Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 51: Vẽ Linh Phù.

Chương 51: Vẽ Linh Phù.


Chú Tám bị câu nói công dân tốt của Trương Thành Công chọc cho không nhịn được cười nói: “Chú cũng chưa từng thấy công dân tốt nào lại cấu kết với gian dương đại đạo, b·uôn l·ậu v·ũ k·hí, đẩy bà già xuống biển và cưỡng d·â·m một con heo.”

“Cháu tuyệt đối không cưỡng d·â·m một con heo!” Trương Thành Công lớn tiếng hô.

Trương Thành Công phủ nhận tội danh giải thích: “Là cái con lùn tóc ngắn kia nói cho chú đúng không? Nó nói láo đó. Cháu xin thề là chưa từng cấu kết với ma quỷ hại qua người nào.”

Nói xong lời này, Trương Thành Công không biết được là đằng sau tấm gương Vũ Thùy Dương đã nghiến chặt hàm răng trắng, hai nắm tay dùng sức siết chặt đến mức vang lên ken két.

Chú Tám cũng không có quan tâm nhiều tới lời bào chữa của Trương Thành Công mà lại hỏi: “Có đúng không? Vậy những tấm linh phù này là ở đâu mà ra? Không phải là hãm hại lừa gạt từ người nào đó chứ?”

Để nhanh được thả ra nên Trương Thành Công cũng thành thật khai báo: “Là cháu tự vẽ.”

Chú Tám nghe được câu trả lời này vô cùng nghi ngờ nói: “Còn trẻ như cháu mà lại có thể vẽ được linh phù?”

Thấy ông chú hói đầu dùng giọng điệu hoài nghi chất vấn bản thân làm cho Trương Thành Công không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác khó chịu đáp: “Không tin chú lấy giấy vàng, bút lông cùng mực đỏ ra đây cháu vẽ cho mà xem.”

“Được, thế thì để chú xem cháu làm sao vẽ được linh phù.”

Nói rồi chú Tám đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.

Rất nhanh những đồ vật mà Trương Thành Công yêu cầu được thượng tá Nguyễn Văn Tám đem vào trong phòng thẩm vấn. Chú cũng cởi trói hai tay cho hắn nhưng vẫn bị còng chân vào ghế.

“Cảm ơn chú.”

Trương Thành Công khách sáo một câu rồi vặn vặn cổ tay cho đỡ mỏi một chút xong mới cầm lấy tờ giấy vàng cỡ A4 lên kiểm tra.

Chú Tám nhìn Trương Thành Công lề mề hồi lâu mà chưa bắt đầu thì nhắc nhở: “Đây đều là hàng thủ công cao cấp, cháu cứ yên tâm vẽ linh phù đi.”

“Ha ha…”

Trương Thành Công cười trừ một tiếng không có trả lời, hắn tiếp tục kiểm tra bút lông và mực đỏ.

Sau khi xác nhận tất cả đều là hàng Việt Nam chất lượng cao xong Trương Thành Công mới cầm tờ giấy vàng lên và xé nhỏ nó thành nhiều mảnh có kích cỡ của một tấm linh phù, rộng bằng và dài gấp đôi lá bài poke. Hắn sắp xếp chỗ giấy thành một tệp rồi lấy tấm trên cùng đặt ngay ngắn trước mặt mình.

Hắn loay hoay một lúc lâu khuấy mực, thử bút lông xong rốt cuộc cũng chính thức bắt tay vào vẽ linh phù.

Trương Thành Công lấy ra một tấm giấy vàng mới rồi cầm lên bút lông chấm mực đỏ bắt đầu cẩn thận vẽ một loạt các ký hiệu liền nhau lên trên.

Hắn vẽ rất tỉ mỉ nghiêm túc, từng đường mực đỏ nét thanh nét đậm cứ nối liền không đứt quãng dần tạo thành một loạt các ký hiệu kỳ quái nhưng càng nhìn lâu càng bị những ký hiệu này thu hút không rời mắt ra được.

Nếu muốn một ví dụ nào đó để so sánh miêu tả linh phù thì có lẽ nó giống như một bức tranh trừu tượng. Nhìn một lần sẽ thấy nó chẳng ra cái qq gì nhưng nhìn lần thứ hai sẽ dần phát hiện ra cái đẹp ẩn chứa ở bên trong, nhìn lần thứ ba càng bị cuốn hút khó tả…

Quá trình vẽ linh phù nói đơn giản chính là mô phỏng sao chép lại. Thế nhưng không phải người nào cũng có thể tạo ra được một tấm linh phù có tác dụng với sinh vật cõi âm.

Trong đây tất nhiên có bí mật.

Để vẽ ra được một tấm linh phù không phải không trả giá. Này là tiêu hao chính là năng lượng trong cơ thể của Trương Thành Công. Hay nói phù hợp với thế giới này chính là linh lực, nếu linh lực không đủ hoặc không có mà cưỡng ép vẽ linh phù sẽ tiêu hao chính thọ nguyên của người vẽ. Cho nên bắt buộc phải là người tu luyện đạo môn mới có thể hấp thu thiên địa linh khí chuyển hóa thành linh lực để chế tác linh phù.

Khi vẽ linh phù tức là Trương Thành Công không ngừng truyền năng lượng của bản thân lên bút lông và thông qua đó khiến cho từng nét mực đều ẩn chứa linh lực.

Linh phù vừa hoàn thành xong sẽ có màu sắc dưới cái nhìn của âm dương nhãn.

Thời gian trôi qua gần mười phút đồng hồ thì đã có một tấm linh giáp phù xuất hiện trên mặt bàn thẩm vấn.

Mấu chốt của quá trình vẽ linh phù tất nhiên phải vẽ đúng ký hiệu và quan trọng nhất chính là truyền năng lượng, hay linh lực. Do đó vẽ càng nhanh, truyền linh lực càng nhanh thì thời gian vẽ linh phù càng được rút ngắn. Trương Thành Công vẽ chưa quen nên tiêu tốn nhiều thời gian là chuyện đương nhiên, thế nhưng hắn không hề biết được rằng tốc độ này của hắn chỉ có những người sở hữu đạo hạnh trên hai mươi năm mới có thể làm được.

Lý giải điều này nằm ở chỗ tốc độ truyền năng lượng của Trương Thành Công quá nhanh. Điều này vô hình chung đã là đặc hữu cũng là lợi thế của các xuyên việt giả như hắn. Tức chỉ cần là xuyên việt giả đều có thể làm được giống như thế, thậm chí là tốt hơn.

Chú Tám nhìn hết cả quá trình này vô cùng trấn kinh, chú vội vàng cầm tấm linh phù chưa khô mực lên xem thì càng sợ hãi hơn.

Sau khi xác nhận đây chính là linh phù thì chú Tám lập tức trở nên niềm nở với Trương Thành Công hỏi: “Thành Công nha, cháu có đói không? Vừa vặn chú cũng chuẩn bị ăn khuya, hay là mang luôn cho cháu một phần nhé.”

Nói rồi chú Tám đem theo tấm linh giáp phù mà Trương Thành Công vừa vẽ rời đi phòng thẩm vấn.

Trương Thành Công thông qua b·iểu t·ình và thái độ của ông chú hói đầu vừa rời đi thì biết rõ năng lực của bản thân đã nhận được sự chú ý.

Bày ra giá trị của bản thân cũng là chủ ý của hắn, điều này sẽ cho hắn nhận được sự bảo đảm về vấn đề an toàn.

“Ở đâu cũng thế, phế vật sẽ không có giá trị lợi dụng.”

Trong khi Trương Thành Công ngồi trong phòng chờ đợi thì ở bên ngoài thượng tá Nguyễn Văn Tám đã đem tin tin tức báo cáo lại cho thượng cấp.

Một nhóm người trong căn cứ nhanh chóng tập hợp lại trong phòng họp. Kể cả lão hòa thượng cùng Nguyễn Vệ Quốc cũng được dự thính.

Chủ trì cuộc họp này là một người thanh niên đầu húi cua mặc quân phục đại tá. Nhưng quân phục này lại màu đen tuyền, có chút khác biệt so với quân phục lục quân hay hải quân. Nó càng giống như là đặc biệt chế tạo riêng.

Người này tên Đinh Công Mạnh, là cục trưởng cục siêu linh, người có chức vị cao nhất ở trong căn cứ này.

Lúc này trên tay cục trưởng Đinh Công Mạnh đang cầm một xấp tài liệu có phần lớn mọi thông tin tiểu sử của Trương Thành Công.

Cục trưởng Đinh Công Mạnh không nhanh không chậm nói: “Trương Thành Công, giới tính nam, hai mươi sáu tuổi, là công nhân trong nhà máy sản xuất bút bi Hồng Hà. Đối tượng thân thế trong sạch, bố mẹ đều là cán bộ hoạt động cạnh mạng đã hy sinh trong c·hiến t·ranh. Trong khoảng thời gian trước tình cờ tham gia vào một sự kiện linh dị và bị thầy cúng Vũ phát hiện ra cũng tìm tới cửa thu nhận làm học trò…”

“Thượng tá Nguyễn Văn Tám đã xác nhận đối tượng có thể chế tác linh phù, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh. Về việc liên quan đến ma nữ gây ra liên hoàn án cần phải cẩn thận xem xét lại. Tốt nhất là thông qua chuyện này có thể tạo nên mối quan hệ với đối tượng.”

Nghe xong thượng tá Nguyễn Văn Tám liền nói: “Tôi ủng hộ phương án của cục trưởng. Hơn nữa tôi nhìn ra được người thành niên này chưa từng làm việc xấu, trên người mơ hồ có ánh sáng công đức.”

“Không thể nào!”

Vũ Thùy Dương kinh ngạc hô lên, thế nhưng chớp mắt đã bị ánh mắt của cục trưởng Đinh Công Mạnh cảnh cáo khiến cô không cam tâm cúi đầu im lặng.

Chương 51: Vẽ Linh Phù.