Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Hạn Tinh Chiến
Unknown
Chương 22: Đặng Xuyên khéo léo
Cực Hóa Thành,
Nhìn thấy Esdeath khuôn mặt hung thần ác sát trở về, 2 người Daidara, Nyau run rẩy quỳ gối, không dám ngẩng đầu, có chút nơm nớp lo sợ.
Esdeath cả người tỏa ra khí tức lạnh lùng, khẽ hỏi:
“Không tìm thấy Stylish?”
Daidara giật mình, chầm chậm nói:
“Dạ...dạ không, thưa tướng quân.”
Esdeath ánh mắt khẽ đỏ: “Vô dụng.”
Tức thì Daidara liền bị 1 cước văng đập vào tường, miệng hắn phun ra 1 ngụm máu tươi, cơ thể run bần bật, không thể đứng lên.
Nyau sợ hãi, vội vàng cúi sát đầu nói:
“Tướng quân, tha mạng.”
Esdeath khẽ hừ 1 tiếng, nhưng lại không tiếp tục ra tay. Nàng truy đuổi Numa Seika cả mấy tiếng đồng hồ. Tên khốn đó vì muốn trốn nàng lại dám nhảy xuống Thiên Uyên Bắc Vực.
Thiên Uyên Bắc Vực, nơi đó chính là Bắc Vực cấm địa, vào nơi đó chính là cửu tử nhất sinh.
Trực giác Esdeath mách bảo nếu nàng xuống đó nhất định sẽ gặp chuyện liền buông tha truy đuổi Numa Seika.
Con mồi truy đuổi mấy tiếng đồng hồ lại để chạy thoát. Trong lòng vô cùng nghẹn khuất. Daidara xui xẻo liền thành vật trút giận của nàng.
Lúc bấy giờ Esdeath mới nheo mày hỏi:
“Liver đâu? Tại sao chưa trở về.”
Nyau giật mình liền đáp:
“Liver, ông ấy nói có việc muốn đi xử lý sẽ nhanh chóng trở lại.”
Esdeath trong lòng liền có 1 dự cảm không tốt. Liền nhíu mày nhìn Nyau:
“Ngươi thực sự không biết hắn đi đâu?”
Nyau run rẩy đáp:
“Thuộc hạ thực sự không biết.”
Esdeath nhìn chằm chằm Nyau làm hắn đổ mồ hôi liên tục, nhưng sau đó Esdeath không tiếp tục truy cứu.
Sau đó Nyau lại bặm miệng run run, dường như muốn nói điều gì đó nhưng không biết cách mở miệng như thế nào.
Esdeath liền ngay tức khắc để ý, nheo mày:
“Còn có chuyện gì?”
Nyau ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch.
....
5 phút sau dưới tầng sâu nhất địa lao đế đô, khuôn mặt Esdeath lúc này tỏa ra sát khí vô cùng cường liệt, nàng đã kiểm tra qua, Đặng Xuyên là mở khóa trốn đi, không phải sử dụng vũ lực. Nàng khẽ lẩm bẩm:
“Alive, chúng ta nhất định có thể gặp lại.”
....
1 ngày sau, cách Đế đô về hướng Bắc 100 dặm đường.
Lúc này 1 đoàn người ngựa tầm 1 ngàn người đang từng bước di chuyển. Bên trong đoàn rất nhiều thùng chứa hàng lớn được kéo bởi rất nhiều chiến mã. Rõ ràng đây là 1 thương đội.
Bên trong đoàn người lúc này ở phía trước lúc này có 2 người nam nhân cưỡi ngựa khẽ cười nói với nhau.
1 người tóc đen ngắn, khuôn mặt tuấn dật, đôi mắt như bảo thạch lấp lánh. Hắn mang trang phục quân đội đế đô cười nói với người bên cạnh, là 1 gã thanh niên tầm 20 tóc xanh, mắt xanh tiêu chuẩn người Đế đô có khuôn mặt ưa nhìn:
“Cảm ơn Simon các hạ đã cho ta đi nhờ, nếu không có anh giúp đỡ, có lẻ ta đã c·h·ế·t đói, c·h·ế·t khát ở phương Bắc.”
Gã thanh niên tóc xanh cười đáp:
“Daniel trung úy quá lời rồi, quân đội đế đô chính là có ơn với tôi, giúp đỡ trung úy cũng chính là trách nhiệm của tôi.”
Daniel chính là Đặng Xuyên cải danh. Hắn di chuyển giữa đường liền bắt gặp thương đội này, ban đầu chỉ muốn hỏi đường.
Đối phương ban đầu thấy hắn liền muốn trực tiếp bỏ qua, nhưng khi đối phương thấy được quân hàm trên áo của hắn liền vô cùng khách khí.
Đặng Xuyên cũng không nghĩ đến, bản thân đổi vội quần áo của 1 cái xác c·h·ế·t lại có quân hàm Trung úy. Gã dẫn đầu thương đội tên Simon này thái độ liền quay ngắt 180 độ.
Không dám lãnh đạm liền cung cấp đồ ăn và phương tiện di chuyển cho hắn.
Đặng Xuyên cũng không dám tùy tiện hỏi thăm để đối phương nghi ngờ. Qua nghe ngóng liền biết được thương đội này di chuyển chính là đến Đế đô.
Liền xác định được nơi bản thân cần đến. Thuận nước đẩy thuyền mà đi theo.
Simon lúc này mới lên tiếng:
“Daniel Trung Úy, hiện tại đang có chiến tranh kịch liệt, cửa thành Đế Đô kiểm tra vô cùng gắt gao, Trung úy chắc cũng biết. Trung úy bị mất hết giấy tờ lý lịch sẽ bị bắt giữ lại. Là quan phương quân đội, trung úy có cách nào liên hệ với thủ thành để qua cửa không?”
Đặng Xuyên nheo mày, hắn chợt nhận ra đây là Simon đang hỏi dò hắn. Đối phương đã sinh ra 1 chút nghi ngờ hắn.
Đúng như suy nghĩ của Đặng Xuyên, Simon đã có chút nghi ngờ thân phận của Đặng Xuyên, vì khi hỏi Đặng Xuyên 1 số vấn đề, Đặng Xuyên lại tìm cách lãng tránh không đáp.
Đặng Xuyên âm thầm tính toán, sau đó liền cười đáp:
“Simon các hạ không cần lo lắng, ta có người quen ở cổng thành, nhất định có thể qua cửa.”
Simon giật mình, chẳng lẻ hắn suy đoán sai. Vô duyên, vô cớ gã này lại xuất hiện 1 mình ở 1 nơi khỉ ho cò gáy.
Simon liền có suy đoán qua, gã này rất có thể là lính đào binh, hoặc tệ hơn chính là gián điệp cải trang. Dù là trường hợp nào thì đây cũng chính là trọng phạm. Đã có ý định nếu đối phương không cho đáp án rõ ràng sẽ bí mật mật báo cho thủ thành. Như vậy hắn nhất định sẽ có 1 khoản thù lao không nhỏ.
Nhưng đối phương trả lời như vậy, Simon liền cả kinh. Như vậy rất có thể thân phận đối phương là thật liền cười đáp:
“Như vậy thì quá tốt rồi Daniel trung úy. Là ta suy nghĩ quá nhiều.”
Đặng Xuyên khẽ cười lạnh. Sau đó ánh mắt quay nhìn lại về các thùng hàng ở phía sau. Có chút ý vị thâm trường.
Âm thầm suy nghĩ trong lòng: ‘Anna đã từng nói qua, Đế Đô này thực sự vô cùng thối nát.’ Hắn nhíu mày dường như cảm nhận được trong gió 1 hương vị đầy sự tàn ác máu tanh ở nơi hắn sắp đến.
3 tiếng sau đoàn thương đội đã di chuyển đến cổng thành.
Nhìn thấy cổng thành trước mặt, Simon khẽ thở ra 1 hơi, giống như trút được nhiều gánh nặng.
Simon quay đầu nhìn Đặng Xuyên khẽ cười nói:
“Daniel trung úy, người quen của cậu là ai vậy? Chúng ta đến nơi rồi.”
Đặng Xuyên làm điệu bộ tìm kiếm trong đám thủ thành, sau đó khuôn mặt liền tỏ ra thất lạc nói:
“Tom, dường như hôm nay cậu ta không có ca trực.”
Simon lúc này bỗng chợt trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt hắn có chút đanh lại. Thì ngay lúc này, Đặng Xuyên liền lấy ở trong túi áo 1 túi tiền vàng.
Sau đó mở ra, giả vờ để lộ cho Simon thấy.
Simon nhìn thấy liền húp 1 ngụm nước bọt. Thầm nghĩ ‘Thật nhiều tiền vàng, toàn bộ đều là đồng Ruen, gã này lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy’.
Đặng Xuyên lấy ra 2 đồng tiền vàng, ném qua cho Simon, khẽ cười:
“Ta nghĩ hẳn Simon các hạ có thể dễ dàng giúp ta qua cửa.”
Simon đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Sau đó liền cười hòa ái nói :
“Daniel trung úy, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Đặng Xuyên cười lạnh, quả nhiên liền trúng kế. Sau đó gã liền đưa Đặng Xuyên thay 1 bộ đồ thường phục thương đội. Lẫn trong đám người, Simon dễ dàng vung ít tiền liền đi qua cửa.
Túi tiền vàng đó Đặng Xuyên chính là lấy trên người Liver. Hắn chỉ điểm qua không biết giá trị cụ thể nhưng hẳn là 1 số tiền không nhỏ. Ngay tức khắc liền suy nghĩ ra 1 kế dùng nó làm bẫy gã Simon này.
Quả nhiên tên này mũi dài và nhọn, trán có phần thấp, là nhân diện kẻ vô cùng tham lam. Sau khi nhìn thấy túi tiền của Đặng Xuyên mắt liền sáng rực.
Đặng Xuyên chắc chắn gã ta sẽ tìm cách độc chiếm số tiền này. Nếu báo cho thủ thành. Gã chỉ được ít tiền thù lao. Lòng tham dẫn dắt, gã sẽ giúp Đặng Xuyên qua cửa không một khó khăn.
Quả nhiên kế hoạch của Đặng Xuyên liền thành công.
Ánh mắt Simon lúc này quét về phía Đặng Xuyên đầy tà niệm, như nhìn 1 món bảo vật. Miệng Đặng Xuyên khẽ nhếch lên.