Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Chôn g·i·ế·t cả chi quân đội.

Chương 12: Chôn g·i·ế·t cả chi quân đội.


Đêm đen, phía Bắc Cường Hóa Thành 80 dặm đường. Nơi này các bó đuốc đã thắp sáng cả 1 khu rừng.

Quân đội đế đô dẫn theo từng đầu Cảnh khuyển len lỏi trong rừng cây. Rất nhanh các con c·h·ó này đã xác định được mùi liền nhanh chóng men dọc sườn núi chạy.

Đám binh sĩ thấy vậy liền cười lên. Tên tiểu đội trưởng hưng phấn:

“Các con chuột nhắt này, thì ra là trốn ở đây.”

Lúc này bóng 1 cái nữ nhân xuất hiện trong đêm đen trước tầm mắt mọi người.

Cô ấy nhìn thấy đám binh sĩ liền sợ hãi giật mình la lớn, sau đó chạy đi.

Đám binh sĩ thấy được người liền vui vẻ cười lớn, nhanh chóng d·ụ·c ngựa tiếp tục chạy đến muốn bắt sống người.

Đám người chạy lên 1 đoạn liền có tiếng đổ sụp vang lên, mấy chục cái kỵ binh nhanh chóng bị trượt xuống 1 cái hố to. Bên dưới bị cắm rất nhiều chông nhọn. Cả ngưòi lẫn ngựa nhanh chóng bị xiên qua. Vẫn có kẻ may mắn bám vào vách đá hoặc đè lên thân thể người khác leo lên. Nhưng ngay tức khắc bị cái gì cắt trúng tay, lại rơi xuống, tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng.

Phía sau quân lính liền ra lớn:

“Có bẫy.” Ngay tức khắc đội kỵ binh liền dừng lại không tiếp tục xông lên.

Cả đám chưa kịp định hình, phía sau đám binh lính, lại xuất hiện 1 cô gái khác. Cũng la lớn bỏ chạy.

Đám lính phía sau không rõ tình hình, thấy người liền đuổi theo.

Sau đó lại tiếp tục bị trượt sạt lở xuống 1 cái bẫy chông khác.

Trong phút chốc đoàn quân liền c·h·ế·t đi mấy chục người. Tên tiểu đội trưởng lúc này biết tình hình không ổn liền hét lớn:

“Dừng lại, toàn bộ dừng lại hết cho ta.”

Cả đám binh lính không dám cãi lại, toàn bộ kỵ binh dừng lại chôn chân tại chỗ quan sát xung quanh.

Tên tiểu đội trưởng có chút đỏ mắt, quân lính của hắn trong chớp mắt lại c·h·ế·t đi mấy chục người. Hắn không dám tiếp tục để binh lính mình tiếp tục xông bừa. Hắn đang điên cuồng suy nghĩ. Quân địch rốt cuộc thiết kế bẫy này từ khi nào, bọn chúng có tổng cộng bao nhiêu người.

Chợt 4 hướng phía trước của quân đoàn liên tục xuất hiện bóng dáng nữ nhân, đám nữ nhân này lại la lớn sau đó bỏ chạy tán loạn.

Thấy đám binh lính lại vọng động muốn đuổi theo. Gã tiểu đội trưởng liền la lớn:

“Toàn bộ đứng im cho ta, đây là bẫy của địch nhân, ai dám xông lên, liền g·i·ế·t tại chỗ.”

Đám binh lính nghe vậy liền giật mình đứng im.

Gã tiểu đội trưởng lúc này đã không giữ được bình tĩnh.

Đang không biết làm sao thì bỗng nhiên có tiếng nữ nhân ở 4 phương, 8 hướng ré lên làm cả đám binh sĩ giật bắn người.

Tiếng ré vang len ở giữa rừng cây càng làm nó vọng lên một cách ghê rợn, cả đám người bất chợt sợ hãi, run rẩy. Khung cảnh vô cùng quái dị..

Đã có những kẻ mất bình tĩnh hoảng loạn bắt đầu lao ra ngoài. Giống như hiệu ứng, liên tiếp có người lao theo phía sau.

Sau đó vô số tiếng kêu thất thanh vang lên, những kẻ lao ra giống lại bị rớt xuống vực sâu.

Lúc này bất chợt không gian có gió lớn thổi tới, vô số ngọn đuốc ngay tức khắc bị dập tắt, không gian trở nên tối tăm lạ thường, đám lính sợ hãi càng trở nên nháo nhào, bất an hơn.

Lúc này từng cái âm thanh thê thảm liền vang lên. Máu tươi vung vãi, huyết tinh bắt đầu tràn ngập.

Đặng Xuyên như 1 cái u linh trong màn đêm, mỗi nơi hắn đi qua liên tiếp từng cái sinh mạng liền bị hắn gặt đi. Cả đám sợ hãi đau đớn la lên thất thanh:

"Có địch phục kích."

Từng ngọn đuốc lại bị gió thổi tắt, tiếng la hét lại vang lên không ngừng như nhân gian luyện ngục bên tai.

Cả đám người liền không giữ được bình tĩnh, bắt đầu chạy tán loạn giẫm đạp lên nhau. Như ong vỡ tổ, không còn khống chế được tình hình.

Tên tiểu đội trưởng đang muốn hô mọi người giữ bình tĩnh, liền cảm thấy cổ họng mình mát lạnh. Đến lúc c·h·ế·t hắn cũng không hiểu bản thân là thế nào c·h·ế·t, đối phương có bao nhiêu ngưòi.

Đám binh sĩ không nhìn thấy gì, bắt đầu chém loạn xạ lẫn nhau.

Một giờ sau, nơi này xác c·h·ế·t lênh láng, máu tươi nhuộm đỏ cả 1 khu rừng.

Nhìn hiện trường, 7 người con gái liền kinh hãi. Có người liền nôn thóc liên tục. Sau đó cả đám nhìn Đặng Xuyên bằng ánh mắt kính nể. Hắn ta vậy mà chôn sống cả 1 chi quân đội.

Bọn họ chỉ có chút không hiểu là Đặng Xuyên làm cách nào chỉ trong vài giờ lại đặt ra những cái bẫy hoàn hảo đến như vậy.

Đặng Xuyên lạnh nhạt nói:

“Chúng ta nhanh chóng đi thôi, bọn người chạy thoát sau đó nhất định sẽ quay lại dẫn theo người đến.”

Trận thắng này nhìn chung có vẻ dễ dàng, nhưng nếu không phải do nhiều yếu tố hỗ trợ chắc chắn không thể thành công.

Đầu tiên chính là lựa chọn địa lợi, dựa vào Mộc nhãn, hắn cũng đã quan sát những chỗ địa hình ven sườn rất dễ sụp lở để nhanh chóng thiết kế bãi chông. Khi dồn quân địch vào sườn núi này, hắn cũng đã tính đến việc hướng gió men theo sườn núi để dễ dàng thổi tắt đuốc.

Thứ 2 chính là dựa vào thiên thời, dùng màn đêm để g·i·ế·t người vô hình, tạo ảo giác có 1 đội binh tập kích. Đám binh sĩ này chính là quá tự tin có thể tìm người vào ban đêm. Nếu là ban ngày hắn có lẻ chỉ tìm cách để chạy trốn.

Thứ 3 chính là yếu tố con người, những tên binh sĩ kia có phần chủ quan háo thắng, đội ngũ thiếu tính liên kết lại còn nhát gan, sợ c·h·ế·t. Hắn liền lợi dụng g·i·ế·t họ không trở tay. Cũng thầm may mắn trong đám người này không có kẻ mạnh thật sự.

Một lúc sau, cả đám người lúc này liền quay lại hang động cũ muốn bảo những người kia cùng đi.

Nghe 7 người phụ nữ kia nói Đặng Xuyên đã g·i·ế·t cả 1 chi quân đội, những người đang trốn trong hang động đều cười nhạt, giễu cợt. Không có ai tin tưởng.

Lại khuyên bảo bọn họ cùng bỏ trốn, cả đám người liền run rẫy cúi đầu. Bọn họ quyết tâm không rời khỏi hang động. Mặc dù Anna đã tận tình khuyên nhũ.

Còn có người cười nhạo đám người Anna muốn tìm c·h·ế·t đừng kéo theo bọn họ.

Đặng Xuyên đã mất kiên nhẫn, liền bỏ mặc những người này. Cùng với 7 ngưòi phụ nữ kia bỏ đi. Hắn nhanh chóng bắt được vài con ngựa chạy lạc trong rừng. Vì là dân du mục. Bọn họ đều biết cởi ngựa.

Cả đám người đi theo Đặng Xuyên liền chạy ra khỏi rừng.

....

Vài giờ sau, tại trên bãi xác c·h·ế·t ở giữa rừng,

1 gã đầu trọc lúc này đang quỳ gối run rẩy bẩy trước bóng lưng 1 cái nữ nhân tóc dài màu lam.

Giọng người nữ nhân vang lên:

“John, ta tiêu diệt 2 vạn quân Bắc Quốc chưa tử thương đến 1000 người. Tại trong khu rừng này lại 1 lần c·h·ế·t đến 700 người. Ngươi trả lời ta như thế nào?”

Gã đầu trọc đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi vô cùng:

“Esdeath tướng quân, ta....”

Hắn chưa nói dứt lời, đầu hắn đã bị 1 ngọn băng phong cắt bay ra khỏi cổ. Nữ nhân kia đã quay đầu lại.

Xuất hiện trong tầm mắt là 1 thiếu nữ có dung mạo tuyệt sắc, con ngươi thanh lãnh, dáng người vô cùng hoàn hảo, đôi chân trắng như tuyết sen, mái tóc lam như thác nước, trên người khoác trang phục quân nhân, nửa lộ ra đôi bồng đào cực kỳ mê người, nụ cười như di thế độc lập tuyệt đại giai nhân. Nhưng ánh mắt có màu lam tuyệt đẹp của nàng lại ánh lên nét tàn độc, khốc liệt, làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Đôi môi xinh đẹp lạnh lùng mở miệng:

“Ta không cần kẻ vô dụng.”

Sau đó một lúc, 16 người bị kéo đến trước mặt nàng ta. Chính là 16 người đang trốn ở trong hang động kia. Bọn họ ánh mắt lúc này dại ra. Vô cùng sợ hãi, trong ánh mắt toát ra vẻ hối hận, tuyệt vọng cùng cực.

Một giờ sau, 16 người kia chỉ còn lại 1 người còn sống sót, nhưng cũng không còn ra hình người, cách cái c·h·ế·t không xa. Esdeath như nghe được điều gì đó làm nàng ta cực kỳ vui vẻ, cười nói:

“1 kẻ nam nhân và 7 đứa con gái liền có thể chôn g·i·ế·t cả 1 chi quân đội. Thú vị, thú vị.” Nếu không phải cả 16 người đều cho ra cùng 1 đáp án, nàng ta cũng có chút không tin tưởng.

Sau đó tự mình kiểm tra xác c·h·ế·t liền thấy được đa số cái c·h·ế·t đều là 1 kiếm đoạt mạng. Khẽ nhếch miệng suy đoán là cái nam nhân kia ra tay.

Lúc này phía sau nàng có 3 gã thuộc hạ thân tín đứng ra cung kính nói:

“Esdeath tướng quân, hãy để bọn thuộc hạ, đi bắt kẻ này cho tướng quân.”

Esdeath nhìn 3 người, sau đó phẩy tay, nàng cười lên rất là hưởng thụ nói:

“Lâu lắm rồi ta mới gặp 1 tên thú vị như vậy, con c·h·ó Numa Seika kia làm ta có chút tụt hứng, ta muốn đích thân bắt kẻ này.”

3 người kia liền giật mình. Tướng quân Esdeath cao quý cỡ nào. Đang muốn ngăn cản. Esdeath liền quát lớn:

“Câm miệng, mang Thiên Dực Tích đến cho ta.”

Dứt lời, ngay sau đó liền có 50 cái binh sĩ dùng xích sắt kéo theo 1 đầu thằn lằn khổng lồ, trên lưng mọc ra 1 cặp cánh dơi lớn. Con thằn lằn đã bị khóa mõm nhưng vẫn tỏ ra vô cùng hung dữ liên tục vùng vẫy. Cả đám binh sĩ đều tỏ ra vô cùng sợ sệt.

Nhưng đầu thằn lằn này khi chứng kiến Esdeath liền run lẩy bẩy quỳ xuống phủ phục. Giống như 1 con c·h·ó vô cùng ngoan ngoãn.

Esdeath cười nhạt nhảy lên đầu thằn lằn. Nắm lấy dây cương trên đầu thằn lằn. Thằn lằn như nghe được mệnh lệnh, rất nhanh liền xông thẳng lên bầu trời.

Chương 12: Chôn g·i·ế·t cả chi quân đội.