Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Rừng cây chính là sân nhà

Chương 11: Rừng cây chính là sân nhà


Đặng Xuyên và Anna đang liên tục chạy trong rừng. Linh giác khẽ động hắn liền quay đầu lại.

Hắn cảm giác được có kỵ binh đang chạy vào rừng. Thầm nhíu mày, đám quân nhân này lại độc ác như vậy, đến người chạy trốn, bọn chúng cũng muốn đuổi cùng g·iết tận.

Đặng Xuyên tinh hạch mặc dù phế. Nhưng vốn là mộc hệ, hắn có rất nhiều năng lực đặc dị. Hắn nhắm lại đôi mắt, giống như muốn cảm nhận điều gì đó. Sau đó mở mắt ra, hắn thầm thở ra 1 hơi. Năng lực này vẫn còn dùng được. Còn năng lực này, rừng cây chính là sân nhà của hắn.

Anna lúc này vì chạy quá lực, bàn chân liền vấp phải 1 gốc cây té ngã xuống, chân liền bị trật vô cùng đau nhức, không thể đứng lên.

Đặng Xuyên liền đi đến bên cạnh nàng. Anna đau đớn mở miệng:

“Anh Xuyên, anh mau chóng chạy trốn đi, đừng lo cho em.”

Đặng Xuyên không nói gì liền cõng cô bé trên lưng. Nhanh chóng xốc cô bé lên tiếp tục chạy.

Bất ngờ là lúc này hắn lại đổi hướng. Hắn rẽ phải hướng chạy đến rìa 1 cái hẻm núi. Anna không hiểu Đặng Xuyên đang làm gì. Liền thấy hắn men theo sườn núi, đi đến 1 cái mõm đá bị rợp kín bởi các tán cây, dây leo bao phủ.

Đặng Xuyên không tốn nhiều khí lực liền len lỏi qua tán cây che phủ. Bất ngờ là phía sau tán cây chỗ mỏm đá bị che khuất lại có 1 cái hang động rất sâu rộng đủ lớn cho 2 người lớn chui vào bên trong.

Anna từ nhỏ sống du mục liền biết nơi này quả là một chỗ ẩn trốn vô cùng lý tưởng. Cô chỉ không hiểu là tại sao anh Xuyên lại biết chỗ này. Đặng Xuyên đặt Anna xuống, nhẹ nắn bàn chân lại cho cô. Đặng Xuyên thủ pháp rất nhanh. Anna chỉ cảm nhận cơn đau một chút, bàn chân liền tốt.

Bất chợt lúc này trong hang động có 2 đầu rắn xông ra, muốn cắn về phía 2 người. Anna giật mình không kịp phòng bị.

Nhưng ngay lúc này 2 bàn tay Đặng Xuyên liền vươn ra, vô cùng nhanh, mỗi tay liền nắm chặt lấy 1 cái đầu rắn. Cả 2 con rắn kinh sợ liên tục ngọ nguậy thân mình nhưng đều vô ích.

Phản ứng nhanh như chớp của Đặng Xuyên làm Anna kinh ngạc há hốc miệng.

Đặng Xuyên sau đó liền mang 2 con rắn ra ngoài ném xuống vực sâu.

Đặng Xuyên lại quay trở lại hang động ngồi xuống. 1 lần nữa nhắm mắt. Một lúc sau, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ tức giận vô cùng. Hắn quay đầu nói với Anna:

“Em ở lại đây, không được ra ngoài.”

Anna khẽ gật đầu. Đặng Xuyên liền chui khỏi tán cây nhanh chóng ra ngoài. Trên mặt hắn lúc này sát khí vô cùng. Hắn muốn g·iết người.

Ở cách đó không xa, có 2 tên kỵ binh lúc này đang bắt giữ một phụ nữ trung niên. Bên cạnh cô ta 1 cái nam hài b·ị c·hém đứt ngang hông đang nằm trong vũng máu. Cô gái hét lên đau đớn. Nam hài này chính là con cô ấy.

2 cái binh sĩ cười sảng khoái, 1 tên liền giữ chặt, đè cô ta xuống đất liên tục xé quần áo cô gái, tên còn lại đã cởi quần xuống muốn trực tiếp gian d·â·m. Khuôn mặt hiện vẻ hưởng thụ.

Nhưng hắn chưa kịp hành sự, 1 cái bóng người nhanh như chớp đã xuất hiện sau lưng hắn. 2 tay đặt lên đầu hắn. 1 cái lật tay, đầu tên binh sĩ liền xoay ngắt 360 độ. C·hết ngay tại chỗ.

Tên còn lại chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Đặng Xuyên liền rút kiếm của tên vừa c·hết chém bay đầu hắn. Máu huyết văng đầy lên người cô gái kia.

Cô gái kia sợ hãi la lớn. Đặng Xuyên không ngăn cản cô ta, nếu cô ta im lặng mới thu hút binh sĩ đến.

Hắn đi đến cái xác nam hài, sau đó khẽ lắc đầu. Đã không cứu được.

Sau đó liền đi đến cô gái, cô gái này vẫn không thoát khỏi kinh hoảng, tâm lý sụp đổ, nhìn thấy hắn liền liên tục bò đi.

Hắn không nói 2 lời liền đánh ngất cô ta. Sau đó vác cô ta trên vai, nhanh như chớp men theo rừng cây quay lại chỗ của Anna.

Anna nhìn thấy cô ta liền giật mình nói:

“Chị Suri.”

Đặng Xuyên dặn dò Anna: “Canh chừng cô ta, đừng để cô ta la lớn.”

Sau đó hắn lại thoát ra ngoài. Mỗi lần trở về lại mang theo 1,2 người. Rất nhanh, vài giờ sau trong hang động đã chứa hơn 20 người. Đặng Xuyên Hắn giống như u linh, nhẹ nhàng di chuyển trong rừng cây mà không ai phát hiện ra.

Hắn ban đầu chỉ muốn cứu 1 mình Anna, nhưng nhìn hành động g·iết người, gian d·â·m của bọn c·ướp, đã kích phát sát ý trong người hắn.

Nhưng lúc này hành động của hắn đã làm kinh động q·uân đ·ội đế đô, bọn hắn đã phát hiện ra một số xác c·hết, chính là đám binh sĩ đi lẻ. Số lượng còn không ít. Hơn 30 người.

Qua kiểm tra liền thấy bọn họ chính là bị 1 đòn liền m·ất m·ạng, không kịp kêu lên 1 tiếng.

Gã tiểu đội trưởng lúc này đã chảy mồ hôi lạnh, nhanh chóng tập hợp đoàn người. Nếu không tìm ra thủ phạm, đội trưởng biết chuyện này nhất định sẽ lột da hắn.

Kỵ binh đi thành từng nhóm 100 người, sau đó lùng sục hết ngõ ngách ở trong rừng. Nhưng rừng cây lúc này đã hoàn toàn im ắng, tìm nửa ngày trời 1 cái bóng người cũng không tìm ra.

Gã tiểu đội trưởng kinh ngạc, chẳng lẻ bọn chúng còn chạy nhanh hơn ngựa. Không thể nào?

Không hề biết rằng bọn người Đặng Xuyên lúc này đang trốn ở một cái hang động cách đó không xa.

Gã tiểu đội trưởng khuôn mặt tái mét. Hắn biết tính tình đội trưởng, nếu không tìm ra thủ phạm hắn sẽ c·hết vô cùng khó coi. Trong đầu hắn quay cuồng. Bất chợt liền nãy ra 1 ý trong đầu, quay đầu nói với thuộc hạ:

“Nhanh chóng trở lại Cường Hóa Thành, mang theo 10 đầu cảnh khuyển đến đây.”

Bọn thuộc hạ mắt cũng sáng rực. Đúng, bọn thổ dân này trốn kỹ cỡ nào, cảnh khuyển nhất định có thể tìm ra. Cả đám cười tàn nhẫn. Bọn chúng là 1 lũ man rợ, hiếu chiến. Cái c·hết của đồng bọn chỉ kích thích thú tính của bọn chúng lên thêm mà thôi.

Đặng Xuyên khẽ mở ra đôi mắt. Sở dĩ hắn có thể ngay tức khắc thông thạo hết khu rừng này. Vì hắn có 1 năng lực đặc dị. Tâm thức của hắn có thể liên kết với thảm thực vật của 1 khu vực bao phủ chủ yếu là thực vật nhất định, ở thời kỳ toàn thịnh, bán kính có thể bao trùm cả 1 quốc gia. Nhưng hiện tại chỉ có thể trong khoảng 3 km.

Qua đó thấu thị hết toàn bộ địa hình, cũng như sự vật diễn ra ở khu vực này. Hắn gọi năng lực này là Mộc nhãn. Đây chẳng qua là năng lực quan sát, không có khả năng công kích.

Hắn nhìn quanh 1 vòng trong hang động. Ngoài hắn ra, toàn bộ là 23 ngưòi, 15 phụ nữ, 4 cái lão nhân, 4 cái trẻ em. Hầu hết khuôn mặt đều thất hồn lạc phách, kinh hoảng sợ hãi. Có người vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất người thân.

Trái cây rừng mà hắn mang trở về, bọn họ đều không muốn ăn. Đặng Xuyên có chút lo lắng, đám binh sĩ kia vẫn còn túc trực ở đây, rõ ràng không muốn bỏ qua cho bọn họ.

Hắn có trực giác. Bọn chúng nhất định có cách tìm ra bọn họ. Nếu tiếp tục trốn ở trong hang động này chính là đợi c·hết.

Hắn đã dùng Mộc nhãn quan sát, đối phương chính là gần 1000 người. Hắn hiện tại đi ra đối đầu trực diện cũng là tìm c·hết.

Nhưng hắn vốn không phải kẻ bình thường. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Sau 1 lúc hắn nhìn đám đàn bà trẻ con ở trong hang khẽ nói:

“Các ngươi muốn g·iết hết toàn bộ bọn chúng hay đợi c·hết?”

Cả đám giật mình ngẩng đầu nhìn Đặng Xuyên. Bọn họ đã chứng kiến, Đặng Xuyên vô cùng lợi hại. Chính là chỗ dựa tinh thần của bọn họ hiện tại.

Nhưng bọn họ đa số là phụ nữ chân yếu tay mềm, làm sau có thể chống lại đám binh sĩ man rợ ngoài kia. Khẽ cúi đầu.

Có người run rẩy nói:

“Ta nghĩ chỉ cần tiếp tục trốn ở đây, bọn chúng nhất định không tìm ra.” Lời nói ra, không ít người cũng gật đầu hưởng ứng.

Đặng Xuyên cười lạnh, đúng là tình người như nước lã, người thân mình bị g·iết c·hết, cũng không có can đảm đứng ra trả thù.

Nhưng lúc này có 7 cái phụ nữ trong đó có Anna ánh mắt quyết liệt giơ tay nói:

“Ta muốn g·iết bọn chúng.”

Đặng Xuyên nhìn khẽ gật đầu, ngay sau đó liền thoát ra ngoài len lỏi trong rừng cây.

Vài giờ sau. Quân đội đế đô liền kéo theo mấy đầu cảnh khuyển hung ác xuất hiện trong rừng, nhanh chóng tìm kiếm.

Chương 11: Rừng cây chính là sân nhà