Vô Hạn Tinh Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Nhập gia
Đặng Xuyên ánh mắt lạnh lùng nhìn 11 người cười lạnh nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Simon trở về nhìn thấy 3 người liền vô cùng vui mừng nhảy xuống ngựa.
Simon dẫn Đặng Xuyên vào trong nội thành. Gã khuôn mặt niềm nở, khẽ mở miệng nói với hắn:
Trong phòng liên tục vang lên những tiếng hét thất thanh, Đặng Xuyên giống như hổ lạc bầy dê. Chỉ vài động tác cơ bản, liền có kẻ gãy tay, gãy chân, xương sườn vỡ nát,... nằm la liệt trên mặt đất.
Đế đô
Khung cảnh gia đình sum vầy vô cùng hạnh phúc, nhưng Đặng Xuyên nheo mày ngửi được 1 mùi vị bất thường.
“Albert, cảm ơn ông đã bảo vệ cho vợ con ta. Ông vất vả nhiều rồi.”
“Daniel tiên sinh, chính là phòng này. Ngài đi đường mệt mỏi có muốn dùng 1 chút điểm tâm, nước hoa quả không? để ta nói người hầu chuẩn bị.”
“Simon gia chủ, ngài quá lời rồi, đó là trách nhiệm của ta.”
Đặng Xuyên lại đặt 1 câu hỏi khác:
Lão già Albert liền đến trước mặt Đặng Xuyên cười hòa ái, cúi người đưa tay lịch thiệp:
Simon nhìn Đặng Xuyên cười nói:
Tiểu hài tử cũng vui mừng chạy đến ôm lấy chân phụ thân hắn. Simon vui vẻ xoa đầu tiểu hài.
Gã lại quay sang lão quản gia cười nói:
Mặc dù thái độ của gã vô cùng khách khí, nhưng Đặng Xuyên đã nhìn thấy gã ra hiệu cho thuộc hạ, chỉ cần hắn nói không, đám người phía sau sẽ ngay lập tực ra tay bắt giữ hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Simon cũng cùng lúc gọi 10 tên thuộc hạ ở lại dinh thự. Đặng Xuyên khẽ cười gã này cũng có chút cẩn thận.
“Mẫu thân, cha trở về rồi, lần này nhất định cha sẽ mang theo nhiều đồ chơi mới trở về.”
“Daniel tiên sinh, mời đi theo ta.”
Đặng Xuyên nhếch miệng, ánh mắt lúc này chợt quay nhìn về 1 hướng phía sau lưng tòa lâu đài.
1 cái nữ nhân tầm 25, 26 tuổi có mái tóc dài màu vàng, nhan sắc rất xinh đẹp, chỉ là trên miệng treo lấy nụ cười rất gượng gạo, Đặng Xuyên liền tinh ý nhận ra.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Daniel trung úy, ta nghĩ nếu anh không vội trở về nhà, tối hôm nay mời anh tham gia tiệc ăn mừng thương đội thành công trở về với chúng tôi.”
9 gã còn lại trên mặt không còn giọt máu, đã có kẻ sợ hãi đến đại tiện ra quần. Đặng Xuyên quay sang, cả đám run lẩy bẩy. Hắn khẽ nói:
Simon khẽ cười, sau đó quay qua nhìn Đặng Xuyên khẽ nói:
“Uhm.”
Lão quản gia nheo mắt, hỏi lại:
Nếu gã này là lính đào ngũ cũng là kẻ thuộc quân đội Đế Đô, không phải người gã có thể tùy tiện xử lý.
“Daniel trung úy, ta hiện tại có việc phải đi sắp xếp lại hàng hóa ổn thỏa, hẹn gặp lại trung úy tối nay. Trung úy tranh thủ nghĩ ngơi lấy sức.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đặng Xuyên cười nhạt liền đi theo. Sarah nhìn theo bóng lưng hắn như muốn nói gì đó nhưng sau đó lại im bặt, bàn tay bấu chặt lấy váy.
“Đừng trốn nữa, ra đây đi.”
Chương 23: Nhập gia
“Simon các hạ, ta rất sẵn lòng tham gia tiệc mừng tối nay.”
Đặng Xuyên khẽ nhếch miệng cười đáp:
Simon có chút ngẩn ra, không nghĩ đến gã Daniel này lại đáp ứng dễ dàng đến vậy. Trong lòng tự hỏi là tên này ngu ngốc hay thật sự chủ quan. Nhưng hắn cũng không muốn chủ động ra tay ở nơi đông người như thế này.
Rất nhanh, Simon liền dẫn Đặng Xuyên đến 1 căn phòng khách khá rộng rãi. Vào đến trong phòng, lão già khẽ cười:
Sau đó Simon đi đến bên lão già trung niên khẽ nói:
Simon Hazel, nam tước không thực quyền, cha mẹ đều đã mất, không có anh em, tiểu chủ tư sản, bề ngoài là hộ kinh doanh vải vóc, nhưng thực tế lại là kẻ .... buôn người....
Nửa tiếng sau, hắn đã có đầy đủ thông tin.
“Sarah, ta trở về rồi”
Đặng Xuyên cười nhẹ đáp:
Lúc nhắc đến chữ chăm sóc, Simon có 1 chút nhấn mạnh, lão quản gia khẽ hiểu, liền gật đầu. Đặng Xuyên tinh ý nhận ra đôi tay của nữ nhân Sarah kia lúc này có chút run rẩy.
“Căn hầm phía sau lâu đài 400m dùng để làm gì vậy?”
Trong đám người liền có kẻ cười lạnh, không sợ c·h·ế·t muốn la lớn cầu cứu, nhưng lời chưa ra đến miệng, gã liền cảm giác được cổ họng mát lạnh. Đến lúc c·h·ế·t mắt vẫn trợn tròn, không nghĩ đối phương nói g·i·ế·t liền g·i·ế·t.
1 lão già tóc xám mặc tây phục tuổi trung niên, mặc dù có tuổi tác nhưng thân hình vô cùng săn chắc, dáng đi rất nhanh. Đặng Xuyên chỉ nhìn qua liền biết lão già này thân thủ không tệ.
Nữ nhân ánh mắt chợt có chút hoảng, miệng khẽ kéo ra 1 nụ cười đáp:
Miệng Simon khẽ nhếch, chỉ cần tên Daniel này ở trên địa bàn của gã không phải liền mặc sức để gã nắn bóp, liền dẫn theo Đặng Xuyên di chuyển đến 1 tòa cổ phủ. Thiết kế tòa nhà kiểu kiến trúc Tây âu trung cổ, rất lớn.
Đặng Xuyên nhìn theo bóng lưng Simon, thần thức âm thầm thả ra.
“Daniel tiên sinh, có chút chê cười rồi, đây là phu nhân của ta nàng tên là Sarah, và con trai của ta Bury. Còn đây là quản gia của ta, Albert”
Đặng Xuyên nhìn lại 9 kẻ trong phòng. Cả đám người bỗng chợt cảm thấy lạnh lẽo sợ hãi. Có kẻ liền mở miệng xin tha: “Đại nhân tha...”
Đặng Xuyên khẽ nói: “Tiếp tay cho kẻ ác, các ngươi cũng không cần thiết phải sống nữa.”
“Nói nhiều quá, trên người ngươi huyết tinh dày đặc, người ngươi hại c·h·ế·t cũng không dưới trăm người, ta giúp ngươi đi gặp bọn họ.”
Hắn giang 2 tay ra, nữ nhân kia có chút rụt rè, nhưng vẫn đi đến, Simon ôm lấy nàng ta vào người. Simon cười nói:
Lão già trung niên khẽ cười nói:
Lão chưa nói hết câu, đầu đã bị bay ra khỏi cổ, máu huyết phun trào cả phòng. Đặng Xuyên giống như đại ma đầu, ánh mắt rét căm nói:
Hắn lại quay đầu nhìn ra phía cửa, bình tĩnh lạnh lùng nói:
Lão quản gia giật mình, sau đó nhanh chóng phản ứng, cơ thể như báo săn, phóng đến như chớp, 1 trảo đánh đến đầu của Đặng Xuyên.
Lão già kinh hãi trợn mắt, không ngồi dậy nỗi, lão chỉ ngón tay vào Đặng Xuyên run rẩy hỏi:
10 người còn lại nhìn thấy cảnh này liền sợ đến xanh mặt, hãi hùng khiếp vía.
1 cái tiểu nam hài tầm 8,9 tuổi vô cùng hoạt bát, có ngoại hình giống Simon đến 9 phần. Đặng Xuyên có thể nhận ra tiểu nam hài này khả năng rất cao chính là con của Simon.
“Simon các hạ đi thong thả.”
Đặng Xuyên khẽ tấm tắc, gã Simon này cũng có chút điều kiện, cũng không phải tầm thường.
“Albert, nhờ ông sắp xếp 1 gian phòng cho Daniel tiên sinh ở lại, nhớ giúp ta chăm sóc Daniel tiên sinh thiệt tốt.”
“Ta có những vấn đề muốn hỏi các ngươi, trả lời ta, không trả lời, cứ 5 phút ta sẽ g·i·ế·t 1 người.”
Vừa đến cổng tòa lâu đài, liền có 3 người xuất hiện trước cổng chờ đón Simon trở về.
..... (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiểu tử, ngươi khôn hồn liền thả chúng ta ra, thúc thủ chịu trói, gia chủ nể tình sẽ bỏ qua cho ngươi, còn không...”
Nhưng Đặng Xuyên không một chút nhân từ, kiếm đưa qua từng kẻ trong đám người liền mắt trợn tròn c·h·ế·t không nhắm mắt.
11 cái thân ảnh lúc này đã mất sức chiến đấu, kêu rên đau đớn. Bọn họ ánh mắt sợ hãi cùng cực nhìn Đặng Xuyên tự hỏi, rốt cuộc gia chủ lại đem phải sát thần nào về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đặng Xuyên cười lạnh, khẽ lách đầu liền né tránh được vuốt trảo. Chân hắn giơ lên, 1 gối thẳng vào bụng của lão già, lão già đau muốn lộn ruột, miệng phun máu, đập vào góc tường.
Cùng lúc phát sinh tiếng động, 10 cái thân ảnh liền xông vào phòng. Đặng Xuyên nhếch miệng.
Nhưng vẫn có kẻ không sợ c·h·ế·t chính là lão quản gia kia mở miệng đe dọa:
“Ta nhắc lại, trả lời câu hỏi của ta, hoặc c·h·ế·t.”
“Daniel tiên sinh, ngài nhìn gì vậy, ngài không nghe rõ ta nói sao?”
Simon quay đầu cười lạnh, sau đó dẫn đoàn người ngựa di chuyển.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.