Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 24: Đêm dài (8)

Chương 24: Đêm dài (8)


Cái quỷ gì???

C·hết trong Diễn Sinh Du Hí sẽ không c·hết thật?

Nếu như không có nguy cơ c·hết người, vậy thì lúc trước hắn ra vẻ lạnh nhạt, bộ dạng chính nghĩa nhiệt huyết ấy trông có khác gì một thằng ngu xuẩn hay không?

Từ khi biết rằng c·hết ở trong Diễn Sinh Du Hí sẽ không c·hết thật. Triết Minh tức khắc vứt đi bộ não của mình, lại trở thành một tên ngốc như trước. Hắn nghiêm túc đưa tay vuốt cằm, len lén liếc nhìn người phụ nữ trước mắt.

Liếc, cổ cao, mười điểm.

Liếc, mặt đẹp thật đấy, mười điểm.

Liếc, oa, cách phối đồ tựa như mấy vị phu nhân ngày xưa vậy, mười điểm.

Với tư cách là một người độc thân mười chín năm, chưa từng nắm tay người khác giới. Giờ đây, Triết Minh đang cố tỏ ra vẻ không hề bận tâm, nhưng hắn nào ngờ được…

Vành tai đang đỏ ửng lên đã bán đứng đi hành động phạm tội của hắn.

Đối phương đã thấy rõ được biểu cảm của Triết Minh, khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, tay tựa lấy cằm, đôi mắt tím đẹp đến yêu dị khẽ nheo lại:

“Ta đẹp lắm hả?”

“Đ-đ-đẹp lắm!”

Triết Minh giật mình, hắn lắp bắp đáp lại. Nhưng sau đó liền tức khắc lên tiếng chửi thầm bản thân ở trong lòng.

Mẹ nó, Triết Minh ơi là Triết Minh, thái độ như tên trai tân thế là sao?

Mày phải tỉnh táo lên! Dũng cảm lên! Đừng có để cô nàng trước mắt khinh thường mày!

Dù sao giờ mày cũng đang sử dụng một cái xác nữ, mà nhan sắc chắc chắn không thua kém người!

Đúng vậy, hai người là ngang hàng!

Tự tẩy não bản thân một phen, khuôn mặt tinh xảo của Bá Tước Đỏ trở nên cứng rắn. Nếu mà cô ta thấy được Triết Minh đang làm gì với thân xác của mình, e rằng hắn sẽ ăn một kiếm màu mất thôi.

Nhưng dù sao đi nữa, Triết Minh đã lấy được can đảm, hắn giương đôi mắt sắc bén lên, tỏa ra một cỗ khí chất khó lường, cuối cùng cất tiếng lạnh nhạt hỏi:

“Ừm… cô ăn tối chưa?”

Chưa xuất sư đã c·h·ế·t.

Triết Minh, kỹ năng tán gái -10, độc thân vui tính,...

Nào ngờ, ả ta đưa ngón tay ấn nhẹ lên trên bờ môi đỏ mọng của mình. Đôi mắt thoáng lộ ra vẻ ngẫm nghĩ, sau đó mỉm cười gật đầu và đứng dậy, nhàn nhã cất tiếng:

“Quên mất, ở gần đây có vài nhà hàng ngon lắm, có muốn dùng bữa chứ?”

Triết Minh: !!!

Thành công???

Cha, mẹ! Con trai của hai người… lần đầu tiên bắt chuyện được với người khác giới!

Mặc dù cái thân thể mà Triết Minh đang dùng là nữ tính, nhưng mà thế có là sao cơ chứ? Hắn vẫn đã bắt chuyện với người khác giới!

Trong khi một tên trai tân ỷ vào ưu thế biến thân thành nữ giới đang cảm thấy tự hào vì đã nói chuyện được với gái. Người phụ nữ ấy đã đứng dậy và nhìn sang Triết Minh, chợt hỏi:

“Cô tên là gì?”

Câu hỏi của cô gái khiến Triết Minh thoáng ngừng lại.

Không thể nói tên thật của mình ra được, dù sao thân thể là nữ giới, nói ra một cái tên đặc sệt đàn ông thì sẽ có vấn đề rất lớn.

Đây là thân thể của Bá Tước Đỏ, cho nên…

Red?

Crimson?

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, Triết Minh chỉ nghiêm mặt mà đáp lại:

“Scarlet.” (Đỏ tươi)

“Đỏ?”

Đối phương có hơi bất ngờ, nhưng cô ta chỉ khẽ mỉm cười, cuối cùng mới nhẹ giọng đáp lại:

“Trùng hợp thật, tên của ta là Violet, cũng là một loại màu.”

Tím.

Triết Minh chỉ nghĩ một lúc, sau đó hắn gật đầu. Bước đi theo sau người phụ nữ, cô ta mang theo một chiếc dù khá to lớn so với thể hình cao gầy và thon thả của mình.

Violet vừa bước đi, ả chợt khẽ cười và hỏi:

“Nhân tiện, có thể đưa cho ta vương miện của cô không?”

Bầu không khí yên tĩnh, người cô gái trẻ bước đi theo Violet khẽ ngừng bước chân lại. Thoáng thở dài một hơi, và rồi, cô ta chỉ thấp giọng đáp lại:

“Xin thứ lỗi, nhưng tôi không thể.”

“Ồ? Vì sao vậy?”

Violet quay đầu lại, ánh mắt của ả lại lần nữa tỏa ra nhiệt độ nóng rực, áp lực cuồn cuộn đè nặng lên trên đôi vai nhỏ nhắn của cô gái trước mắt. Cũng như bao lần, thói quen lấy mạnh đè yếu của ả.

Thế nhưng lần này có gì đó khác biệt.

Cô gái trước mắt, tuy có vẻ bình thường, lại chỉ thở dài một hơi, sau đó nở một nụ cười khổ:

“Thứ này do người khác giao cho tôi… Tôi phải trả lại cho cô ấy.”

Phút chốc, Violet chợt có một cảm giác rất đỗi kỳ quái. Cô vừa hiểu rõ người thiếu nữ ở trước mắt, lại không tài nào thấu hiểu cho hành động của cô ta, vì thế, Violet chỉ tò mò và hỏi:

“Hai người khác đội?”

“Ừm.”

“Quen nhau?”

“Vừa gặp vài tiếng trước.”

Đối phương cười nhẹ, đưa tay lên vuốt nhẹ chóp mũi của mình, dường như có hơi ngượng ngùng trước hành động của mình. Chỉ khẽ tránh đi ánh mắt của Violet, nhẹ giọng hỏi lại:

“Nghe có vẻ ngu ngốc lắm đúng không?”

“Ta có thể sẽ g·i·ế·t cô đấy?”

Violet hiếu kỳ bước tới, bởi vì thân thể của ả cao hơn người bình thường rất nhiều. Nên trông cô gái trước mắt mới nhỏ bé làm sao. Ả cúi đầu xuống, đôi mắt phát ra ánh sáng rực tím yêu dị, tựa như có muôn ngàn năng lượng đang ẩn chứa trong đó.

Nào ngờ, đối phương chỉ cười nhẹ:

“Nhưng người bình thường sẽ làm thế… Cô ấy đã tin tưởng giao thứ đó cho tôi, tôi cũng nên đem trả lại. Có rất nhiều người cho rằng nên lấy luôn. Tôi lại không thể làm vậy, vì bố mẹ tôi đã dạy mình phải sống đàng hoàng tử tế.”

“Diễn Sinh Du Hí sẽ không gây ra c·h·ế·t người ở hiện thực, bây giờ tôi có bị g·i·ế·t cũng không sao. Nhưng mà nếu chỉ vì ham muốn sức mạnh mà giữ lại thứ này…”

Cô gái đó cởi lấy vương miện mang theo trên người xuống, nhìn lấy nó một lúc, đoạn mỉm cười nhẹ:

“Xã hội đã phát triển rồi, đâu phải chỉ có sức mạnh mới quan trọng?”

“Tôi sống như một người bình thường trong xã hội này đã mười chín năm trời, đâu thể chỉ vì tham gia Diễn Sinh Du Hí mà thay đổi cách nhìn về thế giới được.”

Lời nói của cô gái trước mắt khiến cho trong thoáng chốc, Violet trở nên mất hứng.

Tư tưởng của người thiếu nữ ấy khiến cô nhớ lại một vài người cô đã từng gặp trong quá khứ. Bọn họ có vẻ tùy tiện, lại cực kỳ cứng đầu với những nguyên tắc của bản thân. Không có gì vui trong việc đánh bại họ hay là cướp bóc thứ gì từ họ cả, một loại người… cực kỳ tẻ nhạt.

Ánh mắt của Violet dần trở lại như bình thường, thu lại khí thế đang áp đảo lên đối phương, ả chỉ thở dài và quay lưng bước đi.

“Không thú vị gì cả!”

“Nhưng nếu cô muốn chiến đấu, tôi biết có một đám người rất hung hăng…”

Đột ngột, tiếng động vang lên từ phía sau, Violet khẽ ngừng bước chân. Ả không quay đầu, chỉ lười biếng cất giọng:

“Vì cái gì cô nghĩ rằng ta thích chiến đấu?”

“... Cô không có vẻ gì là ham muốn giành lấy vương miện lắm.”

Đối phương ngẫm nghĩ, sau đó chỉ thì thầm nói. Violet khẽ chớp mắt, cuối cùng ả nở một nụ cười, tay cũng nắm chặt lấy cán dù, đầu nghiêng về phía của người thiếu nữ:

“Vậy đám người đó là ai?”

“Tôi nghe nói là Kẻ Thủ Ác…”

“À, là đám đó.”

Chỉ là một nhóm kẻ yếu ớt muốn tìm cách bỏ qua pháp luật và trở thành tội phạm, bọn chúng thường cấu kết thành nhiều nhóm lớn nhằm tìm cách tiêu diệt các người chơi riêng lẻ.

Thủ đoạn thì nhiều, ví dụ như đe dọa đến thân nhân và gia đình, hay b·ắ·t· ·c·ó·c t·ố·n·g· ·t·i·ề·n, thậm chí là tìm đến người ở thế giới hiện thực và tìm cách khiến đối phương chìm vào hôn mê bất tỉnh.

Đối với đám này, Violet chưa bao giờ ngại ra tay.

Dù sao trong Hòa Ước Diễn Sinh, tất cả Người Được Chọn đều được thống nhất rằng nếu có Kẻ Thủ Ác đang bị truy nã trong cộng đồng quốc tế Diễn Sinh, tất cả đều bỏ qua nhiệm vụ và tìm cách tiêu diệt bọn chúng.

Violet tuy là người không thích ràng buộc bởi các điều luật, nhưng lần này, cô không ngại làm nóng người một lần.

“Vậy thì bữa tối hôm nay đành phải hoãn lại rồi.”

Khẽ lấy ra một chiếc khăn tay, Violet giao lại cho cô gái ở phía trước, ả nhàn nhã mỉm cười, tay cầm lấy chiếc dù thân thuộc của mình:

“Ta còn có việc phải làm, hãy nhận thứ này như là một lời nhắc nhở nhé.”

“Ừm.”

Người thiếu nữ chỉ khẽ gật đầu, cô chợt nhớ ra điều gì, tức khắc đưa tay vào trong túi áo và lấy ra một quả táo bằng vàng ròng mà chìa ra với Violet:

“Xin hãy nhận lấy nó.”

Violet không do dự, ả đưa tay chạm vào quả táo. Khuôn mặt thoáng lộ ra vẻ bất ngờ, nhưng sau đó ả chỉ khẽ bật cười, đôi mắt mang sắc tím nhìn lấy người thiếu nữ trước mắt, lên tiếng một cách tao nhã:

“Hi vọng có ngày được gặp lại cô, người thú vị.”

“Buổi tối tốt lành nhé.”

Cô gái đó ngẩng đầu nhìn lấy Violet, cuối cùng nở một nụ cười nhẹ, trong lòng khẽ thở ra một hơi.

Ầm!

Mặt đất đột ngột vỡ nát ra, thân thể Violet phóng thẳng lên trên bầu trời đêm. Sóng chấn động đột ngột xảy đến khiến Triết Minh lảo đảo lùi về phía sau mà ngã xuống mặt đất.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đúng lúc thời hạn ba mươi phút đã kết thúc. Thân thể lại trở về vẻ nam tính lúc trước, Triết Minh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, há hốc mồm:

“Biết bay ư?”

Trời má, cô nàng này mạnh quá mức rồi chứ? Chỉ một cú dậm chân đã đáng sợ như vậy rồi.

Triết Minh ngồi bệt trên mặt đất một lúc, cuối cùng hắn mới lộm cộm bò dậy, khẽ thở dài một hơi não nề.

Bây giờ… mình nên trở về bằng cách nào đây?

Còn lão Vô Duyên ấy nữa, không biết lão ta đi đâu rồi nhỉ?

Cuối cùng, ánh mắt của Triết Minh dừng lại khi chạm phải một chiếc xe ô tô.

Chương 24: Đêm dài (8)