Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 119: Gặp lại Lam Tiểu Nhu
Chương 119: Gặp lại Lam Tiểu Nhu
Lâm gia trang viên sau sáu năm vẫn không có gì thay đổi. Vẫn là phủ đệ xa hoa, có núi non cỏ cây, không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Trong phòng khách hoa lệ, xung quanh bàn uống nước ngồi lấy mấy đạo nhân ảnh. Chính là Khương Thần cùng mấy người Lâm gia.
Khương Thần đưa mắt nhìn một hồi. Một nhà Lâm Khiếu Thiên ba người, Lâm Thiên Bá bốn người. Bên cạnh Lâm Thải Hân còn có Vân Tu Kiệt.
“Tiểu Thần, thời gian qua ngươi đã đi đâu?” Viên Thải Hàm vẫn đối với Khương Thần có một sự ưa thích nhất định, lúc này ánh mắt hiền từ nhìn hắn mà nói.
“Bá mẫu, thật không có ý tứ ta có chút sự việc không thể phân tâm, vì vậy mà thời gian qua không liên lạc với mọi người.” Khương Thần khuôn mặt vẫn luôn bình thản, giọng nói không mang theo cảm xúc đáp.
“Khương đại ca, việc gì khiến cho ngươi đi biệt sáu năm trời? Một lời hỏi thăm cũng không có.” Lâm Hinh Nhi một bên quệt miệng nói.
Khương Thần lúc này mới nhìn tới Lâm Hinh Nhi. Nàng hiện tại đã không còn là một tiểu nữ tử xinh đẹp đáng yêu như lần đầu hai người gặp nhau ở Lữ Hành trấn nữa. Ngồi kia là một vị nữ tử xinh đẹp, vũ mị thành thục. Một đôi mắt to linh động có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể câu đi hồn phách người khác.
“Nếu ta nói ta bị nhốt trong một thế giới dưới lòng đất ngươi có tin không?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn lấy Lâm Hinh Nhi nói.
“Lừa gạt hài tử đây, ta cũng không còn là tiểu hài tử nữa rồi.” Lâm Hinh Nhi bĩu môi nói.
Khương Thần chỉ cười cười.
Bên kia, mấy người Lâm Thiên Bá chậm rãi đánh giá Khương Thần. Sau đó lại nhìn sang Lâm Khiếu Thiên.
Nếu như ngày xưa Khương Thần tới đây thì Lâm gia bọn hắn tiếp đón như thượng khách. Nhưng lúc này cả hai không khác gì đối mặt với đại địch. Bọn họ biết Khương Thần không phải người thường. Nếu như hắn vì sự tình của Lâm Thải Hân mà tới đây q·uấy r·ối, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản được hắn.
Một bên, Vân Tu Kiệt cũng ngồi im một chỗ lặng lẽ đánh giá Khương Thần. Nam nhân trước mắt này so với sáu năm trước hắn gặp hoàn toàn không có chút thay đổi. Vẫn là sự thong dong bình đạm, khuôn mặt lạnh lùng không đổi sắc. Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn bình thường.
Mặc dù vậy, không hiểu sao mỗi lần đối phương nhìn mình, Vân Tu Kiệt lại không dám mắt đối mắt với hắn. Mỗi lần có ý định nhìn thẳng vào mắt Khương Thần, hắn lại có cảm giác giống như mình đang phạm thượng vậy.
“Thải Hân, làm sao ta trông sắc mặt ngươi không được tốt. Hay là sự xuất hiện của ta có vấn đề gì sao?” Khương Thần nghiêng mắt nhìn lấy Lâm Thải Hân tủm tỉm nói.
Lâm Thải Hân nghe vậy vẻ mặt hơi chút mất tự nhiên. Vân Tu Kiệt ngồi bên cạnh lúc này thay nàng giải vây, mỉm cười từ tốn nói:
“Thải Hân bởi vì lo lắng cho Khương huynh đệ, hiện tại trông thấy ngươi an toàn, nàng có lẽ rất vui. Nhưng ngươi biết đấy…”
Khương Thần khoát tay ra hiệu cho Vân Tu Kiệt không cần giải thích. Lúc này hắn mới chậm rãi nói:
“Ngươi và Thải Hân đang yêu nhau sao?”
Đến!!!
Rốt cuộc đã đến chuyện chính!!!
Chuyện mà một nhà Lâm gia lo nhất lúc này chính là câu hỏi vừa rồi. Bọn họ từng mặc nhận Khương Thần là con rể Lâm gia vì những gì hắn đã làm cho bọn họ. Nhưng giờ này, Vân Tu Kiệt lại sóng bước cùng Lâm Thải Hân, phía sau lại chính là Lâm gia thừa nhận. Tình huống khó xử dạng này thật khiến cho ai nấy không biết nên làm gì.
Bên kia, Lâm Thải Hân nghe vậy liền thoáng chốc giật mình. Sau đó đầu chợt khẽ cúi.
Lúc trước, khi nàng ở cùng với Khương Thần, nàng thường thường sẽ ngầm ám chỉ với hắn rằng cả hai liệu mối quan hệ có thể tiến xa hay không. Khương Thần mỗi lần như vậy đều tìm cách né tránh đi, không cho nàng một câu trả lời cụ thể. Hiện tại hắn một câu này hỏi lại, nàng có cảm giác bản thân giống như b·ị b·ắt gian tại trận.
Lâm Thải Hân lộ ra khó xử, Vân Tu Kiệt cũng không kém bao nhiêu. Sắc mặt hắn hiện lên chút khó nói. Bản thân hắn đứng trước câu hỏi này không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một cỗ áp lực. Cỗ áp lực này mách bảo hắn rằng nếu như nam nhân trước mắt này không đồng ý hắn cùng Lâm Thải Hân ở với nhau, cả hai người chắc chắn sẽ chia tách vậy.
Cố gắng trấn an lòng mình, Vân Tu Kiệt sau đó hít sâu một hơi, nói:
“Đúng vậy, có lẽ đây cũng là phúc ba đời của Vân gia ta.”
Lâm Thải Hân nghe vậy đột nhiên cảm thấy một luồng thanh lương khí tức quét qua, bản thân vốn đang cảm thấy có chút xấu hổ đột nhiên lại bình thường trở lại. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Khương Thần đồng thời gật đầu thừa nhận.
“Ha ha…Không cần căng thẳng.”
Khương Thần bật cười, tay cầm chén trà chậm rãi đưa lên miệng. Bộ dáng làm cho người ta không thể đoán được hắn đang vui hay buồn. Sau khi nhấp môi, hắn mới nói tiếp:
“Ta chỉ là đang xác nhận lại mà thôi.”
“Thực ra ngày hôm nay tới đây cũng là để chính thức từ biệt tất cả mọi người.” Khương Thần ngả lưng ra ghế, một bộ đạm nhiên nói: “Sắp tới ta sẽ tiếp tục rời đi. Có thể sẽ không xuất hiện nữa.”
Trong lòng mọi người như có trọng chùy đập xuống. Khuôn mặt tất cả lập tức trầm lại.
Rời đi? Có liên quan tới chuyện Vân Tu Kiệt cùng Lâm Thải Hân sao? Chẳng lẽ Khương Thần bởi vì mối quan hệ của hai người kia cho nên lòng sinh ra hụt hẫng, cuối cùng mới lựa chọn cách rời đi?
Đó chính là những câu hỏi trong đầu của mọi người lúc này.
Phía bên này, sau khi nghe Khương Thần nói vậy thì vẻ mặt vừa mới bình ổn của Lâm Thải Hân lại trầm xuống. Hai mắt hiện ra một tầng sương mù. Sau đó hốc mắt của nàng chảy xuống hai dòng lệ. Nàng cũng nghĩ rằng chính là chuyện nàng cùng Vân Tu Kiệt yêu nhau khiến cho Khương Thần tổn thương.
“Các ngươi lại suy nghĩ linh tinh rồi.” Khương Thần thoáng nhìn liền biết mọi người nghĩ gì, hắn dùng thanh âm không nhanh không chậm, nói: “Chuyện không liên quan tới các ngươi.”
“Ngược lại, có thể nhìn thấy ngươi vui vẻ, ta liền mãn nguyện rồi. Làm sao lại đi trách móc chuyện của các ngươi đây.”
“Có chuyện gì ngươi không thể nói rõ ra hay sao? Chẳng lẽ chuyện này mọi người không thể giúp được ngươi?”
“Đúng rồi a tiểu Thần, ta thấy ngươi có chuyện gì ngươi có thể nói ra, mọi người cũng có thể san sẻ giúp đỡ ngươi phần nào.” Viên Thải Hàm hai mày hơi nhíu lại, khẽ nói.
“Chuyện của ta nên để ta đến giải quyết.” Khương Thần mỉm cười đáp: “Chuyện này cũng vượt ngoài phạm vi của các ngươi.”
“Nhưng quả thật ta cũng có chuyện cần nhờ Thải Hân ngươi giúp đỡ.”
“Được, ngươi cứ nói ra. Ta nhất định sẽ hết sức.” Lâm Thải Hân gật đầu.
Khương Thần cười nhẹ một tiếng. Sau đó từ ngoài cửa chậm rãi xuất hiện một tiểu thú màu trắng đáng yêu vô cùng. Nó chậm rãi bò tới, miệng không biết đang ngậm thứ gì, nhưng thỉnh thoảng răng của nó v·a c·hạm với vật kia làm vang lên những tiếng rộp rộp.
“Cá sấu nhỏ?” Lâm Thải Hân mở lớn hai mắt, thần sắc hiện lên vẻ vui mừng.
Không sai. Tiểu thú màu trắng kia chính là Tiểu Ngạc. Nó sau khi nghe thấy tiếng gọi của Lâm Thải Hân thì liền ngẩng đầu.
Sau khi nhìn thấy nàng, nó liền hấp tấp chạy tới, cử động giống như một tên tiểu hài tử, lập tức ôm lấy gấu quần của nàng mà làm nũng.
“Cá sấu nhỏ từ giờ giao lại cho ngươi.” Khương Thần cười nói.
Lâm Thải Hân lai ngẩng lên, vẻ mặt có chút không buông, nàng nói:
“Ngươi thật rời đi?”
“Ừm.”
“Được, ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc cá sấu nhỏ cẩn thận.”
Không nói tới cá sấu nhỏ từng có một đoạn thời gian gắn bó với mình. Nó mang theo kỷ niệm của nàng với Khương Thần trên đảo hoang. Nàng đồng ý chăm sóc cá sấu là còn có một phần tư tâm khác.
Cá sấu nhỏ là bằng hữu của Khương Thần. Nàng đồ rằng đối với Khương Thần, ngoại trừ nàng ra liền chỉ có cá sấu nhỏ là thân thiết nhất. Nàng chỉ cần giữ nó ở bên mình cũng tức là buộc Khương Thần cùng chung với mình.
Nếu sau này có hắn vì chuyện của nàng và Vân Tu Kiệt mà không muốn gặp nàng nữa thì nhất định cũng sẽ vì cá sấu nhỏ mà xuất hiện.
…
Sáng hôm sau…
Khương Thần rời đi Đế đô, quay trở lại biệt thự của mình. Lần này hắn trở về đây thứ nhất là để nói lời từ biệt một vài người quen ví dụ như Mộng Phạn, Cao Nhược Vũ hay Từ Trạch Đông… Việc thứ hai liền là lưu lại đường lui cho bản thân.
Sau khi phá giải Luân Hồi Chú, bản thân hắn chắc chắn phải tìm một thân thể mới để đoạt xá. Hắn cũng không muốn sau khi đoạt xá xong, bản thân mất đi huyết mạch của Thánh tộc. Vì thế lần này trở về hắn muốn tách ra hầu hết huyết mạch của bản thân lưu cho cỗ thân thể về sau phục dụng.
Lại nói Khương Thần trở lại biệt thự liền thấy biệt thự đang mở cửa. Đứng ngoài sân vườn là một tiểu nữ tử tuổi tầm mười lăm trên mình mặc một bộ đồ ngủ. Nữ tử này vừa đứng vừa vung vẩy tay chân dường như đang tập thể d·ụ·c.
Nhìn thấy nữ tử lạ mặt đứng đó, sắc mặt Khương Thần liền hiện lên chút ngoài ý muốn.
Bản thân rời đi sáu năm chẳng lẽ biệt thự liền đổi chủ?
Biệt thự của hắn mà cũng có người dám cưỡng chế tước đoạt sao?
Đang mông lung suy nghĩ, Khương Thần không để ý tiểu nữ tử kia đã đi tới trước mặt mình.
Nàng lúc này nghiêng đầu, đôi mắt to tròn nhìn lấy hắn. Sau đó bất chợt kêu lên:
“Khương đại ca? Thật là ngươi?”
“Ách! Ngươi là?” Khương Thần nhíu mày, hỏi lại.
“Khương đại ca…đại ca ca, đúng là ngươi rồi.” Nữ tử này không trả lời câu hỏi của Khương Thần, ngược lại thốt lên sau đó ôm chầm lấy cổ hắn.
“Đúng là ngươi rồi, ta rốt cuộc có thể nhìn thấy ngươi lần nữa.”
“Khoan đã. Ta và ngươi có quen nhau sao?”
Khương Thần nhẹ đẩy tiểu nữ tử kia ra, khuôn mặt hiện lên chút khó hiểu. Nữ tử này là ai nhỉ? Tại sao hắn lại không biết nàng.
Nhìn bộ dáng nữ tử này đối với hắn hình như rất thân thiết. Chắc chắn đây không phải nhận nhầm bởi vì nàng đã đứng lặng rất lâu mới ôm lấy cổ hắn.
Một mối quan hệ không phải nhạt nhẽo!
Không thể ngờ hắn lại không có chút ấn tượng gì đối với nữ tử này.
Bản thân liệu có phải vì tu luyện quá lâu nên đầu óc không minh mẫn không?
Khương Thần khuôn mặt hiện lên chút áy náy nói:
“Ta không nhỡ đã gặp ngươi ở đâu?”
Nữ tử kia nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, đôi môi khẽ tru lên, khuôn mặt hiện vẻ hờn dỗi. Sau đó nàng không nói gì mà một mạch chạy vào trong nhà. Một lát sau lại chạy ra, trên tay nàng bê một chiếc hộp gỗ cũ kĩ.
“Đây là ngươi đã đầu tư cho ta a Khương đại ca. Ngươi hiện tại đã nhớ ra rồi chứ?” Nữ tử kia hai tay bê lấy hộp gỗ tru môi nói.
Khương Thần nghiêng mắt nhìn hộp gỗ, một lúc mới nhớ ra. Cách đây mấy năm chẳng phải hắn đã mua một chiếc hộp đồ nghề đánh giày cho một tiểu nữ hài ăn mày hay sao.
Chẳng lẽ là nàng? Lam Tiểu Nhu?
Đúng vậy, nữ tử đứng trước mặt Khương Thần chính là Lam Tiểu Nhu.
Trong đầu Khương Thần hiện ra một dấu hỏi lớn.
Tiểu nữ hài năm xưa hắn giúp đỡ nhìn qua mới chỉ tầm sáu bảy tuổi, hiện tại trôi qua bảy năm làm sao đã cao lớn như vậy đây?
Thực tế năm đó Lam Tiểu Nhu đã là một tiểu cô nương chín mười tuổi, chẳng qua ở tại cô nhi viện bị đối xử không tốt, ăn uống không đầy đủ nên bộ dáng gầy yếu giống như sáu bảy tuổi.
Trôi qua sáu năm, hiện tại tiểu cô nương cũng đã bắt đầu trổ mã ra dáng một tiểu mỹ nhân.
Quả nhiên là nữ đại thập bát biến. Đến cả Khương Thần cũng không thể nhận ra.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Khương Thần, Lam Tiểu Nhu gật đầu, cười nói:
“Đại ca ca rốt cuộc đã nhớ ra?”
Khương Thần gật đầu đáp:
“Chẳng qua không nghĩ tới ngươi đã cao lớn như vậy.”
Lam Tiểu Nhu tru môi, hai cánh mũi khẽ chun lại thể hiện ra một bộ đáng yêu vô cùng.
“Tại sao ngươi lại ở đây? Nhìn bộ dáng ngươi hiện tại có vẻ thời gian qua sinh sống cũng không tệ.”
Lam Tiểu Nhu khẽ gật đầu, sau đó nàng rất tự nhiên mà cầm lấy tay Khương Thần kéo vào trong nhà rồi kể lại mọi chuyện cho hắn.
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.