Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 118: Tiệc sinh nhật
Chương 118: Tiệc sinh nhật
Lúc này, tiệc sinh nhật đã bắt đầu. Vân Tu Kiệt từ đâu đẩy tới một chiếc bàn nhỏ, bàn nhỏ này bên trên có đặt một chiếc bánh kem năm tầng khổng lồ. Mỗi tầng bánh kem đều cắm lấy năm ngọn nến từ lớn đến bé, tổng lại là hai mươi lăm ngọn nến ứng với số tuổi của Lâm Thải Hân.
Bên cạnh chiếc bàn nhỏ này là hai tiểu nữ hài nhỏ nhắn, tuổi chừng năm sáu. Hai tiểu nữ hài này đều mặc cùng loại trang phục, đầu tết hai bím tóc, khuôn mặt phúng phính phấn điêu ngọc trác, nhìn qua giống như tỷ muội sinh đôi.
Cả hai đi bên cạnh xe bánh, đôi mắt long lanh, nhìn thoáng qua tựa như một đôi thiên sứ khiến cho mọi người không khỏi muốn đem các nàng b·ắt c·óc.
Hai tiểu nữ hài này ngoại trừ Tiểu Lam cùng Tiểu Ái thì còn ai. Sau sáu năm, các nàng đã tu thành quỷ thể, hiện tại có thể đường đường chính chính mà xuất hiện.
Bánh kem đẩy tới chân Lâm Thải Hân. Mọi người cũng rời ánh mắt khỏi hai tiểu nữ hài. Lúc này, bọn họ nhìn sang Lâm Thải Hân, sau đó dùng ánh mắt mong ngóng nhìn nàng chuẩn bị thổi nến ước nguyện.
Trong bóng tối, chỉ có ánh nến chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thải Hân. Một mặt nàng vui mừng mà ước nguyện, một mặt vẫn là hiện lên vẻ trầm ngâm khó bỏ.
Cuối cùng, nàng nhìn lên thiên không, miệng khẽ lẩm nhẩm thanh âm mà không ai có thể nghe thấy:
“Năm năm qua ta đều ước ngươi có thể bình an trở về, hiện tại ta cũng nên vì Tu Kiệt mà suy nghĩ…” Lâm Thải Hân khẽ lẩm nhẩm, khóe mắt như có như không xuất hiện một giọt nước: “Ta ước có thể cùng Tu Kiệt đồng thời người già đến già.”
Năm năm qua, mỗi một dịp sinh nhật, nàng đều thầm cầu nguyện cho Khương Thần an bình trở về. Sinh nhật năm nay nàng không muốn làm điều đó nữa, dù sao bản thân nàng cảm thấy làm vậy chính là có lỗi với Vân Tu Kiệt. Có lẽ sau ngày hôm nay, nàng đã thật sự buông bỏ được Khương Thần.
Lại nói Lâm Thải Hân sau khi thổi nến, mọi người dự định cùng nàng cắt bánh thì phía ngoài cổng khách sạn xuất hiện tiếng ồn ào.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Viên Thải Hàm nhíu mày lại.
Viên Thải Hàm bình thường có thể gần gũi hiền dịu, thế nhưng trước mặt mọi người nàng thường thường sẽ thể hiện ra một mặt lạnh lùng lãnh diễm cùng cao quý. Hôm nay là sinh nhật ái nữ, nàng đã cho người bao trọn khách sạn này. Hiện tại bên ngoài dường như xảy ra sự việc, bản thân nàng làm sao không khó chịu.
Chỉ thấy bên ngoài, một trong hai người canh cổng soát giấy mời chạy lại vội vàng nói:
“Lâm phu nhân, bên ngoài xuất hiện một tên thanh niên bộ dáng hết sức kì quặc nói muốn vào chúc mừng sinh nhật Lâm tiểu thư.”
“Hắn có hay không giấy mời?” Viên Thải Hàm khuôn mặt lạnh lùng hỏi.
“Hắn nói hắn không có giấy mời, hắn còn…” Vị canh cổng bảo an kia chần chừ nói.
“Không cần quan tâm hắn còn cái gì, nếu như không có giấy mời liền không cho vào.” Viên Thải Hàm lạnh giọng đáp.
Trong đại sảnh khách sạn, mọi người hiện ra chút mộng bức. Chẳng lẽ thật có người dám đến q·uấy r·ối sinh nhật của Lâm Thải Hân sao? Không sợ đắc tội Lâm gia ư?
Một bên, Tiểu Lam cùng Tiểu Ái nhìn nhau, có thể nhận ra được sự vui mừng trong mắt đối phương. Bởi vì các nàng rõ ràng cảm nhận được người đến là ai.
Hắn chính là Khương Thần!
Sáu năm trước, Khương Thần rời đi sau đó biến mất không chút dấu vết. Thời gian qua, các nàng cũng đã mò tìm tung tích của hắn khắp mọi nơi thế nhưng đều không thể thấy. Vốn tưởng rằng hắn thật đã rời xa cõi đời thế nhưng hắn vậy mà lại còn sống quay về. Hắn có ơn cứu mạng các nàng, hắn an toàn các nàng đương nhiên vui mừng.
Bên cạnh sự vui mừng thì các nàng cảm nhận được khí tức khủng bố của Khương Thần, thần tình sau đó liền biến sợ hãi.
Các nàng có thể chắc chắn một điều rằng hắn so với trước đây đã mạnh lên rất nhiều. Thậm chí không thể dùng từ mạnh lên rất nhiều để hình dung.
Đúng vậy!
Cảm giác hắn hiện tại so với trước đây khoảng cách chính là trời và đất.
Lại nói, Viên Thải Hàm vừa dứt lời muốn bảo an đuổi người thì một thanh âm đạm mạc vang lên. Thanh âm này khiến cho người ta nghe vào có cảm giác vừa rét lạnh lại thêm hãi hùng kh·iếp vía:
“Bá mẫu, tiểu Thần hôm nay chỉ muốn tới đây chúc mừng sinh nhật Thải Hân, ngươi chẳng lẽ không thể cho ta vào hay sao?”
Thanh âm vừa dứt, từ ngoài cửa ung dung đi tới một vị nam tử. Nam tử này trên mình mặc một bộ áo dạ đen cũ kĩ dài tới đầu gối, ba ngàn tóc dài tung bay trong gió, khuôn mặt bình phàm hiện lên vẻ lạnh lùng cách người.
Người này bước tới khiến cho cả đại sảnh lâm vào im ắng. Tuy rằng bộ dáng của hắn khiến cho ai nấy đều cảm thấy kỳ quái, thế nhưng khí thế hắn tỏa ra quá kinh khủng. Cả gian phòng như bị một khối đá nặng đè ép, ai nấy đều hô hấp dồn dập.
Sau sáu năm, hiện tại Khương Thần đã đạt tới Nguyên Đan Cảnh hậu kỳ, một thân thực lực cực kỳ khủng bố. Không cần thả ra khí thế, chỉ cần hắn đứng im đó thôi cũng đã mang theo áp lực vô hình rồi.
Hiện tại kỳ hạn sắp tới, hắn trở về đất liền thăm những người quen cũ sau đó có lẽ sẽ rời đi để chuẩn bị tiến hành phá giải phù văn.
Đương nhiên ngày hôm nay trở về, hắn nhớ ra sinh nhật Lâm Thải Hân, chính vì thế một đường liền bay tới Đế đô tìm nàng.
Biết được nàng đang tổ chức sinh nhật tại nơi này, hắn liền một mạch tìm tới, vì thế mới dẫn đến sự việc vừa rồi.
Trong sảnh, mọi người nhìn nhau không ai dám nói gì. Trong mắt bọn họ là dày đặc lo lắng vì sự xuất hiện của người mới tới. Thậm chí đến cả đám người Vũ Manh, Liễu Khiêm từng quen biết với Khương Thần cũng kinh hãi trong lòng.
Bọn họ cũng là một nhân tố không nhỏ trong việc vun đắp tình cảm của Lâm Thải Hân và Vân Tu Kiệt. Hiện tại Khương Thần trở về với khí thế kinh khủng như vậy, bọn họ đương nhiên sợ hắn trách tội rồi.
Viên Thải Hàm đứng ở trước cửa lớn, cũng là người trực tiếp đối mặt với Khương Thần. Sắc mặt của nàng hiện tại có thể nói là vô cùng đặc sắc. Có hoảng sợ, có e ngại, nhưng phần nhiều là một sự xấu hổ.
Nàng vốn tưởng hắn đại nạn không qua khỏi, chính vì thế mới đồng ý mối quan hệ của hai người. Hiện tại Khương Thần toàn vẹn trở về, hành động kia của nàng ngược lại giống như là vong ân phụ nghĩa. Bởi vì những gì Khương Thần đã làm cho Lâm Thải Hân, cho Lâm gia của các nàng thực sự quá lớn. Thời điểm đó, ai nấy cũng mặc nhận Khương Thần trong tương lai chính ra con rể của Lâm gia rồi.
Bây giờ đây, tình thế thật khó xử!
Viêm Thải Hàm nuốt một ngụm nước bọt, đè nén cảm giác xấu hổ trong lòng, khẽ nói:
“Tiểu Thần? Thật là ngươi?”
Đối diện với thanh niên trước mắt, nội tâm nàng cảm thấy có chút xa lạ. So với sáu năm trước, hắn không thay đổi bề ngoài, thế nhưng trên người vô hình lộ ra khí chất của đế vương, cái này khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.
Bên kia, Khương Thần vẫn không vì sự tình trước mắt mà thay đổi sắc mặt. Thậm chí vừa rồi thông qua truyền âm của Tiểu Lam cùng Tiểu Ái thì hắn cũng đã biết quan hệ của Lâm Thải Hân và Vân Tu Kiệt. Nhưng hắn vẫn y nguyên không có nhiều cảm xúc.
Dường như đoán được suy nghĩ trong đầu Viên Thải Hàm, Khương Thần khẽ nở nụ cười, chậm rãi nói:
“Ba mẫu tốt. Lâu rồi không gặp.”
“Ngươi…tốt. Bá mẫu tưởng rằng ngươi đã…”
Khương Thần ra hiệu cho nàng không cần nói tiếp. Đoạn, hắn nhẹ giọng mà rằng:
“Bá mẫu không cần lo lắng. Ta hôm nay cũng không phải đến để q·uấy r·ối. Chỉ đơn giản là muốn chúc mừng sinh nhật Thải Hân mà thôi.”
Viên Thải Hàm thông minh tinh tế, đương nhiên nàng hiểu ra điều gì. Sắc mặt cố giữ vẻ trấn tĩnh lúc này một lần nữa chùng xuống. Thanh âm nhỏ nhẹ mang theo mười phần hối lỗi vang lên:
“Ba mẫu có lỗi với ngươi a…tiểu Thần.”
Khương Thần chỉ cười sau đó lại bước qua nàng, đi tới vị trí của bánh kem, nơi mà một đôi trai tài gái sắc đang đứng cùng nhau nhìn về phía hắn.
Sắc mặt Lâm Thải Hân so với Viên Thải Hàm cũng đặc sắc không kém. Nội tâm ngũ vị tạp trần, cũng không biết hiện tại nàng đang nghĩ gì.
Bên cạnh nàng, Vân Tu Kiệt hiện ra vẻ e sợ. Rõ ràng hắn bị khí thế của Khương Thần làm cho kinh kh·iếp. Nếu như hôm nay Khương Thần chủ tâm tới q·uấy r·ối, hắn cũng không biết nên xử lý như thế nào. Vì Khương Thần giống như một tượng đài quá to lớn trong lòng Lâm Thải Hân, hắn biết Laam Thải Hân vẫn chưa buông bỏ được Khương Thần, vì vậy từ nãy tới giờ cũng không có hành động sai người ngăn cản Khương Thần.
Khương Thần tiến tới, ánh mắt đảo qua Vân Tu Kiệt sau đó nhìn về phía Lâm Thải Hân. Chỉ thấy hắn móc ra một chiếc hộp nhỏ, đặt cạnh chiếc bánh kem sau đó nói:
“Chúc ngươi một đời an nhiên.”
Lâm Thải Hân khẽ run lên một nhịp, hai mắt hiện lên sương mù. Sau đó giọng nói như bị lạc đi, vang lên:
“Xin lỗi, ta không quen biết ngươi.”
“Không sao, trước lạ sau quen.” Khương Thần cười cười: “Được rồi, không làm phiền bữa tiệc của các ngươi nữa. Ta tới cũng chỉ là thuận tiện gửi lời chúc mừng sinh nhật cho ngươi mà thôi. Không cần suy nghĩ nhiều.”
Khương Thần nói rồi lại lập tức rời đi. Từ lúc xuất hiện đến lúc khuất dạng mới trải qua chưa đầy năm phút. Mọi người dường như vẫn còn chưa trở về thực tại.
“Ngươi…không sao chứ?” Vân Tu Kiệt nhìn thấy thần sắc không bỏ của Lâm Thải Hân, trong nội tâm liền xuất hiện chút thất lạc. Chỉ là hắn vẫn không nhịn được mà nhẹ giọng an ủi: “Có tiếp tục được không?”
Lâm Thải Hân hít sâu một hơi, khuôn mặt nhanh chóng trở về bình thường.
“Tu Kiệt, thật xin lỗi. Nhưng ta không sao.” Lâm Thải Hân cười nói.
Chỉ thấy nàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay hắn, sau đó tiếp:
“Ta với ngươi hiện tại mới là một cặp.”
Vân Tu Kiệt mỉm cười, đầu khẽ gật.
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.