Vô Hạn Nhiệm Vụ Thế Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Đặng Thùy Dương.
Nhiều năm về trước, trong làng có một hộ gia đình mới chuyển tới. Là một người mẹ cùng một đứa nhóc gầy gò như mắc bệnh suy dinh dưỡng. Nó cắt tóc húi cua trọc lóc, da thì đen nhẻm, tuổi tác khoảng chừng sáu bảy tuổi.
Bạn bè anh em hồi xưa thân thiết với nhau, nhưng khi trưởng thành thì mọi thứ tình cảm đơn thuần đó sẽ dần bị thay thế bởi tiền tài vật chất. Trương Tam Phong cũng chẳng còn lạ lẫm gì với mấy cảnh thấy người sang bắt quàng làm họ. Biết bao nhiêu lần cái đám này mượn cớ là bạn bè, anh em làng để mò tới tận công ty của cậu để xin xỏ. Và tất nhiên đều bị đuổi thẳng thừng.
Cơm rang phở bò là đặc sản Tỉnh D, lại là đích thân tộc nhân Vũ gia chế biến nên khỏi phải bàn về chất lượng.
Thế nhưng thời điểm vừa mới vào lớp mười, bố Trương Tam Phong, người thân duy nhất còn lại của cậu đột nhiên mất tích một cách bí ẩn đã làm cho cậu phong bế bản thân lại.
Trương Tam Phong ăn vô cùng ngon miệng, xử lý xong đĩa cơm rang thập cẩm với một bát phở thịt bò thái mỏng không thừa nước cặn, cậu thỏa mãn xoa xoa cái bụng no căng của mình chào ông Vũ rời khỏi quán.
Nhân dịp trở lại quê, cũng như gặp mặt những người hàng xóm láng giềng trong làng. Trương Tam Phong tính toán nâng cao các mối quan hệ với dân làng, để sau khi cậu c·h·ế·t thì mọi người sẽ tới đưa viếng.
Lại tốn thêm một ít thời gian nữa cho nhân viên thi công lại nội ngoại thất cùng sân vườn. Giờ đây căn nhà ba gian năm mươi mét vuông bố Trương Tam Phong để lại thật đúng với câu “Bên ngoài cổ lão đơn sơ, vào trong mới biết tiện nghi bất ngờ”.
“Đi xe ôm không cháu?”
Trương Tam Phong lúc này ngờ ngợ, cậu bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.
“Giám Đốc. Tại sao anh không nói lời nào liền đã rời thành phố. Cả công ty đang nháo thành một bầy rồi kìa.” Nữ thư ký riêng của Trương Tam Phong cầm một xấp tài liệu vừa chỉ vừa nói.
[1800 Word]
“Đáng ghét! Em là Đặng Thùy Dương. Hồi còn bé thường xuyên được anh dẫn ra con sông đầu làng bắt cá, có lần xém chút đuối nước nữa. Anh đã nhớ ra chưa?!”
Trương Tam Phong sống khép mình, lầm lì ít nói, cự tuyệt tiếp xúc với người khác mãi cho tới khi thi trung học phổ thông quốc gia kết thúc. Còn chưa có biết điểm thi thì cậu đã đem toàn bộ nhà cửa ruộng đất thế chấp vay ngân hàng rồi rời bỏ quê hương lên thành phố lớn lập nghiệp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Tam Phong cười vui vẻ đưa tiễn ông trưởng làng ra về. Đúng lúc này ở phía sau lưng vang lên tiếng người gọi.
“Lúc đấy anh đeo khẩu trang em không có nhận ra, mấy ngày nay mới biết á. Với lại hôm trước em còn cho anh quá giang rồi được anh cho một quả dưa hấu. Anh đã nhớ ra chưa?”
Ba ngày sau.
Chương 2: Đặng Thùy Dương.
“Anh Phong! Chúng ta lại gặp mặt, lần trước anh về mà em không nhận ra luôn đấy.”
Chương 2: Đặng Thùy Dương.
Một cái ý nghĩ thật là kỳ quái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tuần sau đó, Trương Tam Phong bắt đầu dọn dẹp sửa chữa lại phòng ốc, mua sắm những vật dụng sinh hoạt cần thiết. Tivi, Tủ lạnh, Máy giặt, Máy sấy, Điều hòa, Lò vi sóng, Máy lọc không khí... mọi thứ đều được nhân viên siêu thị trên thị trấn mang về lắp đặt.
Sống ở cái xã hội này. Chỉ có làm, chịu khó, cần cù thì bù siêng năng. Chỉ có làm thì mới có ăn, những cái loại không làm mà đòi có ăn, chỉ có ăn đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi vào trong sân Trương Tam Phong cảm giác được một nỗi buồn cô độc không hiểu từ đâu ập tới làm cho khóe mắt u sầu ẩm ẩm nước mắt.
Nhìn cô gái có vẻ quen mắt nhưng Trương Tam Phong không kịp nhớ ra được là ai, vì mấy hôm nay gặp gỡ chào hỏi rất nhiều người trong làng, cậu hơi nghi hoặc dò hỏi: “Cháu là...?”
“Tất cả trở về đi. Hiện tại tôi đã không còn sống được bao lâu nữa. Di chúc cũng đã viết xong, sau khi tôi c·h·ế·t thì phần lớn tài sản đều sẽ đem đi từ thiện hết...”
Ngồi trên chiếc ghế dựa kê dưới mái hiên Trương Tam Phong chỉnh lại chiếc mũ len để che đi cái đầu đã rụng mất một mảng lớn tóc rồi nhàn nhạt mở miệng.
Nhà của Trương Tam Phong nằm ở gần trung tâm làng, ở vào chục năm trước cũng được tính là tương đối khá giả. Được xây dựng trên mảnh đất rộng năm sào Bắc Bộ theo lối kiến trúc cổ điển, với một căn nhà ba gian, mái lợp ngói đỏ. Có ao cá, có sân trước, vườn sau, có cả sân giếng...
Thông qua khe hở nhỏ ở cổng sắt nhìn vào trong sân phát hiện ra có mười tám người mặc âu phục đứng ngồi không đồng đều, nhưng đặc điểm chung đều là to nhỏ nói chuyện.
Cách bữa tiệc tối chiêu đãi cả làng đã được ba ngày. Trước cổng nhà Trương Tam Phong lúc này đậu mười mấy chiếc xe ô tô, xếp chật ních cả cái ngõ.
Người cười hì hì vừa gọi kia là một cô gái có gương mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn, tóc đen dài buộc gọn gàng hai bên trông mười phần hoạt bát dễ thương tựa như học sinh cấp hai.
Họ hàng hai bên cũng chẳng có ai vì cậu là người từ vùng khác chuyển tới, cha mẹ đã không còn tại nên Trương Tam Phong hoàn toàn mất đi gốc rễ, chỉ còn lại một mình cậu thui thủi ở nơi này.
Là hàng xóm sát vách nên Trương Tam Phong thường xuyên rủ nó đi chơi. Hai người lúc đó chơi với nhau rất hợp, rất hay đi tắm sông, mò cua bắt ốc, câu cá... Vì thường xuyên chơi ở sông nước, có một lần mải chơi nó đi ra chỗ nước sâu, bị hụt chân đuối nước, may mà cậu kịp thời bơi ra kéo lại vào trong bờ. Sau lần đó thì cậu trông coi nó vô cùng cẩn thận, hai người càng trở nên thân cận hơn.
Tiếp đến là bát phở bò, một món ăn đặc biệt được xem như là quốc hồn quốc túy của người dân Lạc Quốc, nay đã vươn tầm thế giới, xuất hiện tại rất nhiều nhà hàng năm sao...
“Anh à à cái gì. Có phải là không có nhận ra em là ai đúng không?”
Làm như thế cũng chỉ là phương pháp trốn tránh thực tại của cậu.
“Vậy được, vừa đi cháu vừa chỉ đường cho bác.”
“Cháu á? Ai là cháu cơ? Em nhỏ hơn anh có mấy tuổi thôi đấy!”
Nhà cửa cùng sân vườn sẽ có người định kỳ tới dọn dẹp nên luôn sạch sẽ, nhưng lâu ngày không có người ở vẫn khiến cho nó mang lên một vẻ âm u lạnh lẽo.
Tuy nhiên đó là thế hệ trẻ thôi, còn những người lớn tuổi bậc cha chú vẫn rất tốt bụng.
“Sáng ra mở hàng bác chỉ lấy hai chục thôi.” Ông chú xe ôm nghĩ nghĩ một lát rất nhanh trả lời.
Đĩa cơm rang thập cẩm đầy đặn có màu vàng ươm cực kỳ hấp dẫn. Hương vị đậm đà, hạt cơm rời giòn tan, kết hợp với mười loại nguyên liệu khác nhau làm mang đến một trải nghiệm ẩm thực cực kỳ bùng nổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nghe được nửa câu thì nét cười vui vẻ trên khuôn mặt cô gái lập tức vụt tắt, thay vào đó là dáng vẻ tức giận. Thế nhưng cô gái này tức giận lên lại càng trở nên đáng yêu một cách khó tả.
Đặng Thùy Dương bị lời nói của Trương Tam Phong làm cho mặt nhỏ nóng bừng lên, cô nàng vừa thẹn vừa giận mắng lớn một tiếng “Đồ Ngốc!” rồi phụng phịu bỏ về, để mặc cho ai đó đứng cười xấu xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Tam Phong à à lên mấy tiếng, chưa kịp nói gì thì lại bị một tràng pháo miệng tiếp tục oanh tạc.
Ông chú xe ôm gật gật vui vẻ giúp Trương Tam Phong cầm vali đặt lên trên yên xe, đưa cho cậu mũ bảo hiểm rồi nổ máy đi.
Vừa lúc ở bên ngoài quán phở có một ông chú khoảng chừng năm mươi tuổi mặc quần áo màu ghi nhạt đỗ chiếc Dream dưới gốc cây trứng cá nhìn thấy Trương Tam Phong đi ra, ông chú xe hồ hởi đi lại gần hỏi.
Bẵng một cái đã qua nhiều năm. Lúc này ký ức cũng đã nguôi ngoai, Trương Tam Phong bình thản tiếp nhận tất cả, cậu mỉm cười nhìn Đặng Thùy Dương trêu đùa nói: “Không phải em là con trai sao? Hèn chi hồi đó mỗi lần nhảy sông đều thấy em mặc quần. Thoáng một cái đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp thế này nha.”
Vốn đang định bắt xe ôm nên Trương Tam Phong mỉm cười đáp: “Từ đây về thôn Trung bao nhiêu tiền vậy bác?”
“Từ giờ sẽ ở lại đây vượt qua những ngày tháng cuối cùng.” Trương Tam Phong nhìn ngôi nhà trước mặt thầm nói.
Thế là một bữa tiệc đứng ngoài trời diễn ra ở hội trường làng liên tiếp ba ngày hai đêm mới kết thúc.
Những người khác đều là trưởng phòng các bộ phận cũng ríu rít chen ngang nói chuyện khiến cho sân nhỏ vô cùng náo loạn.
Từ ngày lên thành phố, Trương Tam Phong cực ít trở về làng, đơn giản là bởi vì sợ hãi mỗi lần về nhà sẽ lại nhớ tới bố, nhớ tới những hồi ức chờ đợi đau khổ trong vô vọng ở quá khứ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.