Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: tỉnh lại

Chương 10: tỉnh lại


Đặng Xuyên đôi mắt dần mở ra. Hắn đang muốn đứng dậy liền cảm nhận được cơ thể lúc này vô cùng đau nhức.

Nhìn lại toàn thân lúc này được đắp lên vô số thảo dược, nằm trong 1 căn phòng bằng gỗ tồi tàn xa lạ. Hắn liền muốn vận dụng tinh hạch năng lượng. Sở hữu mộc hệ, chữa thương đối với hắn là chuyện vô cùng đơn giản.

Nhưng sau đó một cảm giác đau đớn vô cùng từ đan điền của hắn lan ra. Hắn vô cùng kinh hãi. Thần thức muốn mở ra nội thị đan điền. 1 cơn đau đầu ngay lập tức kéo đến khi hắn muốn phóng x·uất t·inh thần lực.

Hắn liền rên lên 1 tiếng. Tinh thần lực của hắn bình thường có thể mở rộng mấy trăm mét nhìn ngắm xung quanh. Hiện tại chỉ mới phóng ra chưa đến 5 mét, đầu liền đau như búa bổ.

Hắn liền cảm thấy không ổn, thần thức quét vào đan điền. Khi nhìn thấy tinh hạch của hắn, Đặng Xuyên liền hoảng, tinh hạch của hắn lúc này đã bị nứt toác ra. Từ màu lục đang dần chuyển sang một màu tro đen.

Hắn đã hiểu tại sao khi sử dụng năng lượng tinh hạch lại đau đớn đến như vậy. Tinh hạch của hắn nứt toác, đã gần như sắp hỏng. Chính vì vậy thần thức của hắn cũng không mở rộng được.

Hắn đảo mắt xung quanh, liền nhìn thấy ở trên đầu giường chiếc hộp gỗ quen thuộc. Ánh mắt hiện vẻ vui mừng nén đau cầm lên mở ra xem. Ngay sau đó liền thở ra 1 hơi, ôm lấy hộp ngọc vào lòng. Ít nhất nó vẫn an toàn.

Chợt 1 giọng nói nữ tính vang lên làm Đặng Xuyên giật mình:

“Anh đã tỉnh rồi?”

Đặng Xuyên quay đầu, xuất hiện trong tầm mắt là 1 cô bé tầm 15 tuổi, có khuôn mặt khả ái, thân hình có chút gầy gò. Cô bé có 1 đôi mắt xanh lam rất đặc trưng. Trên người mang trang phục da thú màu nâu sần. Cô bé dùng 1 loại ngôn ngữ kỳ lạ. Nhưng Đặng Xuyên lại có thể nghe hiểu. Cảm giác kỳ lạ là hắn có thể giao tiếp được với đối phương. Thứ này khả năng rất cao chính là do luồng ý chí kia giúp hắn.

Đặng Xuyên nhẹ đáp:

“Tôi vừa mới tỉnh lại, cô là?”

Qua một hồi giao tiếp. Đặng Xuyên liền biết được cô gái này tên là Anna. Là thôn dân của 1 bộ lạc phương Bắc tên Valen.

Trong 1 lần khi cô vào rừng tìm kiếm thức ăn, cô liền nhìn thấy 1 cái hố rất to ở giữa rừng. Nhìn thấy hắn nằm giữa hố, quần áo rách rưới, vẫn còn hơi thở liền mang trở về.

Anna khẽ nói:

“Khi nhìn thấy anh, cả ngưòi anh vẫn ôm chặt lấy hộp gỗ này không chịu buông. Liền đem nó cùng về. Chiếc hộp này rất quan trọng với anh sao?”

Đặng Xuyên nhẹ nói:

“Vô cùng quan trọng, nó còn quan trọng hơn sinh mệnh của tôi. Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn của cô.”

Lại tiếp tục hỏi:

“Cô có nhìn thấy 1 thanh đại kiếm bằng mộc xung quanh chỗ tìm thấy tôi không?”

Cô gái khẽ lắc đầu, sau đó liền lấy ra 1 tô cháo loãng đưa cho Đặng Xuyên:

“Anh cố gắng ăn để mau chóng khỏe lại.”

Đặng Xuyên nhận lấy cháo, khẽ cảm ơn. Nhưng ăn được vài muỗng, quan sát nhìn thấy ánh mắt Anna nhìn về tô cháo, cổ họng có chút động, bàn chân hơi run. Hắn làm sao không biết cô gái này cũng không ăn uống đầy đủ. Liền đưa tô cháo lại cho Anna nói:

“Cô ăn đi, tôi no rồi.”

Anna liền đẩy lại cháo cho hắn, khuyên hắn nên ăn hết. Nhưng thấy thái độ dứt khoát của Đặng Xuyên liền nhận lấy cháo ăn phần còn lại. Nhìn cách cô bé ăn liền biết đã nhịn đói nhiều ngày.

Vài ngày sau hắn đã hiểu được tại sao cô bé lại thiếu ăn như vậy. Các bộ lạc phương Bắc lúc này đang xảy ra chiến tranh với 1 nơi gọi là Đế đô. Toàn bộ lương thực hầu như đều được xung vào chiến tranh. Dẫn đến phụ nữ, trẻ nhỏ cũng phải vào rừng để săn bắn kiếm thêm lương thực. Anna vì để dành đồ ăn cho hắn cũng phải nhịn ăn rất nhiều.

Đặng Xuyên lúc này đã có thể đứng dậy đi lại. Tinh hạch mặc dù nứt vỡ. Nhưng là mộc hệ, năng lực hồi phục vẫn tốt hơn người thường rất nhiều. Cơ thể hiện tại đã có thể so với người bình thường.

Hắn đã hỏi qua, ở đây thời gian vận hành lại giống y như Trái Đất. Hiện tại là năm 1024 theo lịch Đế đô. Nếu so sánh với trái đất thì chính là thời kỳ trung đại.

Hắn đã hỏi được gia cảnh Anna, biết được Anna chỉ còn 1 người cha, đã tham gia vào quân đội bộ lạc chống đế đô. Mẹ cô bé đã c·h·ế·t vì đói vào 2 năm trước. Trong lòng thổn thức. Đang suy nghĩ cách nào để giúp đỡ cô bé và nhanh chóng chữa trị tinh hạch.

Thì lúc này một cái bà lão trung niên thái độ hốt hoảng lao vào trong phòng hét lớn:

“Anna, nhanh chóng chạy trốn. Quân đội phương Bắc đã bại trận, hoàng tử Numa Seika đã bị bắt giữ. Quân đội đế đô đang xông thẳng đến đây.”

Anna giật mình mặt trắng bệch nói:

“Không, không thể nào.” Nàng vẫn chờ đợi tin phụ thân chiến thắng trở về.

Bà lão nhìn sang Đặng Xuyên khẽ giật mình, người này mấy ngày trước vẫn còn nằm liệt, hiện tại liền có thể đứng lên đi lại. Ánh mắt bà ta nhìn Đặng Xuyên không một chút thiện cảm. Nếu không vì hắn, Anna cũng không đến mức tiều tụy như vậy. Lại nói tiếp:

“Cháu nhanh chóng đi ngay. Quân đội đế đô vô cùng độc ác. Chỉ cần có nhan sắc. Chúng liền cưỡng gian, kể cả trẻ con cũng không buông tha, sau đó còn bắt họ đi làm nô lệ.”

Anna lúc này vẫn chưa thoát khỏi kinh hoảng, chôn chân tại chỗ run rẫy.

Đặng Xuyên mặc dù tu vị phế đi. Nhưng linh giác cảm quan vẫn còn rất nhạy bén, hắn liền cảm giác được mặt đất chấn động. Đây thật sự có 1 đội kỵ binh đang đến.

Liền đi đến nhắc nhở Anna:

“Bà lão này nói đúng, đang có 1 đội quân sắp đến Anna.”

Anna giật mình, quay đầu nhìn Đặng Xuyên, trong ánh mắt hiện vẻ thất lạc, vô định, sợ hãi run rẩy hỏi:

“Anh Xuyên, hiện tại em phải đi đâu?”

Đặng Xuyên khuôn mặt bình tĩnh khẽ nói:

“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. Chúng ta đi thôi.”

Trên mặt bà lão ánh lên vẻ khinh thường. 1 kẻ mấy ngày trước còn nằm liệt giường, giờ lại đòi bảo vệ người khác. Sau đó bà lão không đợi Anna, liền quay người bỏ chạy.

Đặng Xuyên khẽ hỏi:

“Lúc em tìm thấy anh, có thấy đồ đạc gì xung quanh không?”

Anna giật mình. Liền chỉ vào 1 góc tường:

“Quần áo, tư trang của anh, em đều gom lại 1 chỗ, ở đó.”

Đặng Xuyên ngay tức khắc đi đến tìm kiếm, muốn tìm xem còn đồ vật gì hữu dụng.

Nhưng tìm 1 vòng ngoài chiếc áo rách nát, xung quanh toàn bộ đồ vật đều bị bể nát. Bất ngờ lúc này từ trong chiếc áo rách nát. Bỗng rơi xuống nhiều mảnh tinh hạch.

Đặng Xuyên vội nhìn, liền nhận ra, thứ này chính là tinh hạch của Behemoth. Lúc này nó đã bị vỡ thành 10 mảnh nhỏ. Mỗi mảnh đều phát ra năng lượng thuần túy.

Linh giác hắn có chút động. 1 cảm giác hư vô phiêu miễu nói cho hắn, thứ này có ích với hắn. Ngay lập tức liền mang 10 mảnh tinh hạch vỡ nát này theo người.

Sau đó hắn liền thúc giục Anna bỏ chạy. Hắn đã cảm giác được đội kỵ binh đã đến rất gần. Hắn bây giờ đã phế. Muốn đấu với 1 đội quân là điều không thể.

10 phút sau 1 chi kỵ binh mấy ngàn người mang quân phục quân đội liền xông vào bên trong bộ lạc của Anna. Chúng thỏa sức chém g·i·ế·t. Gặp phụ nữ liền gian d·â·m tại chỗ. Cảnh tượng vô cùng máu tanh. Tiếng kêu rên vang khắp nơi.

Đứng giữa đội quân lúc này là 1 gã trung niên đầu trọc, mắt màu nâu, khuôn mặt vô cùng hung ác tàn nhẫn. Hắn nhìn khung cảnh này liền tỏa ra 1 sự yêu thích, hưởng thụ vô cùng.

Thuộc hạ hắn lúc này mở miệng nói:

“Đội trưởng, phát hiện có nhiều thổ dân đã thoát vào rừng sâu.”

Gã đội trưởng cười lạnh ra lệnh:

“Đuổi theo, nam liền g·i·ế·t, nữ nhân toàn bộ bắt giữ.”

Chương 10: tỉnh lại