Vô Hạn Nhiệm Vụ Thế Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Gà Tần Lá Ngải.
Con gà được làm sạch sẽ lại một lần nữa được rửa sạch, nhúng nước sôi lần hai cho trôi hết máu đông đi xong mới đem chặt thành miếng.
Đặng Thùy Dương cười nhan nhở cưỡi xe đạp điện chạy ra ngoài đường nói vọng vào bên trong: “Mẹ ở nhà làm gà sạch sẽ, con ra chợ mua một thêm một ít thức ăn nữa nha.”
Im lặng một hồi lâu, Đặng Thùy Dương mới lấy hết dũng khí ra hỏi: “Anh Phong, có phải anh sắp c·hết rồi không? Anh còn sống được bao lâu nữa?”
Chương 3: Gà Tần Lá Ngải.
Trương Tam Phong lắc đầu cười không có chuyện gì đáp: “Chưa đầy chín tháng nữa.”
Trương Tam Phong: “....”
“Em xin lỗi. Em... em hỏi ngu ngốc thôi.”
Ở bên nhà Đặng Thùy Dương, con gà mái mơ sau khi bị cô nàng bẻ gãy cổ thì mẹ cô lại phải nhặt con gà mang vào bếp hoàn tất việc lấy tiết. Nấu nước sôi, nhúng gà vào trong nồi nước nóng ùng ục bọt nước sau đó vớt ra và nhổ lông gà. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh Phong, anh không sao chứ? Mau! Em dẫn anh đi bệnh viện!”
Nhưng dù sao cũng là ý tốt của người ta, cậu do dự một hồi rồi vừa nói vừa lấy ví tiền rút ra mấy tờ polime mệnh giá năm trăm ngàn đưa cho Đặng Thùy Dương: “Bảo bác gái nấu giúp anh một phần gà tần lá ngải là được rồi.”
Tuy nhiên cũng sẽ nổ ra một số tranh cãi, mọi người truy vấn Trương Tam Phong sẽ đem tài sản còn lại từ thiện ở đâu, một nữ trưởng phòng tài vụ còn xung phong đứng ra thay cậu làm từ thiện.
“Tất cả trở về đi. Hiện tại tôi đã không còn sống được bao lâu nữa. Di chúc cũng đã viết xong, sau khi tôi c·hết thì phần lớn tài sản đều sẽ đem đi từ thiện hết...”
“Ha ha... Có gì to tát đâu, đời người ai mà chẳng có sinh lão bệnh tử. Sớm c·hết sớm đầu thai, mười tám năm sau lại làm một thanh niên ba tốt.”
Núp ở bên ngoài cánh cổng, Đặng Thùy Dương thấy thế vội vàng chạy vào bên trong lo lắng gấp gáp hỏi.
Con gà mái mơ xấu số bị bẻ gãy cổ, nằm quay đơ trên mặt đất, đ·ã c·hết không thể c·hết thêm được nữa.
Gà chặt miếng trải qua luộc lên gạn bỏ nước đục xong được tẩy bằng rượu trắng, ướp với bột nghệ, hạt nêm sau đó xào qua với hành tím và mỡ heo.
Biết được đáp án Đặng Thùy Dương bàng hoàng khó có thể tin được.
Vì để tránh cho sau này lằng nhằng vấn đề sao kê các loại, Trương Tam Phong đã ủy quyền lại hết cho toàn bộ bà con dân làng của mình, và làng quê cậu cũng chính là vùng được hưởng số tiền từ thiện này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đặng Thùy Dương vừa vặn đem rau ngải, thuốc bắc, bột nghệ trở về. Cô nàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh làm phụ bếp cho mẹ nấu ăn, đồng thời cũng là học tập một chút kỹ năng nấu nướng, bổ sung thêm vào thực đơn các món rau luộc, trứng chiên của bản thân.
“Vậy là nghe từ đầu tới cuối hả.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đủ loại câu hỏi lời nói cứ dồn dập mà tới làm cho đầu óc Trương Tam Phong ong ong, cậu uể oải phất tay ra hiệu cho bọn họ im lặng xong lấy ra một tệp văn kiện đã chuẩn bị sẵn từ trước.
“Còn công ty thì sao? Còn chúng tôi thì sao?”
Trương Tam Phong không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô, dù sao nhà hai người cách nhau có một cái dậu mùng tơi, mặc dù bây giờ đã được xây lại bằng tường gạch, nhưng hiệu quả cách âm cũng chẳng ra làm sao cả. Với lại từ sớm cậu đã phát hiện ra có người thập thò ngoài cổng.
Không còn sau đó nữa.
Các nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, bác gái lấy chiếc nồi áp suất đổ nước và gói thuốc bắc đã rửa sạch cùng với thịt gà vào trong. Đóng nắp nồi ninh mười lăm phút, kiểm tra lại xem thịt gà đã nhừ mới cho lá ngải vào ninh tiếp...
“Nghe được những gì rồi?” Trương Tam Phong hờ hững lau v·ết m·áu ở khóe miệng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hương thơm ngào ngạt bay đầy bếp, Đặng Thùy Dương rất là muốn bộc vụng một miếng để ăn nhưng lại bị mẹ mình đuổi ra ngoài bếp nhặt rau ngải.
Cuối cùng sau gần hai giờ bàn bạc thì toàn bộ cũng đã hài lòng rồi rời đi.
Khụ! Khụ!
Câu hỏi này sao mà giống câu mà lão bác sĩ kia hỏi quá vậy, vừa nghe liền cảm thấy không có chuyện tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể nói, nghề làm từ thiện là vua của mọi nghề. Chừng nào xã hội còn phân chia giai cấp, trái đất còn t·hiên t·ai t·hảm h·ọa thì…
“Anh mở cái gì trò đùa? Nay cũng chưa có tới cá tháng tư.”
[1650 Word]
Từ nhà của mình, Trương Tam Phong có thể nghe được tiếng của bác gái đang mắng con gái.
Trương Tam Phong bất chợt nắm chặt ngực ho khan, vị trí trái tim đau quặn lên theo mỗi tiếng ho. Cả người cậu xụi lơ đi nằm trên ghế, chiếc khăn tay lấy ra che miệng bị nhuộm đỏ cả một mảng lớn bởi máu tươi.
Thái độ của Trương Tam Phong vô cùng thản nhiên, nhìn như cậu đã hoàn toàn không quan tâm tới sự sống c·hết của bản thân nữa.
Một người khác đứng bên cạnh tiếp lời.
“Tôi mắc bệnh n·an y·… Đã không còn sống được mấy tháng nữa rồi.”
“Cái con nhõi này! Mày có biết là trứng gà hàng tháng gửi lên cho mày ăn là từ đâu ra không hả? Từ tháng sau trở đi cho mày nhịn!”
Cô nàng trở về nhà liền chạy một mạch ra ngoài vườn.
Đặng Thùy Dương đang vuốt lưng giúp cậu thoải mái hơn thì nghe được câu hỏi, cô hơi đỏ mặt giải thích: “Em không có cố ý nghe trộm đâu, hôm nay định qua xin lỗi anh về chuyện tối hôm trước đã nổi nóng với anh, tình cờ bắt gặp có nhiều người tới nên em đứng ở ngoài chờ...”
Một lão béo trung niên là trưởng phòng nhân sự tràn đầy không tin hô lớn: “Cái gì!?”
Những miếng gà này tiếp tục được xát muối hạt và nước chanh để khử mùi.
Trương Tam Phong là người gián tiếp gây ra c·ái c·hết của con gà mái mơ vẫn ung dung ngồi trên ghế dựa lắc đầu cười, cậu rất mong đợi món gà tần.
“Đừng có lấy một cái lý do nhảm nhí như vậy chứ?”
Đặng Thùy Dương thấy Trương Tam Phong có giác ngộ về c·ái c·hết như thế trong lòng không hiểu sao rất khó chịu, cô muốn cho cậu an hưởng những ngày tháng cuối đời không còn điều gì tiếc nuối.
“Đúng thế!”
“Anh mắc phải bệnh gì vậy? Làm sao có thể ngắn ngủi như vậy?”
Dứt lời Đặng Thùy Dương đã chạy ra khỏi sân, thoắt cái đã không còn thấy bóng dáng đâu.
“Theo anh mấy năm nay, không có công lao cũng có khổ lao...”
Cô chỉ gật đầu không đáp, Trương Tam Phong cũng không có trách móc gì, cậu chỉ yên lặng gói lại chiếc khăn tay dính máu nhét vào trong túi quần.
Trong lúc chờ đợi, Đăng Thùy Dương được sai đi pha một ít bột sắn với nước nguội để đổ vào trong nồi gà tần lá ngải. Nếm lại mặn nhạt, tắt bếp là đã hoàn thành.
Không khí lâm vào trầm mặc.
“Cho dù anh có nói lời nói thật đi chăng nữa thì tại sao lại ném bỏ hết tài sản một cách vô trách nhiệm đi như thế được.”
“Thật giống như hồi xưa, đứa nhóc này vẫn vậy. Tuổi trẻ sức khỏe thật là tốt.”
Trương Tam Phong: “...”
Trưởng phòng nhân sự lại tiếp tục lớn tiếng.
Thấy câu hỏi của mình cực kỳ vô duyên, cô vội vàng khua tay.
Ban quản lý cũng không có nhiều người, Trương Tam Phong chia 31% trong 51% cổ phần công ty của mình cho từng người dựa trên đóng góp trong những năm gần đây của họ, còn lại 20% cổ phần và những tài sản còn lại sẽ đem đi từ thiện.
“Anh Phong, có thích ăn cái gì không để em chạy về bảo mẹ nấu.”
“Đây là một phần bản sao di chúc của tôi, bên trong có viết rõ “Sau khi tôi c·hết thì toàn bộ thành viên cán bộ trong công ty sẽ được hưởng một số cổ phần công ty dựa trên đóng góp của người đó trong những năm qua”. Đây cũng là đền đáp mọi người những năm nay đã đồng hành giúp đỡ tôi phát triển công ty.”
Lúc này dưới gốc cây khế một con gà mái mơ đang nhàn nhã bước đi, thi thoảng nó lại dừng lại bới bới đất tìm mồi. Đặng Thùy Dương đột nhiên nhảy ra chắn ngay trước mặt của nó, và sau đó...
“Anh khách sáo cái gì chứ, trưa nay đừng nấu cơm, chờ em đi chợ một hồi rồi về nấu cho.”
“Chúng tôi cần một lời giải thích.”
Chương 3: Gà Tần Lá Ngải.
Lời nói của Trương Tam Phong tựa như một tiếng sấm làm oanh động toàn trường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.