Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 8: Đồng hương!
Có lẽ lúc này đại ca cảm thấy cực kỳ vui vẻ, bởi vì nó cũng từng là một thứ giống như Bá Tước Đỏ. Đối với nó, có thể tìm thấy một thứ giống như mình, có thể giao lưu chính là phương pháp giải quyết sự cô độc của bản thân.
Cho nên, bất kỳ phó bản nào, nếu đại ca thấy một thứ gì đó, một cái gì đó,... Bất kỳ thứ gì đều khiến đại ca muốn giao lưu với nó.
Đến mức mà đại ca không thấy hoảng sợ, nó chỉ nhảy tâng tâng trên mặt đất, ngậm tấm biển gỗ ở trên miệng:
“Đồng hương ơi, ngày mới vui vẻ nhé!”
Lời còn chưa nói hết, một cảm giác sát ý đã tỏa ra từ đối tượng trước mắt. Đại ca quen thuộc với cảm giác này, vì thân là một con tiểu quái trong phó bản, nó đ·ã c·hết muôn vàn lần.
Nó không sợ, chỉ ngạc nhiên lùi về phía sau, vội vã ngậm lấy một tấm biển khác:
“Đồng hương! Tôi không có ý gì xấu với bạn, bạn cũng không phải gu tôi!”
Lời này không nói, nhầm, không viết thì thôi, vừa viết xong đã thấy vị “đồng hương” ấy chẳng những hòa hoãn hơn, thậm chí đã bắt đầu cử động, nhanh chóng lao về phía nó.
Keng!
Tia lửa lóe sáng ra, hóa ra vị đồng hương ấy đã lao tới, giương kiếm lên định chém c·hết đại ca. Nhưng thân là một cái đầu Zombie đã nhiều lần vào sinh ra tử, đại ca tức khắc lôi từ trong miệng mình ra một thanh kiếm, ngậm lấy nó và đỡ lại.
Ngay tức khắc, đại ca giật mình. Sức mạnh của đối phương không hề nhỏ, thậm chí so với những người giống như Triết Minh mà đại ca đã gặp, chỉ có hơn chứ không có kém.
Nhát chém đầu tiên không thành công, vị đồng hương ấy không có ý định ngừng lại, tức khắc lại vung kiếm lên lần nữa, chém thêm nhiều phát chém.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Hai thanh kiếm chạm phải nhau, liên tục tóe ra những tia lửa chiếu sáng cả căn phòng. Sức lực của Bá Tước Đỏ là không hề nhỏ, và đại ca cũng vậy.
Trong khi chỉ có một cái đầu, đại ca vẫn miễn cưỡng giao thủ cùng đối phương. Nó vận dụng kích thước nhỏ nhắn của mình và liên tục bật nhảy qua từng góc của hành lang, chém ra những đường kiếm xảo quyệt, trong khi Bá Tước Đỏ lại b·ạo l·ực hơn nhiều.
Chém, đâm, đập, đá, bất kỳ hình thức chiến đấu nào đều lộ ra, bóng ma kỵ sĩ dùng sự b·ạo l·ực nhất để phá hết đường kiếm của đại ca. Hắn giành lại thế thượng phong, đánh bật đại ca bay về phía Triết Minh, nó nhanh chóng ngậm lấy một tấm bảng rồi rơi lên trên đầu của chàng trai trẻ:
“Đánh không lại, chạy!”
“Tất nhiên rồi!” Triết Minh khóc không ra nước mắt, hắn chỉ là một người bình thường, nhất thời bị t·ê l·iệt không cử động được. Chỉ khi đại ca trở lại trên đầu, hắn mới quay lưng, co giò lên chạy hết sức mình.
Ầm!
Bá Tước Đỏ điên cuồng đuổi theo hắn, tiếng giáp sắt vang lên mỗi bước chân của nó. Cử động có vẻ chậm chạp, nhưng mỗi bước chân của nó đều kéo dài 2, 3 mét.
Triết Minh như muốn khóc.
Hắn chợt nhớ lại những lần học thể d·ụ·c, bản thân đã khịt mũi khinh thường khi thầy giáo bắt mỗi học sinh phải tập luyện chạy hàng cây số.
Hắn hối hận, thực sự hối hận rồi. Vì sao lúc trước mình không chịu nghiêm túc học tập cơ chứ?
Ầm!
Thanh kiếm đột ngột chém mạnh xuống sàn nhà, khiến những lớp gạch men bị vỡ nát thành từng mảnh vụn. Sự rung chuyển của nó làm cho bước chân của Triết Minh bị hụt, hắn tức khắc ngã xuống phía trước.
“Oái!”
Rất nhanh, Bá Tước Đỏ đã bước đến gần Triết Minh. Hắn sợ hãi quay người lại, khuôn mặt không còn một giọt máu. Gã kỵ sĩ giương kiếm lên, không khó để tưởng tượng đến cảnh nó sẽ chém xuống, chia Triết Minh thành hai mảnh.
Mà khoảnh khắc tưởng như Triết Minh phải c·hết, một cảm giác ấm áp đột nhiên xuất hiện.
Hành động của Bá Tước Đỏ ngừng lại, nó chỉ đứng yên như vậy, không có một cử động nào cả. Triết Minh sững sờ, hắn nhìn lấy đại ca:
“Là đại ca làm hả?”
“Không?” Ngậm tấm biển gỗ, đại ca ngơ ngác nhìn lấy hắn. Triết Minh như nghĩ đến điều gì, hắn đưa tay và lấy ra cái ổ khóa lúc trước.
Ổ khóa bình thường, vậy mà lúc này những đường vân đang chậm rãi tỏa sáng, nhưng mắt thường cũng có thể nhận ra ánh sáng đang mờ nhạt dần đi…
“Thứ này… có phù chú ở trên?”
Triết Minh lẩm bẩm, hắn vội vã đặt ổ khóa ở trước mặt Bá Tước Đỏ. Đối phương vẫn đứng yên như vậy, không hề cử động một ly nào. Tựa như ổ khóa đã tạo ra một bức tường, khiến cho hắn không tài nào vượt qua.
Dưới tình hình này, Triết Minh lại mở bảng thông số của ổ khóa ra, lần này đã có thay đổi.
[Thánh Khóa
Loại: Đồ tiêu hao
Giới hạn sử dụng ở phó bản này
Chú thích: Đường vân đang b·ốc c·háy, tuy không biết vì sao lại b·ốc c·háy, nhưng có vẻ nó không thể kiên trì được lâu]
Đọc đến dòng không thể kiên trì được lâu, Triết Minh tức khắc để ổ khóa trước mặt Bá Tước Đỏ, sau đó hắn lấy hết sức bình sinh mà chạy về phía đầu hành lang còn lại.
“Chạy!!!”
…
“Hộc… hộc… Chắc đã… đủ xa rồi…”
Triết Minh thở dốc, hắn chống tay lên tường, sau đó vừa thở dốc vừa quan sát khung cảnh trước mắt.
Đây là một căn phòng tiếp khách, với những bức tranh có tính nghệ thuật cao được treo trên trường, sàn nhà được lót thảm sang trọng, những bức tượng đá được điêu khắc tinh xảo với góc độ bài trí hoàn hảo.
Tựa như cảm giác đang đi vào bảo tàng vậy…
Triết Minh nghĩ thầm, chợt hắn nhìn thấy cái rương ở trong góc phòng, hai mắt sáng lên:
“Đại ca, là rương!”
Đúng vậy, hắn suýt quên mất rằng khả năng của mình có thể tạo ra những rương ngẫu nhiên ở cái phó bản. Và cái hình dạng đặc trưng này tất nhiên chỉ có thể là một cái rương ở Minecraft.
Nhưng đại ca không quan tâm tới vấn đề đó, nó chỉ thất thểu ngậm bảng lên:
“Tại sao đồng hương lại đánh ta? Có phải trông ta xấu lắm không?”
“Chà, đại ca đẹp trai đấy.” Triết Minh đáp lại một cách qua loa, sau đó mở chiếc rương ở trước mắt. Tức khắc, một giao diện kho chứa đồ hiện ra, Triết Minh quan sát rồi, rồi mày khẽ nhăn lại.
“Cái này…”
[Khối TNT x1, Mũi Tên Lơ Lửng x 7, một khối mạng nhện.]
[Mũi tên lơ lửng
Loại: Đồ tiêu hao
Có thể mang ra khỏi phó bản
Phẩm chất: Bình thường
Hiệu ứng: Bất kỳ vật thể nào trúng phải nó sẽ dính hiệu ứng lơ lửng lên trên không trung, kéo dài 11 giây.]
Cho một khối bom nhưng không có bật lửa. Không sao, hắn có thể tự tìm cách khác để châm lửa.
Cho một khối mạng nhện. Tốt, ít nhất có thể sử dụng nó để làm chậm lấy Bá Tước Đỏ. Thứ này không tệ.
Nhưng cho hắn một bó tên mà không có cung. Để làm gì cơ? Cầm mũi tên ném vào Bá Tước Đỏ ư? Khóe miệng Triết Minh khẽ giật nhẹ, hắn nhớ tới cảnh giao thủ giữa Bá Tước Đỏ và đại ca, tốc độ của cả hai đã đạt tới mức độ mà mắt thường không thể theo kịp rồi.
“Đúng là xui xẻo!”
Triết Minh tức giận lẩm bẩm, hắn đá cái rương một cái, nhưng chợt cả giá rách phía sau bị lung lay, và rồi…
Ầm!
Một đống rách rơi xuống trên đầu hắn, c·hôn v·ùi lấy Triết Minh. Hắn nằm bẹp dí trên mặt đất, bị chôn dưới chồng sách một lúc lâu, chợt bật người dậy mà vỗ vỗ đầu:
“Không đúng! Mình đang b·ị t·ruy s·át mà, phải nghiêm túc!”
Thật quan ngại về cái nết không có một chút đúng đắn nào của Triết Minh. Nhưng hắn đã đứng dậy, sau đó một vật thể lọt vào mắt hắn, khiến cho Triết Minh cất giọng ngạc nhiên:
“Nhật ký?”