Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 123: Nguyên Tôn Cảnh linh hồn phân thân

Chương 123: Nguyên Tôn Cảnh linh hồn phân thân


Chương 123: Linh hồn thể

Lại nói sau khi hai tiếng di hình kia vang lên, không gian xung quanh Tiểu Lam như một vũng sình, cảm giác rung động đặc sệt.

Sau đó thân ảnh của nàng lập tức biến mất. Lưỡi hái kinh khủng kia vì thế cũng chém hụt. Thủ đoạn này hiện tại ngoại trừ Khương Thần thì còn ai có thể xuất ra được chứ?

Trước khi rời đi phòng bệnh, Khương Thần đã tạo nên một tiểu trận pháp phong ấn linh hồn Tiểu Ái để tránh cho nàng tan biến.

Bên ngoài, hắn dùng Di Hình để cứu mạng Tiểu Lam, đem nàng di chuyển vào trong trận pháp.

“Tiên sinh quả nhiên là thần. Thải Hân tỷ xem ra có thể được cứu.” Tiểu Lam hai mắt lo lắng nhìn về phía thiên không khẽ lẩm nhẩm.

Ngoài thiên không lúc này, Khương Thần sau khi truyền tống Tiểu Lam thoát khỏi nguy hiểm liền đạp lên hư không đứng đối điện với hắc bào nhân.

Khuôn mặt Khương Thần lúc này hiện lên chút tái nhợt. Mặc dù Di Hình là thần thông thời điểm Nguyên Khí Cảnh hắn đã khai mở thế nhưng loại thần thông liên quan tới không gian này muốn sử dụng cũng không phải dễ dàng như vậy.

Bình thường, nguyên giả khi đạt tới Nguyên Tôn Cảnh mới có thể bắt đầu nắm giữ không gian. Khương Thần hiện tại là Nguyên Đan Cảnh đã vận dụng thần thông làm ảnh hưởng tới không gian, dù cho là thần thông vận dụng huyết mạch thì đó cũng là tiêu hao cực lớn. Vì thế hiện tại khuôn mặt hắn hiện lên tái nhợt là dễ hiểu.

Hắc bào nhân lúc này đối mặt với Khương Thần cũng không lên tiếng. Trên người hắn chỉ phát ra những thanh âm u u như gió lùa qua vách núi. Sợi xích linh hồn trói lấy thân hình Lâm Thải Hân vẫn luôn trôi nổi trên không trung.

Khương Thần lúc này hiện lên ngưng trọng. Hắn phát hiện ra hắc bào nhân trước mắt hắn không phải là người. Đây là linh hồn thể. Dường như là được tạo thành từ rất nhiều những đạo linh hồn cường hãn, sau đó nhờ thủ pháp của Hồn tộc nuôi dưỡng nó trở thành hồn nô.

Nhìn lướt qua đạo linh hồn thể này một thoáng sau đó ánh mắt Khương Thần dàn tại đạo linh hồn tịnh lệ đang bị sợi xích linh hồn kia trói chặt. Đạo linh hồn giống như đang ngủ say không ngừng xoay tròn trên không trung. Theo thời gian trôi qua, có thể nhận rõ nó đang dần dần mờ ảo.

Lúc này, sâu trong hư không đột nhiên vang lên một đạo thanh âm trầm thấp:

“Thế giới phàm nhân này cũng xuất hiện một tên Nguyên Đan Cảnh sao?”

Khương Thần nghe vào thanh âm này nội tâm liền trùng xuống. Từ đạo thanh âm này kéo theo uy áp trùng kích, hắn có thể mười phần khẳng định đối phương là Nguyên Tôn Cảnh thậm chí không phải Nguyên Tôn Cảnh cường giả bình thường.

Đạo thanh âm kia dường như cũng chỉ thoáng kinh ngạc một chút, hắn lại nói:

“Không quan trọng một tên Nguyên Đan Cảnh mà thôi…làm hỏng chuyện tốt của bản tôn, bản tôn ban ngươi c·ái c·hết.”

“Tiền bối. Ta vô ý mạo phạm, mong tiền bối lượng thứ.” Khương Thần chắp tay hướng về hư không, nói: “Nàng là bằng hữu của ta. Vì thế hi vọng tiền bối có thể có thể thả nàng ra.”

Nếu xét về tuổi tác cùng bối cảnh, vị Nguyên Tôn Cảnh bên trong thông đạo kia chắc chắn kém Khương Thần một vạn tám ngàn dặm chứ không ngoa. Thế nhưng ai bảo Khương Thần hiện tại thực lực yếu nhược thậm chí thân phận nói ra đối phương cũng không tin. Thế nên hiện tại hắn vẫn nên hạ thấp mình gọi đối phương một tiếng tiền bối.

Người đứng dưới hiên chung quy không thể không cúi đầu a!

“Thứ đã rơi vào tay chúng ta, đều không có chuyện nhả ra.” Thanh âm kia lại vang lên: “Tiểu hỏa tử, trở về đi thôi. Bản tọa niệm tình ngươi tu luyện không dễ, tha cho ngươi một mạng.”

“Nhưng linh hồn của nàng thì vẫn phải mang đi.”

“Tiền bối làm sao phá vỡ quy tắc của Uông Tử Thành?” Khương Thần lúc này lạnh lùng nói.

Lại nói không trung đột nhiên im lặng một cách đáng sợ. Phía dưới tầng mây thỉnh thoảng lại nổi lên những thanh âm đì đùng của sấm chớp.

“Tiểu hỏa tử…ngươi vậy mà lại biết Uông Tử Thành?” Đạo thanh âm kia tiếp tục vang lên: “Ngươi là ai?”

Mặc dù đối phương cảnh giới cao hơn rất nhiều thế nhưng Khương Thần không lấy đó làm sợ hãi.

Hắn lãnh đạm nói:

“Ta là ai không quan trọng, tiền bối ngươi vi phạm nguyên tắc của Uông Tử Thành, không sợ bị bên trên trách tội hay sao?”

“Ha ha…tiểu hỏa tử…” Thanh âm kia cười lên lạnh lẽo: “Ta không biết vì sao ngươi lại biết đến Uông Tử Thành, hơn nữa còn biết được quy tắc của chúng ta.”

“Thế nhưng…”

Nói đến đây đạo thanh âm kia chợt dừng.

Phía bên này, hắc bào nhân đột nhiên máy động.

Chỉ thấy sâu trong mũ trùm đầu kia hiện lên hai điểm sáng đỏ, hắc bào nhân tay cầm xích khẽ rung nhẹ. Sợi xích được làm bằng linh hồn kia rời bỏ Lâm Thải Hân lúc này giống như rắn trườn xoay xung quanh người hắn.

“Hừ…”

Khương Thần khẽ hừ lạnh, tinh thần kéo căng như dây đàn. Hắn ban đầu còn muốn mượn lời uyển chuyển đòi lại linh hồn Lâm Thải Hân từ tay người kia. Thế nhưng từ tình thế hiện tại xem ra người kia chuẩn bị để sứ giả Uông Tử Thành này công kích mình.

“A…a…a…”

Hắc bào nhân đột nhiên rống lên một tiếng, một đoàn hắc vụ xuất hiện bao quanh người hắn. Chỉ thấy hắc bào nhân kia tay cầm sợi xích gắn vào chuôi lưỡi hái tạo thành một loại v·ũ k·hí công kích tầm xa.

“Tiểu hỏa tử, ngươi thành công gây nên hứng thú cho bản tọa.”

“Tại phàm nhân giới tu luyện tới Nguyên Đan Cảnh cũng coi như có chút thành tựu…ngươi nếu như có thể đánh bại đạo linh hồn thể này, ta sẽ thả nữ oa nhi này ra.” Từ phía tòa thành cổ sâu trong thông đạo, thanh âm vừa rồi lại tiếp tục vang lên.

Khương Thần hiện ra vẻ âm trầm, nói:

“Chắc không chỉ riêng đạo linh hồn thể này a?”

“Ha ha…ngươi rất thông minh.”

Thanh âm kia lại vang lên:

“Thế giới này rất kỳ lạ. Bọn ta không thể tiến vào được. Chỉ có thể dùng linh hồn thể đi thu thập linh hông. Hiện tại ta cảm thấy ngươi rất thú vị, vì thế đương nhiên ta phải đích thân ra tay rồi…”

“Quả nhiên…” Ánh mắt Khương Thần khẽ lóe.

Bên kia, từ trong thông đạo không gian xuất hiện một luồng lực lượng thần bí. Nó phủ xuống người linh hồn thể hắc bào, khiến cho hắc bào này càng thêm mạnh mẽ. Khí tức cơ hồ đã vượt qua Khương Thần rồi.

Trên tay Khương Thần lúc này là một nhánh dây leo gai uốn éo. So với lưỡi hái gắn xích của hắc bào nhân, dây gai này của Khương Thần lộ ra chút nhỏ bé. Bất quá từ gốc dây leo này, người ta có thể cảm nhận được lực lượng ẩn tàng bên trong.

Không hề tầm thường!

Bên kia, hắc bào nhân khẽ vung tay. Sợi xích trên tay hắn run lên nhè nhẹ sau đó phần lưỡi hái kéo theo sợi xích giống như một đạo lưu quang hướng về phí Khương Thần phát ra công kích.

Nhìn thấy hắc bào nhân động thủ, Khương Thần sắc mặt hiện lên vẻ âm trầm. Bàn tay cầm dây leo vung một cái, dây leo gai thuận thế được quật thật mạnh về phía lưỡi hái kia.

Dây leo này được Khương Thần dùng mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí dệt thành. Đối với linh hồn thể kia chỉ có tinh thần lực mới có thể khiến cho nó thương tổn. Vì vậy mà Khương Thần còn cẩn thận gia cố thêm vào sợi dây leo gai thêm một tầng tinh thần lực.

Thời điểm lưỡi hái cùng dây gai sắp chạm nhau, lưỡi hái đột ngột đối lấy quỹ đạo. Chỉ thấy lưỡi hái giống như xuyên qua không gian bỏ qua dây leo gai phóng thẳng về phía cổ Khương Thần.

“Thật giảo hoạt.” Khương Thần khẽ gằng giọng.

Hắn vội vàng thu tay về. Dây gai thuận thế cũng thu trở lại. Lúc này dây gai giống như một sinh mệnh sống, sau khi thu về lập tức cuộn thành một tấm khiến chắn chắn trước mặt Khương Thần.

Khiên dây leo vừa hoàn thành, lưỡi hái đem theo dây xích linh hồn bổ tới.

Xoẹt…

Chỉ nghe một tiếng xoẹt, khiên dây leo được dệt bằng mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí gia cố thêm một tầng tinh thần lực của Khương Thần lập tức bị chia ra làm hai.

Sau tấm khiên dây leo đã không còn bóng dáng Khương Thần. Hắn lúc này đã trốn vào trong một tầng mây gần đó, khuôn mặt hiện lên vẻ khó nhìn.

Bản thân hắn lúc trước chỉ chăm chú tu luyện hòng gia tăng tu vi. Hắn nghĩ ở tại Lam Hải tinh này không có gì gây nguy hại đến cho hắn vì thế mới không tu luyện nguyên thuật.

Vì thế hiện tại đối chiến với hắc bào nhân kia, hắn hoàn toàn không có nguyên thuật để sử dụng. Hoàn toàn chỉ là Hỗn Nguyên Chi Khí sau đó dùng những đòn đánh vật lý để t·ấn c·ông mà thôi.

“Chẳng lẽ lại phải dùng Thánh Đồng sao?” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.

Hắn bây giờ chỉ có thể sử dụng thần thông của Thánh Đồng để đối kháng với hắc bào nhân kia mà thôi. Thế nhưng Thánh Đồng cũng không phải muốn là sử dụng được.

Loại thần thông của Thánh Đồng này vốn tiêu hao vô cùng nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí cùng tinh thần lực. Giống như vừa rồi mới chỉ sử dụng Di Hình đã khiến cho hắn tổn thất không hề nhỏ.

Lại nói lưỡi hái sau khi chẻ đôi khiên dây leo, hắc bào nhân phát hiện ra mục tiêu biến mất thì lập tức trở nên cuồng bạo. Lưỡi hái đột nhiên hiện lên những đạo kí hiệu huyền ảo. Từng tầng phù văn giống như xoắn ốc bao phủ phần tay cầm lưỡi hái khiến cho lưỡi hái trở nên kì dị.

Kia không phải phàm vật!

Khương Thần lúc này ẩn sâu trong tầng mây khẽ lẩm nhẩm:

“Linh hồn thể sử dụng nguyên bảo Linh cấp thượng phẩm?”

Cái gọi là nguyên bảo Linh cấp thượng phẩm kia chính là một loại cách gọi trang bị của nguyên giả tại Đại Thiên Nguyên Giới. Bất cứ thứ gì được luyện khí sư luyện chế nhằm gia tăng sức mạnh phụ trợ cho nguyên giả thì đều được gọi là nguyên bảo. Có thể là v·ũ k·hí, hộ giáp…

Nguyên bảo cũng phân ra cấp bậc. Thấp nhất là nguyên bảo Phàm cấp. So với v·ũ k·hí bình thường của người bình thường chỉ chỉ hơn là rất vững chắc do được chế tạo từ tài liệu cao cấp. Độ hữu dụng cho nguyên giả cũng không thực sự cao. Tạm coi là trang bị bình thường.

Bên trên Phàm cấp nguyên bảo còn có Linh cấp, Vương cấp, Đế cấp. Cao nhất đương nhiên là Thần cấp. Cũng chính là tám đại thần vật.

Trừ cấp bậc Thần cấp ra thì các cấp bậc còn lại còn được chia th·ành h·ạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.

Lại nói, lúc này Khương Thần ẩn mình không được lâu liền bị hắc bào nhân phát hiện ra.

Vút…

Lưỡi hái tiếp tục xuyên thấu qua không gian chuẩn xác chém tới Khương Thần. Đối mặt với lưỡi hãi chém tới, hắn cũng không dám chậm trễ.

Vội vàng né tránh đi đạo công kích đi. Ngay sau đó hắn liên tục di chuyển vòng quanh hắc bào nhân vừa né đi lưỡi hái vừa liên tục xuất sử ra tinh thần lực công kích về phía đối phương.

Hắn biết hắc bào nhân này là linh hồn thể cấu thành, sau đó phủ xuống một tia ý thức của Nguyên Tôn Cảnh kia cho nên hành động cũng không được trơn tru. Hắn có thể dựa vào tốc độ di chuyển nhanh của mình để có thể vây hãm đối phương.

Đôi bên giao thủ trên dưới trăm hiệp thế nhưng lại chỉ có những thanh âm trầm thấp vang lên kèm theo đó là những vòng tròn đen cùng xanh lục giao nhau.

Mỗi lần hai người v·a c·hạm lại có kình khí gợn sóng lan tỏa ra. Mỗi chỗ gợn sóng kình khí đi qua, không gian đều xuất hiện một chút rung động.

Lúc này, đạo thanh âm từ sâu trong thông đạo kia chợt vang:

“Được rồi. Tiểu hảo tử, thực lực ngươi còn xa xa mới đủ. Cút trở về đi.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 123: Nguyên Tôn Cảnh linh hồn phân thân