Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Hạn Nhiệm Vụ Thế Giới
Unknown
Chương 33: Hoang Đảo Sinh Tồn 2.
Chín giờ sáng. Sân bay quốc tế Nội Bài.
Dưới sự hướng dẫn của nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, Kong cùng Tô Mộc Tranh ngồi vào đúng ghế của mình ở khoang thương gia.
Vali hành lý của hai người đều đã ký gửi, Tô Mộc Tranh chỉ cầm túi xách của mình, cô nàng để nó ở giữa ngăn cách với Kong, ghét bỏ nói: “Anh ngồi xích ra coi, đừng có giả đụng chạm chiếm tiện nghi của người ta...”
“Ngồi ghế đôi thì còn xích đi ra đâu nữa? Sao em không đặt hai ghế đơn?”
Đối mặt với Kong chất vấn, Tô Mộc Tranh mặt thoáng đỏ lên.
“Em quên mất, cứ nghĩ đi một mình ngồi ghế đôi cho thoải mái...”
Kong: “...”
Thôi được rồi, không chấp nhặt với cô nàng nữa, Kong ngồi nép sang một bên, đeo lên tai, nhắm mắt dưỡng thần...
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng thì máy bay cũng cất cánh.
Lúc đầu Kong còn có rất nhiều hứng thú nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay ngắm nhìn dải đất hình chữ S tươi đẹp, nhưng càng lên cao thì cũng chỉ toàn mây là mây, chả thấy đất nước núi non đâu cả. Cậu quyết định đặt báo thức rồi nằm ngủ một giấc, bởi vì vừa mới ăn thức ăn nhẹ do tiếp viên hàng không cung cấp cậu cảm thấy mí mắt nặng nề, ngáp ngắn ngáp dài như nghiện.
Từ sân bay quốc tế Nội Bài đến thành phố Hồ Chí Minh có thời lượng hai giờ mười lăm phút, quãng đường hơn một ngàn cây số.
Thế nhưng máy bay đã bay được thật lâu, vượt qua hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa thấy có thông báo gì. Kể cả âm thanh đồng hồ báo thức có réo vang mấy lần cũng không đánh tỉnh cậu được.
.......
Không biết đã trôi qua bao lâu, Kong lúc này dần thanh tỉnh, cậu mê mang mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
Cậu vẫn ngồi ở bên ghế máy bay, nhưng bên cạnh không có Tô Mộc Tranh, không có khung cảnh khoang máy quen thuộc mà là biển rộng xanh thẳm không điểm cuối, bãi cát trắng trải dài hàng dừa, rừng núi hùng vĩ...
Kong cảm thấy như mình vẫn còn chưa có tỉnh ngủ, vội vàng cho mình một cái tát vang dội.
Bốp!
Đau... Đây không phải mơ.
“Cái con em nó. Như này cũng quá bịp đi!”
Không thể làm thật hơn một điểm được sao, mô phỏng rơi máy bay xuống đảo hoang cũng phải làm ra chút thương tích va đập chứ. Đằng này chỉ đánh thuốc mê, ngủ một giấc không có chuyện gì đã bị chuyển đến hoang đảo.
“Thật là thiếu chuyên nghiệp mà...”
Kong vừa phê bình vừa vặn vẹo cái cổ cho đỡ mỏi rồi cởi dây an toàn nhảy xuống bãi cát. Cậu nhìn trên tay đồng hồ, Vạn Giới trò chơi đã bắt đầu tính thời gian.
Đồng hồ đếm ngược ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Như vậy là Kong phải sống ở trên hòn đảo này trọn vẹn một năm thời gian thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ để trở về thế giới hiện thực.
“Cũng may mắn trong bất hạnh là không có Tô Mộc Tranh đi cùng, nếu không một cái kéo chân thật không biết sống sao trên hoang đảo này.”
Kong sau khi kiểm tra xung quanh không có người nào khác thì lại quay trở lại mảnh vỡ máy bay.
Có một chiếc ghế đôi còn nguyên vẹn, một phần vách máy bay, một ô cửa kính, bên trên chỗ để hành lý đã không còn, thế nhưng một chiếc balo hai quai màu đen của cậu lại hoàn hảo mắc lại.
Nhanh chóng gỡ chiếc balo xuống kiểm tra, Kong vui mừng phát hiện đồ đạc bên trong không thiếu mất thứ gì cả. Sạc điện thoại năng lượng mặt trời, thuốc kháng sinh, hộp Duex, một cái bình toong, pin 9v, cuộn dây đồng, giấy bạc, băng gạc, bàn chải đánh răng, quần áo...
Và đặc biệt là chiếc điện thoại Ulefone Power Armor 15, một chiếc điện thoại siêu bền, trang bị không thể thiếu của các nhà thám hiểm, leo núi. Nó sở hữu khung vỏ làm bằng hợp kim thép không rỉ cùng với lớp cao su bọc ngoài, dung lượng pin 10000mAh, chip Snapdragon 999, ram 8Gb, rom 512Gb, kháng nước kháng va đập chuẩn quân đội... nói chung đây là một con mãnh thú bất tử.
Bên trong điện thoại còn có lưu trữ rất nhiều video, sách báo giảng dạy về sinh tồn dã ngoại và một số tài liệu học tập Full HD Uncensored.
Kiểm tra xong balo, Kong mở bảng thuộc tính ra kiểm tra lại.
Người chơi: Kong.
Chủng tộc: Nhân loại.
Xếp hạng: E.
Danh hiệu: Không.
Thể chất: 40 (Sức chịu đựng, kháng tính, khả năng phục hồi...)
Lực lượng: 35 (Lực công kích, khả năng bộc phát...)
Nhanh nhẹn: 25 (Tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng...)
Tinh thần: 15 (Phản ứng thần kinh, trực giác...)
Năng lượng: 130 (Mỗi giờ tự động hồi phục 1% (1,3) điểm năng lượng. Tăng gấp đôi trong trạng thái nghỉ.) (Tổng các chỉ số cộng chỉ số Tinh Thần nhân hai. Bao gồm cả chỉ số cộng thêm.)
(Chỉ số của người bình thường là 10.)
Mặc dù không thể sử dụng được vật phẩm bên trong balo không gian nhưng với chỉ số cao, Kong tự tin có thể sinh tồn được trên hòn đảo hoang này. Ngoài ra nửa năm qua mặc dù là đi làm ở chi nhánh ngân hàng, thế nhưng cậu cũng chỉ là ngụy trang, hầu hết thời gian đều không ngừng học tập tích lũy các kinh nghiệm sống hoang dã.
Kong thu thập đồ vật bỏ vào trong balo, đeo lên vai rồi bắt đầu khám phá hòn đảo hoang.
Du lịch biển đảo rất thú vị, nhưng bị mắc kẹp một mình ở trên đó thì không thú vị tẹo nào. Đây là một tình huống vô cùng nguy hiểm, nếu không đủ kỹ năng, bình tĩnh ứng phó thì rất có thể sẽ c·h·ế·t trước khi đội cứu hộ tìm đến.
Vậy thì làm thế nào để sinh tồn trên hoang đảo?
Để trả lời cho câu hỏi đó thì Kong đã dành ra nguyên nửa năm thời gian để tìm hiểu và chuẩn bị.
Bất cứ đi nơi đâu đều mang theo những dụng cụ cần thiết để sinh tồn hoang dã trên người, thuần thục nhiều cách tạo ra lửa như: dùng dây đồng giấy bạc cùng pin 9v, dùng túi nước, khoan tay bằng que củi và gỗ.
Luyện tập tính cẩn thận, tránh bị thương bằng mọi giá. Bởi vì bị thương tại nơi hoang dã sẽ kéo tụt khả năng sống sót xuống mức cực thấp. Một vết thương nhỏ cũng có thể g·i·ế·t c·h·ế·t người sinh tồn trong hoang dã bất cứ lúc nào bởi sự viêm nhiễm.
Tìm nước uống, dựng lều, kiếm thức ăn...
Mọi thứ lý thuyết Kong đều đã nắm chắc, lúc này chỉ cần có cơ hội thực hành để kiểm chứng sửa đổi nâng cao.
Địa điểm đặt chân của Kong là bãi cát sát biển, hai bên là rải rác đá ngầm, trước mặt mấy chục mét rừng rậm nguyên sinh, nhìn qua chưa từng có dấu chân của nhân loại.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói lọi treo trên cao, Kong xác định hiện tại khoảng giữa trưa, thế là cậu mở điện thoại ra cài đặt ngày giờ thủ công, thay đổi thời gian hiển thị bên trên 19h thành 12h.
Thời gian cũ ở trên điện thoại là thời gian ở Việt Nam có múi giờ +7, từ đó suy luận ra Kong đang ở nơi có múi giờ +0, tức là hòn đảo này nằm ở vùng xích đạo, một hòn đảo nhiệt đới.
Một hòn đảo nhiệt đới với rừng mưa nhiệt đới, hệ sinh thái vô cùng đa dạng. Nhiệt độ trung bình năm luôn ở mức khá cao từ hai mươi đến ba lăm độ C, và còn thường xuyên có mưa, môi trường lúc nào cũng ẩm ướt. Là điều kiện lý tưởng cho các loại côn trùng như muỗi sinh sôi, vì thế mà mặc quần áo dài tay che kín cơ thể là điều bắt buộc.
Kong dừng lại sát bìa rừng, lấy trong balo ra bộ áo khoác chống nước có mũ trùm đầu mặc lên người, mặc thêm quần dài, cho ống quần vào bên trong giày bảo hộ và buộc dây lại. Cậu cầm theo một mảnh nhôm dài và dẹp tháo xuống từ xác máy bay sử dụng như đao phát quang bụi rậm để đi trong rừng.