Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 126: Hồi sinh Lâm Thải Hân

Chương 126: Hồi sinh Lâm Thải Hân


Chương 126: Hồi sinh Lâm Thải Hân

“Đều ở trong lâu như vậy sẽ không phải xảy ra ngoài ý muốn a?”

Bên ngoài phòng bệnh, mọi người bởi vì chờ lâu liền có chút lo lắng. Ai nấy thỉnh thoảng đều có ý định đẩy ra cửa phòng mà nhìn vào bên trong. Nhưng cuối cùng sự tò mò cũng không thể thắng nổi sự sợ hãi. Cái bóng của Khương Thần vừa rồi để lại là quá lớn, không một ai dám trái lời hắn.

“Còn có thể xảy ra ngoài ý muốn gì? Người đều đ·ã c·hết, chẳng lẽ tên kia có thể hồi sinh n·gười c·hết.” Một vị thanh niên trẻ tuổi Lâm gia khẽ lẩm nhẩm.

Hắn vừa mới dứt lời thì đột nhiên nghĩ tới các trưởng bối Lâm gia đang đứng cạnh. Hai tay vì vội vàng bưng kín miệng, mồ hôi đổ ra như mưa.

Không có ai nghe thấy!

Thanh niên kia thở phào một hơi thầm hô may mắn. Nếu để Lâm Thiên Bá nghe thấy, hôm nay hắn nhất định không xong.

Bên trong phòng bệnh, Tiểu Lam cùng Tiểu Ái lúc này đã hồi phục được một chút nhờ sự bảo hộ của kết giới. Cả hai bay qua bay lại bên trong tầng phong ấn lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tại sao tiên sinh đi lâu vậy còn chưa về?” Tiểu Ái khẽ lẩm nhẩm.

“Không cần lo lắng…tin tưởng tiên sinh.” Tiểu Lam đáp lời, thế nhưng nàng cũng vô cùng lo lắng.

Lúc trước các nàng mặc dù được bảo vệ bởi tầng phong ấn thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng luồng uy áp khủng bố phía trên không trung kia ép tới.

Đây chính là uy áp về linh hồn bởi vậy hai nàng trước tiên có thể nhận ra một người là Khương Thần người còn lại chắc chắn là hắc bào nhân.

Cả hai còn định lẩm nhẩm điều gì đã thấy không gian phòng bệnh khẽ rung động. Một đạo thân ảnh áo đen trống rỗng xuất hiện.

“Tiên sinh…hay quá, tiên sinh thắng rồi.”

“Tiên sinh, ta tin chắc ngươi có thể cứu được Thải Hân tỷ a.”

Tiểu Lam cùng Tiểu Ái sau khi nhìn thấy đạo thân ảnh kia cộng thêm linh hồn tịnh lệ bế trên tay, cả hai lập tức reo vang. Bộ dáng vui mừng hết sức giống như tiểu hài tử nhận được quà từ trưởng bối.

“Được rồi, các ngươi có thể im lặng.” Khương Thần khẽ nói.

Nói rồi, hắn liền vung tay. Bốn phía xung quanh giường bệnh Lâm Thải Hân đang nằm xuất hiện một tầng cách âm.

Khương Thần không muốn trong lúc cứu tỉnh Lâm Thải Hân có bất kì âm thanh nào vang lên. Điều đó có thể ảnh hướng đến việc nàng có thể hay không tỉnh lại.

Lại nói trước khi đặt linh hồn Lâm Thải Hân vào thể xác nàng, Khương Thần đưa vào một tia Hỗn Nguyên Chi Khí chậm rãi chữa trị v·ết t·hương.

Qua một nén hương, toàn bộ thương thế của Lâm Thải Hân được mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí chữa trị lành lặn.

Nhưng lúc này, vấn đề rốt cục xảy ra!

Hốc mắt Lâm Thải Hân trống rỗng!

Nói chính xác hơn vụ t·ai n·ạn đã khiến cho hai cầu mắt của nàng bị hủy triệt để.

Đối với loại thương thế này, mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí không thể chữa trị. Khương Thần chỉ có thể khiến cho các cơ quan b·ị t·hương trở nên lành lặn chứ không thể nào khiến cho một cơ quan mất đi trở nên hoàn hảo được.

Việc này cũng giống như đối với đại năng tại Đại Thiên Nguyên Giới. Bọn họ có thể từ một hạt cây c·hết khô khiến cho nó nảy mầm thế nhưng lại không thể từ hai bàn tay không có gì khiến cho cây mọc lên.

Đây là thuộc về phạm trù tạo ra sinh mệnh. Phạm trù này thậm chí Cổ Đế cũng không thể máy động được.

Nếu như có thể sáng tạo ra sinh mệnh từ không có thành có, Đại Thiên Nguyên Giới có khả năng làm được nhất có lẽ chỉ có Sinh Mệnh Thần Tộc.

Chỉ là có khả năng nhất mà thôi. Cũng không chắc chủng tộc kia có thể làm được một cách dễ dàng.

Lại nói lúc này Khương Thần nhìn về phía khuôn mặt không có hốc mắt của Lâm Thải Hân kia, đôi mắt hắn hiện lên vẻ ưu thương.

“Nha đầu ngốc…một thế này qua đi, ta với ngươi có lẽ sau này sẽ không còn gặp nhau nữa rồi.”

Khương Thần lắc đầu một nhịp sau đó không chút do dự móc ra đôi mắt của mình, lần lượt đặt vào trong hốc mắt trống rỗng của Lâm Thải Hân.

Phía ngoài Tiểu Ái cùng Tiểu Lam sau khi nhìn thấy cảnh này, cả hai không hẹn mà cùng ôm lấy miệng mình nước mắt không tự chủ trào ra.

“Tiên sinh…” Tiểu Lam khẽ nỉ non trong miệng, nàng cảm thấy Khương Thần quả thật hi sinh quá nhiều cho Lâm Thải Hân rồi.

Khương Thần đặt đôi mắt của mình vào hai hốc mắt của Lâm Thải Hân sau đó tiếp tục đưa vào một tia Hỗn Nguyên Chi Khí chữa trị. Tiếp tục một giờ trôi qua, hai mắt Lâm Thải Hân trở nên lành lặn.

Khương Thần lúc này phần vì tiêu hao lúc chiến đấu với Cổ Phần, phần vì mất máu cộng thêm tiêu tốn Hỗn Nguyên Chi Khí chữa trị, sắc mắt hắn hiện đã không còn chút màu sắc. Thân thể tưởng như hư thoát, đến mức đứng cũng là không vững.

Sau khi đặt linh hồn Lâm Thải Hân trùng khớp với thân xác nàng, Khương Thần miệng lẩm nhẩm một tràng chú ngữ kì lạ. Chỉ thấy xung quanh Lâm Thải Hân lúc này bao phủ một tầng phù văn thần bí.

Tầng phù văn này sau khi bao phủ toàn bộ cơ thể Lâm Thải Hân. Cơ thể nàng đột nhiên phát ra một cỗ hấp lực khủng bố. Hấp lực này xuất hiện chỉ thấy toàn bộ cây cối phương viên trăm mét xung quanh đố trở nên khô héo. Hiển nhiên toàn bị sinh mệnh của thảm thực vật quanh đây đều bị tầng phủ văn bao phủ Lâm Thải Hân kia hấp thu sạch sẽ.

Không dừng lại ở đó, Khương Thần đưa mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí huyễn hóa ra tám cây ngân châm phân biệt cắm vào các bộ vị khác nhau của Lâm Thải Hân.

Vấn Mệnh Châm Pháp!

Một loại châm pháp của cổ y học tại Lam Hải tinh.

Khương Thần dựa vào loại châm pháp này kích hoạt phản ứng các cơ quan của Lâm Thải Hân.

Tít…tít…tít

Toàn bộ máy móc gắn trên người Lâm Thải Hân lúc này kêu vang.

Tim nàng đập!

Nàng đã sống lại!

Khương Thần phất tay một cáí, tầng trận pháp bao phủ Tiểu Lam cùng Tiểu Ái lập tức ẩn đi trong mắt người thường. Sau đó hắn hướng về phía cửa phòng bệnh, nói:

“Lâm bá phụ, ngươi tới.”

Bên ngoài, lòng Lâm Thiên Bá nóng như lửa đốt. Hết nhìn cửa phòng bệnh lại nhìn Viên Thải Hàm vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.

Sau khi nghe thấy thanh âm của Khương Thần, không chỉ hắn mà tất cả mọi người cùng giật thót một cái. Có chút không biết phải làm gì.

“Bá ba, Khương đại ca gọi ngươi.” Lâm Hinh Nhi vội vàng thúc giục.

Lâm Thiên Bá bấy giờ mới gật đầu liên tục, chậm rãi đẩy ra cửa phòng tiến vào.

Ánh mắt của hắn quét qua gian phòng, sau đó nhìn thẳng về phía Lâm Thải Hân trên giường bệnh.

Giường bệnh tuy rằng nhuốm máu, nhưng Lâm Thải Hân nằm trên đã toàn vẹn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngực phập phồng hô hấp, rõ ràng là đã sống lại. Thậm chí các máy điện tâm đồ cũng hoạt động bình thường, hiển thị các chỉ số tích cực của nàng.

“Chuyện này…chuyện này…”

Lâm Thiên Bá có chút không thể tin vào mắt mình. Hắn run rẩy đứng không vững. Sau đó vội vàng nhào tới giường bệnh ngắm nhìn Lâm Thải Hân thật kỹ. Phát hiện ra nàng thật toàn vẹn không chút hư tổn, khóe mắt hắn liền trào ra hai hàng lệ. Khóc vì vui sướng, vì cảm động, vì cảm xúc dồn nén rốt cuộc được giải tỏa.

Lâm Thiên Bá nhìn về phía Khương Thần, lúc này hắn mới phát hiện ra khí sắc của Khương Thần rất tệ. Cả người giống như hư thoát, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã đổ.

Không chỉ vậy, đôi mắt của Khương Thần lúc này đã trống rỗng. Ở đó đang trào ra hai hàng máu, nhìn như hai hàng huyết lệ.

Ánh mắt không chút tin tưởng của Lâm Thiên Bá lại lần nữa nhìn về phía Lâm Thải Hân. Hắn nhớ đôi mắt của Lâm Thải Hân đã bị hủy. Chẳng lẽ?

“Tiểu…Tiểu Thần.” Lâm Thiên Bá lắp bắp nói.

Khương Thần dường như đoán biến Lâm Thiên Bá định nói gì, hắn khoát tay:

“Một đôi mắt mà thôi. Vì nàng ta có thể đánh đổi cả sinh mạng.”

Lâm Thiên Bá trầm mặc. Sau đó thật khó khăn mới nói được một câu:

“Tiểu Thần, một nhà Lâm bá đội ơn ngươi. Chúng ta có lỗi với ngươi, thế nhưng ngươi vẫn không từ nan mà ra sức giúp Thải Hân…ta…ta.”

Khương Thần lắc đầu, nói:

“Đây là lần cuối cùng ta có thể giúp đỡ nàng. Sau đó ta phải đi rồi. Vì thế ta hi vọng bá phụ có thể bảo vệ Thải Hân an toàn. Ta không muốn nàng nhận lấy bất kỳ thương tổn nào nữa.”

“Tiểu Thần, ngươi có thể yên tâm. Ta nhất định sẽ không để cho nàng nhận lấy đau đớn một lần nào nữa.” Lâm Thiên Bá nghiêm lại sắc mặt, nói.

“Nhưng ngươi vừa rồi mới nói…ngươi phải đi rồi?”

“Ngươi còn nhớ chuyện ta từng nói cách đây rất lâu rồi không?” Khương Thần cười cười: “Ta chỉ sống đến hai mươi lăm tuổi. Kỳ hạn của ta sắp tới rồi.”

Lâm Thiên Bá đang vui mừng, lúc này đột nhiên sa sầm sắc mặt.

“Chuyện này…”

“Tiểu Thần ngươi thần thông quảng đại, chẳng lẽ…”

“Không thể.” Khương Thần lắc đầu.

“Thải Hân đã được cứu tỉnh. Nhưng có lẽ một phần ký ức sẽ bị mất đi. Ta cũng đã đem ký ức của nàng về ta xóa đi, vì thế sau này bá phụ ngươi cũng không cần lo lắng nàng sẽ vấn vương chuyện gì.” Khương Thần chậm rãi nói: “Tiểu tử họ Vân kia không tệ, nàng ở cùng với hắn nhất định sẽ hạnh phúc.”

Khương Thần vừa nói, đôi tay vừa run run vuốt nhẹ hai má Lâm Thải Hân. Cử chỉ ôn nhu nhẹ nhàng, đầy yêu thương.

Lâm Thiên Bá nhìn thấy cảnh này, nước mắt lần nữa không tự chủ được trào ra. Hắn rốt cuộc hiểu vì sao Khương Thần dù yêu thương Lâm Thải Hân nhưng không muốn tiến tới với nàng. Có lẽ hắn hiểu được bản thân mình không sống được lâu, nếu như cưỡng ép ở chung, người đau khổ sau cùng sẽ là nàng.

Hiểu được điều này, hắn cũng hiểu được Khương Thần yêu Lâm Thải Hân nhiều đến nhường nào. Chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ, còn bản thân có hạnh phúc hay không cũng không hề quan tâm.

“Ài…”

Sau khi hôn nhẹ lên trán Lâm Thải Hân như một lời từ biệt cuối cùng, Khương Thần đứng dậy vỗ vỗ vai Lâm Thiên Bá, nói:

“Được rồi. Ta phải đi rồi. Cho ta gửi lời hỏi thăm tới bá mẫu.”

Sau câu nói này, thân ảnh Khương Thần như làn khói, hư không tiêu thất trước mắt Lâm Thiên Bá.


Biệt thự giữa Mộng Đình hồ…

Khương Thần lúc này đang ngồi im một chỗ hướng về phía hai tiểu âm hồn Tiểu Ái cùng Tiểu Lam khẽ nói:

“Ủy khuất các ngươi lại phải trở về dạng hồn thể một thời gian, hiện tại ta cũng không còn nhiều thời gian để giúp các ngươi được nữa.”

“Không có vấn đề gì tiên sinh, tỷ muội bọn ta như vậy cũng rất tốt.” Tiểu Ái cung kính nói.

“Như vậy ta liền có vấn đề muốn hỏi các ngươi một chút.” Khương Thần trầm ngâm một lúc giống như suy nghĩ điều gì, hắn nói: “Lúc trước Thải Hân là có chuyện gì xảy ra?”

Tiểu Ái cùng Tiểu Lam nghe vậy đột nhiêm cảm thấy có chút xấu hổ.

Tiểu Lam nói:

“Tiên sinh, lúc trước bọn ta cùng Thải Hân tỷ cùng đi tới nhà hàng…lúc đó liền…liền phát hiện ra một cỗ lực lượng vô cùng hấp dẫn…hai tỷ muội chúng ta liền tạm thời rời Thải Hân tỷ một chút…đến khi quay lại thì…”

Khương Thần nghe vậy không hề giận dữ, ngược lại sâu trong mắt lóe lên quang mang quỷ dị, khuôn mặt hắn lúc này giống như vừa mới khẳng định suy nghĩ trong đầu là đúng.

“Tiên sinh…”

Thấy Khương Thần ngẩn ngơ, Tiểu Ái run run khẽ gọi.

“Không sao…sau ngày hôm nay, cũng sẽ không còn chuyện gì có thể ảnh hưởng tới nàng được nữa. Chỉ là để đề phòng thì an toàn của nàng vẫn dựa vào các ngươi.” Khương Thần thở dài một hơi khẽ nói.

“Tiên sinh, ngươi yên tâm. Lần này sai sót là lần đầu, cũng sẽ là lần cuối cùng. Chúng ta sẽ không rời Thải Hân tỷ nữa.”

“Ừm.” Khương Thần khẽ gật đầu, không gian lại lâm vào trầm mặc, yên ắng…


Trước khi đến ngày sinh nhật tuổi hai lăm một ngày, Khương Thần đã chuẩn bị trạng thái tốt nhất để đón chờ phù văn nguyền rủa kích hoạt.

Ngày hôm đó hắn chế ra tám cỗ quan tài màu đen, tài liệu là một số loại gỗ quý cộng thêm dược tài bảo vật. Đem phù văn khắc họa hoàn chỉnh lên tám cỗ quan tài, Khương Thần bí mật đem trở lại cơ quan của Chiêm Tinh tộc.

Hắn quyết định phá giải phù văn nguyền rủa ở trong cơ quan của Chiêm Tinh Tộc. Trong đó, quy tắc thời gian sẽ được xác lập một cách ổn định. Nếu như Luân Hồi Chú muốn cưỡng ép đem hắn trùng sinh thì sẽ phải vượt qua được quy tắc thời gian bên trong cơ quan. Lúc đó nó sẽ yếu hơn bình thường một chút, đồng nghĩa với cơ hội của Khương Thần cũng cao hơn một chút.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 126: Hồi sinh Lâm Thải Hân