Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 4: Siêu cấp thần khí!
Căn phòng trọ mà Triết Minh đang ở không lớn lắm, với bố cục chỉ bao gồm ba phòng: Phòng khách kết hợp với phòng ngủ, phòng bếp và cuối cùng là nhà vệ sinh. Tuy không lớn nhưng đủ rộng rãi để một mình hắn sinh hoạt.
Ở trong góc phòng là một chiếc giường, đồng thời bên cạnh là chiếc bàn để máy tính. Triết Minh hiện vẫn chưa tích góp đủ tiền để có thể mua cho hắn một chiếc ghế ngon lành, cho nên chỉ đành sử dụng loại ghế nhựa màu đỏ và cao, thường xuất hiện trong các dịp cưới hỏi, giỗ hoặc ở trong các hàng quán nhậu lai rai bên đường.
Triết Minh lảo đảo bước tới bên giường và đổ người xuống nằm, cảm nhận sự mềm mại và hơi ấm còn vương lại trên đó, sau đó khẽ chép miệng, lòng chợt cảm thấy yên bình.
“Quả nhiên… nhà mới là nơi để về…”
Triết Minh lẩm bẩm, hắn đưa tay vò lấy mái tóc của mình.
Quả nhiên… mọi chuyện đều là thực?
Bị Zombie hành ra bã, bị Zombie b·ắt c·óc, bị Zombie nhận làm tiểu đệ… sau đó thu được một con pet Zombie.
Triết Minh:...
Cái mở đầu kỳ quái gì đây?
Tại sao lại có gì đó khác biệt so với motip thông thường nhỉ? Không phải thú cưng nên là một con rồng nhỏ tuổi, hay là bạch hổ trá hình mèo cưng, thậm chí… thậm chí là một bé gái xinh đẹp.
Tại sao mình lại đem về một cái đầu?
Vì sao năng lực của hắn là Minecraft?
Triết Minh mở tay, một khối gỗ nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay của hắn. Nhìn xuống sàn nhà, hắn đột ngột ném khối gỗ đó ra.
Ầm!
Khối gỗ tức khắc biến lớn, trở lại với kích thước 1 mét khối, nó v·a c·hạm với sàn nhà tạo ra một sự rung chuyển tựa như đ·ộng đ·ất.
Đúng vậy, đặc tính biểu trưng của Minecraft là vật phẩm khi ở trạng thái thu nhỏ sẽ giảm thiểu khối lượng đồng thời không gây hại cho chủ thể, khi được đặt ra sẽ trở lại trạng thái ban đầu.
Về khả năng chiến đấu, trong Minecraft có các phù phép, loại thuốc để hỗ trợ người chơi, nhưng chung quy cũng không mạnh đến nỗi nào nếu so với các năng lực bố đời đã xuất hiện trước đó.
Phù phép hỏa diễm? Đừng có mà so, chỉ cần một cái Hỏa Độn là đã có thể chèn ép Triết Minh thở không ra hơi rồi. Hắn nhìn sang hướng đại ca, giờ đây cái đầu Zombie chỉ tung tăng nhảy qua nhảy lại.
Nếu nhìn kỹ, cái đầu Zombie ở trong Minecraft trông khá đơn giản. Nó chỉ giống như một khối vuông nho nhỏ với hai điểm đen là đôi mắt. Không có máu hay gì chảy ra từ đó, thậm chí người chơi có thể đội nó lên đầu nữa.
Nhìn kỹ cũng có chút đáng yêu, giống như một con… thú cưng nhỉ?
Trong khi Triết Minh còn đang nghĩ ngẩn ngơ, cái đầu đã nhảy qua nhảy lại, rồi đột ngột, nó lấy đà hết sức và nhảy lên trên bệ cửa sổ. Có vẻ việc mất đi thân thể không làm giảm độ linh hoạt của nó cho cam.
Lọt vào mắt nó, chính là cảnh tượng thành phố Hải Nội với những ngôi nhà trải dài, dòng người cứ thế qua lại náo nức, tiếng ông lão bán bánh lọc, tiếng dì bán bún mời khách, tiếng động cơ xe máy phát ra, khung cảnh náo nhiệt vô cùng dẫu cho trời đã gần sập tối.
"Ai bánh lọc không? Mười ngàn một dĩa, mười ngàn một dĩa..."
"Ghé vào quán em ăn bún đi anh, bún giò nhà em phải nói là nhất hạng rồi..."
"Thu mua đồng nát, thu mua đồng nát đây!!!"
Khung cảnh tựa hồ có hơi hỗn loạn, nhưng hướm chút... thanh bình.
Là một cái đầu Zombie, nó chưa từng thấy cảnh tượng này. Thế giới của nó chỉ là do những khối vuông tạo thành. Vậy mà giờ đây, nó thấy được những ngôi nhà với cách xây dựng rất kỳ lạ, những con người với ngoại hình khác biệt, rõ ràng là sống động hơn so với những dân làng ở trong thế giới cũ. Thậm chí, hương đồ ăn thơm ngon khác biệt những món ăn đơn điệu mà nó đã từng thử.
Nó thấy cả một thế giới.
Cánh hoa mỏng tròn, quả bóng hình cầu lăn qua lăn lại, mái nhà hình tam giác.
Nó im lặng một hồi, cuối cùng trên miệng nó chợt xuất hiện tấm bảng gỗ, rồi cắm lên trên cửa sổ.
Bên trên, có ghi bốn từ.
"Xin chào, thế giới".
…
Triết Minh khẽ ngáp, hắn đứng dậy, bước tới tủ lạnh và lấy ra một chai coca. Khi vừa mở nắp ra, một tiếng “Xìiii” vang lên đã vô tình hấp dẫn lấy sự thu hút của đại ca, chỉ thấy nó quay đầu lại, chăm chú nhìn hắn một lúc.
Triết Minh nhướng mày, hắn đưa coca lên miệng và uống. Ngay sau đó liền nhận được câu hỏi:
“Đó là thuốc gì vậy?”
“À? Đây không phải là thuốc, là nước ngọt.”
“Nước ngọt?”
Câu hỏi tiếp theo của đại ca khiến Triết Minh ngừng lại, sau đó hắn mới chợt nhớ ra ở trong Minecraft, ngoại trừ nước lọc và các loại thuốc khác nhau ra, nơi này không hề có rượu hay nước ngọt, các thức uống khác.
Triết Minh lấy một cái ly để rót coca, sau đó đưa nó cho cái đầu và hỏi:
“Muốn uống thử chứ?”
Thay vì trả lời, cái đầu nhanh chóng nhảy lên và dùng miệng giữ lấy cái ly. Nó lăn trên sàn nhà và cứ thế để nước ngọt chảy vào miệng một lúc. Ngay tức khắc, vị ngọt và cảm giác bùng nổ trong khoang miệng khiến cái đầu thoáng ngừng lại, sau đó nó nhảy cẫng lên một cái trên bàn.
Một tấm bảng gỗ được đặt ra:
“Nó là thuốc gì?”
“Là nước ngọt.”
Triết Minh chỉnh sửa lại lời nói của đại ca. Nó khẽ nghiêng đầu một lúc, đoạn nhả cái ly ra và nhảy lung tung ở quanh nó, lại cắm ra tấm biển khác:
“Ta muốn thêm!”
“Vậy phải trao đổi.” Triết Minh chợt nói, điều đó khiến đại ca khẽ ngừng lại. Nó không nghĩ lâu.
Với tư cách là một con Zombie đã xử qua hàng trăm người trước đây, nó không thiếu vật phẩm để trao đổi. Tùy tiện há miệng ra, rồi đại ca nhổ ra một cái… cánh cửa sắt?
Ầm!
Cánh cửa rơi xuống mặt đất, kết cấu được làm từ kim loại khiến trông nó có vẻ nặng nề vô cùng. Triết Minh mở to mắt ra, trên đầu hắn hiện lên nhiều dấu chấm hỏi.
Tại sao một cái đầu Zombie có thể lấy đồ ra từ trong miệng? Miệng không gian bốn chiều?
Mà khoan, tại sao lại là cánh cửa?
Triết Minh ngơ người, hắn lại gần quan sát cánh cửa, cái thứ này cao gần hai mét, rộng đủ để che lấy thân thể của hắn. Hoàn toàn làm từ kim loại 100% nên độ kiên cố là miễn bàn rồi.
Nhưng càng huyền bí hơn, chính là một lớp ánh sáng tím mờ ảo bao bọc quanh cánh cửa. Tựa như là… phù phép?
Điên rồi? Ai lại phù phép? Cho một cánh cửa ư?
Khóe miệng Triết Minh điên cuồng giật, hắn đưa tay chạm vào cánh cửa, tức khắc thông số của nó hiện ra trước mắt.
[Cửa Sắt Phù Phép
Loại hình: Vũ Khí
Phẩm chất: Tốt
-Phù Phép Chậm Hỏng 1 (Unbreaking I): Cánh cửa này khó thể bị phá vỡ hơn, đồng thời độ bền của nó đã đến đến cấp độ phi thường.
-Phù Phép Bảo Vệ 1 (Protection I): Cánh cửa này có thể giảm thiểu sát thương nhận vào cho người sử dụng.
Chú thích: Đây là một thứ v·ũ k·hí với sức công kích cao và khả năng phòng ngự phi thường. Nhưng kẻ điên nào có thể mang theo một cánh cửa để chiến đấu?]
Bỏ qua cái dòng chú thích như muốn đấm, Triết Minh dở khóc dở cười nhìn cánh cửa.
“Thật mẹ nó là… quái gở?”
Sức phòng ngự của cánh cửa này là rất mạnh! Thật vậy, nhưng mà vấn đề là… Triết Minh không vác nổi nó.
Cánh cửa dày 40 cm, cao 2 mét, thứ này nặng đã đến mức hàng tấn rồi. Đừng nói là một con gà suốt ngày rúc trong nhà với thể c·hết kém như Triết Minh, có khi vận động viên cử tạ cũng chẳng thể nhấc nó nổi mất.
Nhưng nếu vác được thì…
Kẻ thù sử dụng muôn vàn loại phép thuật, nhưng Triết Minh lao thẳng tới hắn một cách hung mãnh, tay cầm một cánh cửa và hét lớn:
“Phá Cửa Thức!”
Cảnh tượng này… không dám tưởng tượng ra luôn…