Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 64: Cứu Người.

Chương 64: Cứu Người.


Trương Thành Công đã dùng 3000 điểm Vạn Giới nâng cấp kho đồ lên thành năm mét khối, nhờ đó hắn cũng tích trữ thêm được rất nhiều nhu yếu phẩm và thuốc men. Đáng tiếc đây là một nhiệm vụ đặc thù không thể sử dụng kho đồ, nếu không sẽ rất dễ dàng vượt qua ba mươi ngày tận thế rồi.

Nhưng điều này cũng không quá quan trọng, nơi này khắp nơi đầy rẫy vật tư có thể thu thập, mấu chốt là Măng Cụt, một sự trợ giúp vô cùng đắc lực lại lâm vào trạng thái ngủ say do ăn quá nhiều tinh thể năng lượng.

“Damn it!”

Trương Thành Công suy nghĩ thấu triệt tình hình xong không khỏi buột miệng nói ra một câu quốc tế ngữ.

Hắn bây giờ giống như phải một người độc hành vượt qua nhiệm vụ lần này rồi.

Trương Thành Công thở dài chán nản lầm bầm: “Từ ngày gặp được Măng Cụt đến bây giờ chẳng lúc nào là không xảy ra chuyện cả. Cô nàng này theo bói toán nhân tướng học là khắc chính mình sao?”

Trương Thành Công luôn tự nhận là vận khí của hắn vẫn khá là tốt, mặc dù chưa bao giờ trúng vietlot nhưng cũng ăn lô hai nháy mấy lần. Còn từ ngày gặp được Măng Cụt thì chán không buồn nói, bài bạc thì thua lỗ, tình duyên lận đận, đến cả công việc cũng không mấy suôn sẻ, thường xuyên sẽ mang thương tích trở về cục siêu linh...

“Thôi kệ đi...”

Nói rồi Trương Thành Công phủi quần áo cầm theo rìu nguyền rủa đứng dậy.

Rời khỏi căn hộ 1820, Trương Thành Công tiến vào cầu thang thoát hiểm cũng chính là cầu thang bộ để đi lên trên tầng trên mà không phải đi xuống tầng dưới là bởi vì càng tiếp cận tầng một thì zombies càng nhiều, sẽ thật ngu nếu mà đi xuống dưới đó.

Nhưng kế hoạch sẽ luôn luôn không theo kịp biến hóa.

Lúc Trương Thành Công bước vào trong cầu thang bộ thoát hiểm của tòa chung cư thì bên dưới sân chợt vang lên một tiếng s·ú·n·g.

Đoàng!

Một tiếng s·ú·n·g nổ oanh minh vang lên giữa không gian trống trải của sân chung cư lập tức phá vỡ bầu yên tĩnh của nơi này. Trong phút chốc zombies từ vô số các ngóc ngách gần đó bị thu hút chạy tới.

“Là cảnh sát? Hay là q·uân đ·ội?”

Trương Thành Công có chút kích độ chạy tới cửa sổ thông gió của cầu thang thoát hiểm và mở cửa thò đầu ra bên ngoài nhìn xuống phía dưới sân.

Từ tầng 18 của chung cư Trương Thành Công nhìn xuống bên dưới cũng không phát hiện ra lực lượng vũ trang đông đảo như bản thân tưởng tượng mà chỉ nhìn thấy được một nữ cảnh sát đang bị bảy tám con zombies dồn ép chạy chối c·hết.

Cũng không biết nữ cảnh sát này tao ngộ chuyện gì mà bị đám zombies bức đến phải chạy trốn vào trong tòa chung cư này. Thế nhưng đây là một quyết định vô cùng sai lầm của cô ta.

Trong chung cư không thiếu nhất chính là người, mà zombies cũng chính là từ người biến thành. Nói như vậy có nghĩa là nơi này cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu zombies. Lại thêm một phát s·ú·n·g kia vừa rồi bắn ra đã triệt để làm cho lũ zombies trong tòa chung cư này chú ý tới nữ cảnh sát dưới sân.

Nữ cảnh sát đã bị dồn ép vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Thế nhưng cô nàng vẫn không hề tỏ ra nao núng.

Để làm được cảnh sát, hơn nữa còn được trang bị s·ú·n·g nghiệp vụ tại Tuyết Quốc đều không phải là người kém cỏi. Nữ cảnh sát sở hữu kỹ năng xạ kích rất tốt, trong khoảng cách dưới ba mươi mét vẫn bắn chúng được mục tiêu đang chạy.

Nếu bắn người thường thì chẳng có vấn đề gì để nói, một viên đ·ạ·n trúng cơ thể liền mất khả năng hoạt động, thậm chí là m·ất m·ạng. Nhưng đây lại là zombies, chủng loài sinh vật bất tử, không chịu v·ết t·hương trí mạng như đại não hoặc là trái tim thì chúng sẽ chẳng bao giờ c·hết cả.

Mấy con zombies vừa mới b·ị b·ắn gục ngã trên đất, vài giây sau chúng đã lại lồm cồm bò dậy đuổi theo. Bọn chúng liên tục gào rống lên những tiếng rú của dã thú đuổi sát sau lưng nữ cảnh sát. Âm thanh hỗn tạp ồn ào mà bọn chúng sinh ra lại tiếp tục hấp dẫn lấy những con khác ở xung quanh tới càng lúc càng nhiều.

Nữ cảnh sát này đúng thật là không biết chọn địa phương mà chạy trốn, cứ cái nơi tập trung đông người như khu chung cư như thế này để đâm đầu vào.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Cạnh!

Khẩu s·ú·n·g lục ổ xoay chỉ có tám viên đ·ạ·n đã bắn hết. Không còn thứ gì có thể ngăn cản được bước tiến của bè lũ zombies nữa, bọn chúng như biết được điều đó, vậy là cả đám bỗng nhiên tăng tốc đuổi tới.

Đ·ạ·n đã hết, nữ cảnh sát lúc này cũng hết đường lui.

Bỗng nữ cảnh sát quả quyết ném khẩu s·ú·n·g lục trong tay mình đi và nâng tay phải lên nắm chặt lấy chuôi thanh kiếm vẫn đeo ở trên lưng.

Keng!

Lưỡi kiếm thoát vỏ vang lên một tiếng kim loại vô cùng thanh thúy. Nữ cảnh sát dùng hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm có tạo hình tương tự như các thanh kiếm cổ của thời đại Joseon.

Trong thoáng chốc Trương Thành Công cảm giác thấy được khí chất của nữ cảnh sát hoàn toàn thay đổi, về phần thay đổi như thế nào thì hắn cũng không biết miêu tả thành lời như thế nào.

Và cũng không đợi Trương Thành Công suy nghĩ nhiều, nữ cảnh sát đã phát lực lấy đà chạy lên ba bước tạo ra gia tốc bổ trợ cho bản thân tung người phát ra một chiêu chém ngang.

Ánh kiếm lóe lên, lập tức cắt lìa đầu ba con zombies đang chạy về phía nữ cảnh sát.

Thấy cảnh này xong Trương Thành Công không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

“Nữ cảnh sát này không tầm thường!”

Trương Thành Công hơi ngẩn người nhìn xem nữ cảnh sát chém g·iết zombies một hồi xong sực nhớ ra điều gì đó vội vàng chạy trở về tầng 18 và một mạch thẳng tiến vào trong căn hộ 1805.

Trong lúc quét dọn zombies tầng này Trương Thành Công vô tình phát hiện ra chủ nhân của căn hộ 1805 là một nhà leo núi chuyên nghiệp, trong phòng ngoại trừ đủ loại huy chương và ảnh chụp các cuộc thi quốc tế ra thì còn đặc biệt nhiều các loại đồ nghề hỗ trợ leo núi.

Trong đó không thể thiếu được dây thừng, đây cũng chính là mục tiêu mà Trương Thành Công hướng tới. Hắn muốn sử dụng dây thừng này cứu nữ cảnh sát kia.

Làm ra quyết định sau đó rất nhanh Trương Thành Công đã ôm theo một bó dây thừng lấy từ trong căn hộ 1805 chạy nhanh xuống tầng dưới theo cầu thang bộ. Hắn cũng không chạy xuống tầng quá thấp, một phần là bởi vì thời gian không cho phép, một phần là sợ chậm sẽ sinh biến nên hắn chỉ chạy tới tầng mười sau đó vội vàng mở cửa sổ ném bó dây thừng xuống dưới sân, một đầu còn lại thì buộc chặt vào lan can sát của cầu thang thoát hiểm rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ hướng về phía nữ cảnh sát đang điên cuông chém g·iết zombies hô to.

“Này! Mau Chạy Đến Đây!”

Nữ cảnh sát đang chém g·iết zombies giật mình quay đầu hướng về phía có tiếng nói phát ra, cô thấy được ở tầng mười tòa nhà chung cư trước mặt có một nam thanh niên. Người này ném xuống một cuộn dây thừng xuống dưới đất không ngừng hô hào.

“Mau trèo lên! Đứng ngây người đấy làm gì!”

Nữ cảnh sát chợt bừng tỉnh, cô từ bỏ việc t·ấn c·ông đám zombies rồi dùng toàn bộ sức bình sinh của mình mà bứt tốc chạy tới nắm chặt sợi dây thừng và điên cuồng leo lên.

Trên tầng Trương Thành Công cũng hết sức hỗ trợ kéo nữ cảnh sát lên.

Còn đám zombies, tất nhiên là chúng không khoanh tay đứng nhìn Trương Thành Công đoạt thức ăn khỏi miệng chúng rồi. Chỉ thấy một con zombie mặc trang phục bảo hộ lao động màu xanh nõn chuối ở gần nhất bỗng nắm chặt lấy sợi dây thừng mà hắn đã ném xuống.

Nó cũng muốn trèo lên?

Quả thực là quá phi logic, con zombie kia thực sự biết sử dụng dây thừng để leo lên.

Chương 64: Cứu Người.