Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 27: Trên đỉnh Diễn Sinh
Đây là đâu?
Suy nghĩ thoáng lên trong đầu của Thiên Linh, cô choáng váng ngẩng đầu dậy. Cảm giác khi bản thân bị dịch chuyển một cách đột ngột không bao giờ là dễ chịu cả.
“Thả ra! Đã bảo để em lái cho!”
“Thôi thôi thôi chú mày im, lái như quần què ấy!”
Trước mắt cô, cảnh Triết Minh ngồi ở ghế lái, Vô Duyên thì ở bên cạnh rướn người qua đoạt lấy vô lăng của Triết Minh. Thân thể của hai thằng này liên tục va chạm với nhau, tạo nên tình huống gay không thể tả.
Thiên Linh:...
Và cái cảnh mà cô vừa thấy còn khó chịu hơn gấp trăm lần!
“Hai người làm cái quái gì vậy? Đã bảo là chạy đi mà!” Một người luôn luôn nghiêm túc như Thiên Linh chợt nổi cơn nóng giận. Cô tức giận gầm lên, tay đoạt lấy đùi gà rán trên tay của đại tỷ và đập liên tiếp vào đầu cả hai.
Gõ rất mạnh, dứt khoát, khiến chiếc xe đang xiên vẹo nay càng lái xiên vẹo hơn nữa. Cho dù chỉ mới bị hơn hai mươi người cấp hai, bốn người cấp ba, hai người cấp bốn vây công, nhưng Thiên Linh chỉ có hơi chật vật, tuy nhiên lúc này cô cáu giận vô cùng:
“Đã bảo là chạy đi! Mang theo vương miện mà đi xa xa ra! Hai người còn quay lại làm gì hả???”
“Tôi mất công cản đám người đó những ba mươi phút ròng rã đấy! Mẹ kiếp mấy thằng ngốc này!”
“Mấy người tới đây để tấu hề ư?”
…
Nhìn theo chiếc xe xiên vẹo, người khoa kỹ gia lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, sau đó khẽ phất tay, ra hiệu cho các thiết bị nhắm thẳng vào chiếc xe bán tải.
“Chạy trốn trên một chiếc xe bán tải? Buồn cười!”
Nhưng thế càng tốt, hắn có cơ hội xử lý tất cả đối tượng trong cùng một lúc!
Đột ngột, âm thanh xé gió vang lên, một cơn mưa tên ập đến, xuyên thủng qua từng thiết bị của hắn. Dù tên bay dày đặc, lại không hề có một mũi tên bắn trượt.
Người thanh niên biến sắc, hắn hướng mắt về đầu nguồn của cơn mưa tên, cắn răng:
“Rút lui! Là Bách Lý Tiễn Thủ!”
Yuzuko đứng ở một tòa tháp cách đây rất xa, cung được kéo căng, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
Sau đó, cô thả tay ra.
Ầm!
Linh lực hóa thành vạn tiễn, bao bọc lấy cả một vùng trời rộng lớn, những kẻ cấp 2 nhanh chóng bị quét sạch chỉ trong một lần. Chỉ còn người thanh niên và những người cấp ba khác là miễn cưỡng chống đỡ được.
Bàn về hỏa lực trong cấp 4, chưa từng có ai có khả năng vượt qua Bách Lý Tiễn Thủ!
Người khoa học gia nhíu mày, hắn ta thu lại tấm khiên năng lượng, sau đó quay lưng mà la lên một cách gấp rút:
“Nhanh lên, dùng kiếm khí của cô phá hủy công trình xung quanh để quấy nhiễu tầm mắt kẻ địch đi-”
“A? Ý ngươi là kẻ này?”
Một giọng nói tao nhã vang lên.
Trời đêm.
Bóng người mang sắc tím chậm rãi tiếp đất, đôi mắt đẹp một cách yêu dị, cùng với nụ cười quyến rũ c·h·ế·t người.
Tựa như cánh bướm đêm, người phụ nữ xuất hiện, trên tay cô còn cầm theo một người khác. Nhưng lúc này đối phương có hơi chật vật, dường như bị thương rất nặng.
Tứ chi bị bẻ gãy một cách bạo lực…
Violet ném ả phụ nữ đó về phía trước, ả khẽ cười nhẹ, tay nắm lấy dù và híp mắt nhìn lấy người thanh niên:
“Tu tiên giả và khoa học gia, năng lực phối hợp rất tốt.”
Lần này, người thanh niên đã thực sự biến sắc.
Không chỉ hắn, mà cả Yuzuko và Derek ở đằng xa cũng phải kinh hãi, thậm chí là cả Thiên Linh, và bằng cách nào đó, đại tỷ cũng giật thót người mà len lén nhìn về phía Violet.
Làm sao đối phương có thể có mặt ở đây cơ chứ?
“Không thể nào! Một kẻ cấp 5 như ngươi làm gì ở đây?” Người thanh niên hốt hoảng lẩm bẩm.
Trên thực tế, ai cũng biết rõ về người phụ nữ trước mắt. Vì cô ta là một trong số những kẻ mạnh nhất ở bên trong Diễn Sinh Du Hí, cũng đạt cấp độ cao nhất mà một người bình thường có thể đạt đến.
Năng lực đáng sợ, tâm tính tùy ý, không thuộc bất kỳ thế lực nào.
Nếu đã vậy, hắn chạy không thoát.
Người thanh niên cắn răng, hắn ta chợt đưa tay nắm chặt hạch tâm trong lồng ngực của mình. Giọng nói lộ ra vẻ tôn kính dành cho người ở phía trước.
Lập trường trái ngược, nhưng sự tôn trọng dành cho kẻ mạnh cũng phải có.
“Nếu ngươi cứ nhất quyết xen vào, thì ta phải dùng toàn lực thôi!”
Tức khắc, một vì sao trên bầu trời lóe sáng.
Ánh sáng ngày càng mãnh liệt hơn, cuối cùng mới lộ rõ ra đó không phải là một vì sao, mà là một cỗ máy!
Thân thể to lớn ngang một tòa nhà năm tầng, cánh tay khổng lồ có thể phá vỡ một mảng đất rộng lớn. Trên lồng ngực của nó tức khắc mở ra để lộ vô số họng pháo năng lượng, nó hướng về phía của Violet.
Mỗi họng pháo đều có khả năng tiêu diệt hàng loạt công trình khổng lồ! Mà lúc này, hướng về phía Violet chính là hơn hai mươi khẩu, đủ để phá hủy một phần của London, đưa nó về với cát bụi.
Cho dù có thể còn những người phe mình còn sống, nhưng người khoa học gia quyết định sử dụng nó!
Âm thanh bén nhọn khi năng lượng tụ lại vang lên, từng tia năng lượng bắn về phía Violet, phá hủy những tòa nhà xung quanh. Những kẻ còn nằm trong phạm vi tấn công tức khắc tan rã và biến mất vào hư vô.
Tia năng lượng san phẳng địa hình gồ ghề, cuối cùng những gì còn sót lại là đống tro tàn.
Khói bụi nổi lên, trái tim của người thanh niên đập thình thịch, hắn ta dứt khoát ra lệnh cho chiến giáp:
“Tiếp tục tấn công!”
Chiến giáp nghe lệnh, nòng pháo bắt đầu tụ lại năng lượng.
Chíu!
Đột ngột! Hai tia sáng tím lóe lên từ bên dưới mặt đất, xuyên qua hợp kim làm nên chiến giáp, đâm thủng thân thể của nó. Tựa như một con dao mà dễ dàng cắt nó làm hai.
Khói tản ra, để lộ thân ảnh của Violet ở bên dưới. Ả ngẩng đầu, đôi mắt bắn ra hai tia sáng tím cực kỳ mãnh liệt, lạnh lùng cắt đứt thân thể của chiến giáp thành trăm mảnh nhỏ.
Chiến giáp khổng lồ khẽ giãy dụa, sau đó nó nhanh chóng lao thẳng xuống Violet, nắm tay khổng lồ nặng hàng ngàn tấn nắm chặt, đấm về phía cô.
Nắm đấm tựa như một tảng thiên thạch khổng lồ làm từ hợp kim nặng nề, e rằng cho dù một ngọn núi lớn cũng sẽ bị đánh nát tan.
Violet khẽ chớp mắt, thu lại tia năng lượng của mình. Đôi mắt vẫn còn tỏa ra ánh sáng tím nhẹ nhàng, rồi ả giơ tay lên, bàn tay trắng trẻo và mềm mại của một người phụ nữ.
Một chưởng đánh về phía bầu trời.
Mặt đất xung quanh vỡ nát bởi vì dư chấn, không khí xung quanh ngưng tụ rồi tức khắc nổ tung. Tựa như một quả bom khổng lồ chỉ vừa được kích hoạt, tạo ra một áp suất kinh khủng đẩy ngược lên chiến giáp đang lao thẳng xuống.
Rồi, bàn tay của Violet chạm vào nó.
Tiếng nứt vỡ vang lên, trên thân thể của chiến giáp to bằng một tòa nhà năm tầng dần dần xuất hiện những vết nứt. Nhưng không để nó kịp tan vỡ, Violet chỉ tiện tay ném cái thứ nặng tới hàng chục ngàn tấn ấy sang một bên. Mặt đất cũng phải rung chuyển khi nó tiếp đất.
Trong màn đêm, đôi mắt tím của ả tỏa ra ánh sáng mờ ảo, khóe miệng khẽ cong lên, thoáng lộ ra chút sự chú ý.
Người thanh niên tái mặt, hắn có thể nghĩ tới một trận đại chiến xảy ra. Chỉ không ngờ rằng đối phương tiện tay tung ra một chưởng đã hoàn toàn phá hỏng sản phẩm mạnh nhất của hắn.
Giờ đây, hắn mới thực sự được chiêm ngưỡng một trong hai sức mạnh thuộc về ả ta.
Dòng máu Kryptonians, ban cho người sở hữu dưới ánh mặt trời thể lực vô hạn, sức mạnh vô biên, mình đồng da sắc, siêu giác quan,... Gần như không hề có một điểm yếu nào.
Đây là một kẻ đã khai thác dòng máu ấy đến cực hạn.
“Tại sao? Tại sao một người cấp 5 lại muốn dính dáng vào chuyện này?”
Hắn chợt la lên, không phải tức giận, chỉ là hoang mang không hiểu mà thôi.
Sau đó, đáp lại câu hỏi ấy, Violet chỉ đưa ra một hành động.
Ả cầm một quả táo vàng trên tay, đưa lên miệng và khẽ cắn một miếng, khóe miệng khẽ cong lên:
“Vì nó thú vị?”
Một câu nói ngả ngớn vang lên.