tin tưởng giao vương miện cơ chứ?”

Gã người sói lầm bầm, bước đi tới trước cửa, sau đó tay giơ móng vuốt lên, chém mạnh xuống.

Ầm!

Tiếng cửa bị tông nát thành từng mảnh vỡ nhỏ vang lên, đôi mắt gã người sói chợt co rút lại. Trước khi gã kịp làm gì với cánh cửa, đã có những mũi giáo chĩa về phía gã.

Có kẻ thù tập kích! Gã người sói nghĩ thầm, tức khắc chân dậm nhảy về phía sau mà giữ khoảng cách. Người phụ nữ cũng há miệng, sau đó phun ra một bãi nước bọt về phía kẻ địch.

Nhưng bất ngờ thay, một người giơ khiên lên đỡ lấy nó, bãi nước bọt của cô dần dần ăn mòn tấm khiên. Đối phương chỉ bình tĩnh cởi khiên ra và vứt sang một bên.

Thuận thế, hai người cầm thương lao tới và chĩa mũi giáo về phía gã người sói, liên tục đâm từng cú hướng về điểm c·h·ế·t của gã.

“Mẹ kiếp, bọn này dùng thương!”

Gã người sói tức giận nói, hắn chỉ đạt đến cấp hai, còn chưa đến mức đao thương bất nhập. Lại đối diện với hai gã người cầm thương khiến bản thân hoàn toàn bị khắc chế.

Mà động tác của họ… rất quỷ dị.

Gã cắn răng nghĩ thầm, định tấn công lấy hai gã người phàm cầm thương kia, nhưng đối phương như biết rõ động tác của hắn. Chỉ thấy cả hai tức khắc lùi lại ngay tức khắc, khoảng cách vừa đủ để gã không thể tiếp cận.

Cứ như thể mấy tên khốn này đọc được quỹ đạo di chuyển của gã.

Nhưng sao có thể cơ chứ? Gã nghĩ thầm, thế nhưng bản thân chỉ vừa nghĩ đến ý định rút lui thôi, cả hai tên trước mắt đã bắt đầu tấn công như vũ bão, khiến gã không kịp trở tay.

Phốc!

Máu bắn ra, một mũi giáo đã đâm vào tay gã, gã cau mày nhìn hai tên trước mắt, tức giận gầm lên:

“Chúng mày là lũ nào hả? Chẳng lẽ do tên kia triệu hồi ra?”

“Là vật được triệu hồi? Không thể nào, làm sao có thể triệu hồi ra một vật thể có ý thức tự chủ trong chiến đấu cơ chứ?”

Người phụ nữ cũng hoang mang nói, ả cố gắng giữ khoảng cách tới tay kiếm, miệng cũng phun ra từng bãi dịch thể ăn mòn liên tục. Nhưng một cách quỷ dị, đối phương cứ thế né đi đòn tấn công của ả.

Nhưng bọn họ không biết rằng, chẳng có tên nào trong ba gã lính này là có ý thức tự chủ cả.

Tất cả đều được điều khiển.

Một người, điều khiển cả ba tên lính liên tục.

Trong bóng tối, ánh mắt đen tuyền nhìn ra khung cảnh trước mắt, trên mắt vằn vện những tia máu.

Triết Minh không cảm xúc đưa tay lau lấy máu mũi, lúc này, cả ba góc nhìn đều hiện ra trước mắt hắn.

“Di chuyển về phía trước 2cm, cầm thương công kích về phía khuỷu tay, chân trái nhấc lên đá về phía đầu gối của kẻ địch.”

“Lùi lại 5cm, đá cục sỏi ở phía chân phải vào mắt của gã người sói, ngăn chặn hành động của kẻ địch, giơ thương lên chặn lại cú đánh khi gã ta bị chọc giận, đừng lùi lại đằng sau.”

“Né về phía bên phải, tận dụng đống gạch đá mà né tránh đòn tấn công của ả ta. Trèo lên trên, ả ta sắp bắn, lấy gạch ném để ngăn cản hành động, di chuyển về phía bên phải 2cm, hạ gối nghiêng đầu,...”

Triết Minh liên tục điều khiển cả ba người, ánh mắt hắn nhìn chăm chú lấy toàn cảnh.

Lồng ngực phập phồng của gã người sói, chuyển động mắt của người phụ nữ da xanh lá, từng cử động trong khớp nối của họ, mỗi viên đá, viên sỏi văng lên trên từng bước chân, dấu chân in trên mặt đất cho thấy cân nặng hiện tại của họ. Số lượng sợi lông mà gã người sói có, thói quen tấn công của gã. Hành động mà người phụ nữ da xanh phải làm trước khi tấn công, cách thức giữ khoảng cách và di chuyển…

Máu mũi tiếp tục chảy ra, não đau như bị thiêu rụi, nhưng Triết Minh không có một cảm xúc gì cụ thể cả. Não bộ vận chuyển, sau đó hắn đặt bàn chế tạo ra trước mặt, tay đặt chín thỏi đồng lên trên nhằm tạo ra một khối đồng.

Khối đồng nhỏ bằng một bàn tay, Triết Minh nhìn lấy nó, sau đó cầm lấy khối đồng và lắp vào đầu mũi tên.

Rồi, hắn giương cung lên.

Khi một khối rời khỏi tay của người sử dụng, nó sẽ trở lại kích thước thật là một mét khối. Điều đó có nghĩa nếu hắn bắn cung, điều này cũng có thể được áp dụng.

Triết Minh không nghĩ mình có thể làm ra thao tác cao cấp như việc tùy tiện dùng tay không ném khối sắt như đại tỷ. Thế nên hắn kéo cung, nheo mắt lại nhắm về phía người phụ nữ da xanh lá.

Não bộ điên cuồng vận chuyển, trong mắt của Triết Minh, hắn đã thấy trước được toàn bộ quỹ đạo di chuyển của hai người. Xét đến việc là một dị nhân có khả năng tấn công tầm xa, người phụ nữ phải tìm cách tiếp cận gã người sói nhằm nhận được sự bảo hộ của đối phương. Nhưng cũng có khả năng cô ta lựa chọn hành vi chạy trốn và để gã người sói ở lại xử lý.

Triết Minh đang chờ đợi một thời cơ.

Là ở lại, hay chạy trốn?

Nếu chạy trốn, hắn sẽ hướng mũi tên về phía gã người sói, thế nhưng nếu tiếp cận…

Xử lý người mỏng manh hơn trước, đúng không?

Nhanh chóng, người phụ nữ quay lưng, quyết định tiếp cận lấy gã người sói.

Ngay lúc này!

Triết Minh mở to mắt, Sách Của Người Phù Phép lập tức được kích hoạt. Ngay tức khắc, cả ba người lính đột ngột bị một ánh sáng tím mờ ảo bao phủ, cử động của bọn họ cũng nhanh hơn, ngọn giáo đâm thẳng vào chân của gã người sói, hạn chế cử động của đối phương.

Mà tốc độ của người lính cầm kiếm cũng tăng vọt, khiến cho người phụ nữ da xanh phải giật mình, miệng của cô phình to lên, quyết định sử dụng át chủ bài tiêu diệt đối phương ngay trước mắt.

Phụt!

Lượng lớn dịch ăn mòn bắn ra, axit thiêu rụi cơ thể của người lính, đối phương còn chưa kịp phản ứng, kể cả mũ sắt, giáp da và lưỡi kiếm đồng loạt bị ăn mòn.

Đáng sợ đến vậy!

“Diệt được rồi-”

Vút!

Tiếng người phụ nữ vừa cất ra, tức khắc đã im bặt.

Nửa trên thân thể của cô hoàn toàn nát thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng hóa thành những tia sáng li ti mà biến mất.

Triết Minh đã thả tay, mũi tên mang theo khối đồng đã bay ra, và nó nhanh chóng trở lại kích thước thật.

Một khối đồng có khối lượng là 8900 kg trên một mét khối.

Chỉ trong lúc đó, một khối đồng khổng lồ đã bay tới với tốc độ của một chiếc xe tải. Nó tông nát nửa người trên của cô ta, cuối cùng va thẳng vào dãy rào sắt gần đó, xé thủng toàn bộ hàng rào ra và va chạm lấy bức tường bê tông ở phía sau.

Không do dự, Triết Minh chạm tay vào mũ của Bá Tước Đỏ, sau đó…

Ầm!

Một thân thể cao gầy tông nát bức tường của cửa tiệm vàng và bước ra. Hai người lính còn lại ngưng mọi hành động, sau đó biến mất, tan thành từng hạt bụi.

Thân thể cao gầy, mang theo một lớp giáp cực kỳ nặng nề trên cơ thể, tay nắm lấy đại kiếm còn dính đẫm máu tươi. Toàn thân chỉ độc một máu đỏ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía gã người sói.

Bá Tước Đỏ, một lần nữa hiện diện!

Chương 22: Đêm dài (6)