Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 16 : Ta đến rồi đây
Chương 16: Ta đến rồi đây
Tại Lâm gia lúc này, phòng khách nhiều hơn hai bóng người, hai người này một là trung niên nam tử, người còn lại là một thanh niên trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, khuôn mặt anh tuấn. Bọn họ lần lượt chính là Trương Nghị cùng Trương Lôi.
“Lâm huynh, hôm nay ta đến đây không làm phiền đến ngươi chứ.” Trương Nghị nở một nụ cười, nói.
Hắn vốn lăn lộn trong quân ngũ bao năm, khuôn mặt sớm đã lạnh tanh vì thế mà lúc này cơ mặt hơi giãn ra, kết hợp với nụ cười khiến cho bộ dáng hắn có chút gượng gạo, pha thêm một phần hung ác.
“Không phiền, không phiền, Trương huynh, mời uống nước.” Lâm Thiên Bá cũng rất là khách khí mà mỉm cười đáp.
Khuôn mặt Lâm Thiên Bá bình thường cũng rất nghiêm nghị lúc này cười lên cũng không kém phần hung ác giống như Trương Nghị. Hôm nay mời Trương Nghi tới chính là muốn bàn về chuyện tình cảm của Trương Lôi và Lâm Thải Hân. Việc thứ hai cũng là bàn về một tòa cao ốc mà Trương gia đang muốn xây dựng.
Lâm gia có một công ty lớn chuyên cung cấp vật tư xây dựng, do vậy việc mời Trương Nghị đến hôm này cũng vì nói chuyện hợp tác.
Lúc này, Lâm Thải Hân từ trên lầu đi xuống, nàng mặc một chiếc váy dài tới đầu gối. Không phải loại y phục dự tiệc cao sang quý phái mà chỉ là một chiếc váy bình thường như bao thiếu nữ khác vẫn mặc. Nó làm tôn thêm vẻ trẻ trung xinh đẹp của nàng, khiến cho Trương Lôi đang uống trà cũng mất một thoáng nhìn ngây ngốc.
“Tiểu nha đầu Thải Hân này ngày càng xinh đẹp a.” Trương Nghị nhìn Lâm Thải Hân, cười tủm tỉm nói với Lâm Thiên Bá.
Đoạn, hắn đưa mắt cho Trương Lôi, người kia hiểu ý liền hướng về Lâm Thải Hân nở một nụ cười. Hắn nói:
“Thải Hân, ngươi có thể dẫn ta đi dạo được không?”
Lâm Thải Hân nhìn thấy nụ cười giả tạo của Trương Lôi, đáy lòng hiện lên sự ghét bỏ. Nàng không chút khách khí mà từ chối, nói:
“Xin lỗi, hiện tại ta cùng mẹ phải chuẩn bị bữa tối.”
“Thải Hân…” Lâm Thiên Bá một bên lạnh giọng nói: “Mau đưa Trương Lôi đi dạo, ta cùng với Trương thúc ngươi còn phải bàn chuyện làm ăn.”
Lâm Thải Hân nghe thấy ngữ khí lạnh lùng của Lâm Thiên Bá thì lập tức rụt cổ lại, nàng không dám trái ý hắn, chỉ có thể ỉu xìu đi ra, ánh mắt nhìn Trương Lôi càng thêm chán ghét.
Mặc dù dẫn theo Trương Lôi đi dạo quanh Lâm gia trang viên nhưng Lâm Thải Hân không có tâm trạng cười đùa cùng hắn, ngược lại bước đi cố ý đi trước hắn một khoảng xa. Trương Lôi lẽo đẽo theo sau, tuy rằng vẻ mặt không biểu hiện gì thế nhưng ánh mắt rõ ràng là ánh lên sự không vui.
Lâm gia trang viên rất rộng lớn. Cả hai người đi bộ thì đương nhiên không thể đi hết được khu vực này rồi. Chính vì thế Lâm Thải Hân cũng chỉ dẫn Trương Lôi đi dạo vài vòng quanh quanh khu nhà chính lồi quay trở lại.
Chỉ là lúc hai người vừa mới đi qua mảnh sân rộng thì vừa lúc ba chiếc xe con đưa đón ba người Vũ Linh, Khương Thần, Lâm Hinh nhi đi vào.
“Xem ra là Vũ Linh thẩm cùng Hinh Nhi đến rồi, cũng tốt dứt được tên keo da c·h·ó này ra.” Lâm Thải Hân nhìn thấy đoàn xe, miệng khẽ lẩm nhẩm.
Sau đó nàng liền bỏ qua Trương Lôi mà chạy về phía điểm đỗ xe.
“Thẩm thẩm, ngươi đã tới. Hinh Nhi, lâu rồi không gặp.”
Lâm Thải Hân tay bắt mặt mừng nói, đoạn còn tặng cho Lâm Hinh Nhi một cái ôm.
“Thải Hân tỷ! Trời ơi, thật lâu không nhìn thấy ngươi, ngươi ngày càng xinh đẹp a.” Lâm Hinh Nhi cười khúc khích nói.
Lâm Thải Hân đưa tay gõ vào trán Lâm Hinh Nhi, miệng cười mắng:
“Dẻo miệng.”
Lâm Hinh Nhi xoa xoa trán cười hì hì, sau đó ánh mắt nhìn sang bên cạnh Lâm Thải Hân. Rõ ràng nàng biết hôm nay Lâm gia có tiếp đón Trương Nghị cùng Trương Lôi thế nhưng lúc này khi nhìn thấy Trương Lôi thì vẫn giả như bất ngờ, kêu lên:
“Ơ, Trương thiếu gia hôm nay lại có nhã hứng tới Lâm gia chúng ta chơi sao?”
Trương Lôi mỉm cười hướng về Vũ Linh cúi chào, sau đó đáp:
“Đúng thế, hôm nay cùng cha ta tới đây có chút chuyện.”
Lâm Hinh Nhi gật đầu, hơi hơi bĩu môi. Nàng cũng không để ý tới nụ cười giả tạo của Trương Lôi, một bên liền kéo Khương Thần đi tới:
“Thải Hân tỷ, giới thiệu với ngươi...”
Lâm Hinh Nhi lộ ra bộ dáng thần thần bí bí, muốn giới thiệu Khương Thần thế nhưng chợt phát hiện hắn đã che kín mặt mũi bằng một chiếc khẩu trang tự bao giờ. Bấy giờ nàng cũng đoán ra ý định của hắn, vì thế lập tức giả như một ông cụ non, khẽ ho, nói:
“Đây là vệ sĩ mà ta mới tuyển, thấy sao Thải Hân tỷ. Đừng nhìn hắn gầy gò như vậy a, thực sự hắn rất giỏi võ công.”
Nói xong hai mắt khẽ nhấp nháy, ra hiệu cho Vũ Linh không được nói gì. Vũ Linh nhìn thấy bộ dáng này của nàng thì liền phì cười, thế nhưng cũng không vạch trần ý định của cả hai.
Bên kia, Khương Thần thấy Lâm Hinh Nhi không làm bại lộ thân phận của mình thì cũng khẽ gật đầu. Coi như là tiểu nha đầu này biết điều.
Từ lúc xuống xe đến giờ, hắn vẫn luôn nhìn Lâm Thải Hân. Nhìn thấy nàng vẫn khỏe mạnh, từ sâu trong con ngươi hắn lóe lên một vệt yên tâm. Sau đó cẩn thận đánh giá thiếu nữ trước mắt, hắn cũng không khỏi cảm thán. Quả nhiên là đại nữ thập bát biến a. Ba năm không gặp, hiện tại nàng đã trưởng thành hơn không ít. Tuy rằng vẫn giữ được nét ngây thơ thuở nào nhưng mà hiện tại cũng đã ra dáng thiếu nữ xinh đẹp hiền dịu, không còn là một tiểu nha đầu mũm mĩm ục ục như ba năm trước nữa.
Đối diện, Lâm Thải Hân tò mò đánh giá Khương Thần. Vừa rồi nàng thấy hắn mặc đồ đen, lại còn đứng cùng với các vệ sĩ cho nên không quá để ý. Hiện tại được Lâm Hinh Nhi giới thiệu, nàng mới được dịp nhìn kỹ. Đưa mắt nhìn thẳng Khương Thần, nàng không tự chủ khẽ run lên, một loại cảm giác quen thuộc xuất hiện khiến cho trái tim nàng không khỏi gia tốc nhịp đập.
“Vệ sĩ này của ngươi có vẻ rất kì lạ a Hinh Nhi.” Lâm Thải Hân khẽ nói, ánh mắt vẫn chưa từng rời Khương Thần, tim nàng càng đập rộn ràng.
“Hắc hắc…Có gì mà kì lạ.” Lâm Hinh Nhi che miệng cười nói: “Hắn ngoại trừ đánh nhau giỏi ra thì cũng như bao vệ sĩ khác thôi a.”
Lâm Thải Hân cũng chỉ khẽ gật đầu, sau khi nhìn thật kĩ Khương Thần một lần nữa thì mới quay đi.
“Chắc thức ăn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng! Thẩm thẩm, Hinh Nhi, chúng ta đi thôi.”
“A, ta có thể dẫn hắn theo không, thực ra hắn là bằng hữu của ta nữa đó.” Lâm Hinh Nhi le lưỡi kéo ống tay áo Khương Thần, nói.
Lâm Thải Hân gật đầu, cũng không để ý nhiều.
Trương Lôi ở bên cạnh quan sát một nhà mấy người đối thoại, đến khi nhìn thấy Lâm Hinh Nhi giới thiệu Khương Thần thì cũng tò mò nhìn qua. Từ trên người Khương Thần, hắn đột nhiên có chút cảm giác quen thuộc. Nhưng hắn cũng không nhớ là mình gặp Khương Thần ở đâu, bao giờ. Cuối cùng, hắn chỉ có thể lắc đầu bỏ qua. Dù sao cũng chỉ là một tên vệ sĩ, không đáng để hắn quan tâm.
…
“Lâm huynh, ta muốn hai đứa nhỏ trước khi vào đại học thì sẽ làm lễ đính hôn. Sau đó khi bọn chúng học xong đại học thì tổ chức đám cưới, không biết ý ngươi thế nào?” Trong phòng khách, tiếng của Trương Nghị vang lên.
“Ha ha, ý của Trương huynh cũng là ý của ta. Hai đứa lớn lên từ bé, chắn chắn quan hệ sẽ rất tốt. Hơn nữa chuyện kia chính là ván đã đóng thuyền. Tuy rằng việc đính hôn cũng không thực sự cần thiết, bất quá nghi thức chính là nghi thức, vẫn nên tổ chức một bữa tiệc nhỏ nhỏ.” Lâm Thiên Bá cười cười, từ ý cười nghe ra hắn cũng rất là vui vẻ đồng thuận ý kiến với Trương Nghị.
Lúc này, đám người Lâm Thải Hân bước vào, nghe thấy Lâm Thiên Bá cùng Trương Nghị thảo luận vấn đề hôn sự của mình, nàng tiền chạy tới kêu lên:
“Cha! Ta không đồng ý, tại sao ngươi không hỏi ý ta đã tự quyết định như vậy.”
Lâm Thiên Bá trừng mắt, lát sau hướng về phía Trương Nghị cười khổ nói:
“Trương huynh thứ lỗi, tính khí đứa nhỏ này liền ngang bướng như vậy.”
“Hay là chúng ta tới ăn cơm trước đã, chuyện này chút nữa bàn sau.” Lâm Khiếu Thiên từ phòng bếp chạy ra, trên người vẫn mang theo tạp dề, thanh âm tuy rằng bình thản nhưng mà rõ ràng đang có ý trợ giúp Lâm Thải Hân, phá đám người Lâm Thiên Bá bàn chuyện hôn sự.
Bước ra khỏi nhà bếp, hắn nhìn thấy Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi trở về, hai mắt mở lớn:
“Lão bà, Hinh Nhi các ngươi đã về, mau mau ngồi nghỉ, đợi một chút thức ăn sắp dọn xong rồi.”
Vũ Linh trông thấy bộ dáng này của Lâm Khiếu Thiên thì liền trừng mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ bất lực. Làm sao lại gả cho một người như vậy chứ?
“Vũ Linh đã tới a, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, đồ ăn sắp được rồi.” Tiếng Viên Thải Hàm từ trong nhà bếp cũng truyền ra.
“Tẩu, để ta tới giúp ngươi.” Vũ Linh đáp, đoạn dẫn theo Lâm Hinh Nhi đi vế phía nhà bếp.
Trước khi đi, Lâm Hinh Nhi còn hướng tới Khương Thần khẽ nháy nháy cặp mắt tinh quái, khuôn mặt hiện lên vẻ giảo hoạt.
“Ngươi cũng tới ngồi đi.” Lâm Thải Hân hướng Khương Thần khẽ nói, đoạn ngồi nhích sang một bên để trống chỗ cho Khương Thần.
Nàng chủ động như vậy thứ nhất bởi vì hắn cho nàng một cảm giác quen thuộc, lại là bằng hữu của Lâm Hinh Nhi. Thứ hai là bởi vì nàng nhận ra Trương Lôi có ý định ngồi cạnh mình. Vì không thích điều này cho nên mới cho phép Khương Thần ngồi cạnh.
Trương Lôi đứng gần đó, mày kiếm liền nhíu lại. Nhưng chỉ trong giây lát khuôn mặt lại giãn ra, khẽ mỉm cười. Hắn tự nhủ, không thể vì một chút nhỏ nhặt liền mất điểm trước nhạc phụ đại nhân được.
Trương Nghị nhìn Khương Thần có chút lạ mắt, rõ ràng hắn không phải người nhà họ Lâm, chính vì thế liền tò mò hỏi:
“Không biết vị tiểu bằng hữu này là ai?”
“Hắn là bằng hữu của Hinh Nhi …”
“Hắn là vệ sĩ của Hinh Nhi …”
Trương Lôi cùng Lâm Thải Hân không hẹn mà cùng đồng thanh.
Lâm Thiên Bá nghe vậy liền nhíu mày, thanh âm có phần tức giận vang lên:
“Một tên vệ sĩ tiến tới đây làm gì, không có phép tắc gì cả.”
Khương Thần cũng không thèm nhìn Lâm Thiên Bá cùng Trương Nghị lấy một lần. Toàn bộ ánh mắt từ đầu đến cuối đều hướng về phía Lâm Thải Hân. Hắn nhẹ nhàng nói:
“Không sao, ta đứng cũng được. Cảm ơn.”
Lâm Thải Hân nghe hắn nói vậy thì thoáng một chút sửng sốt, trong đầu nàng không khỏi hiện ra dáng vẻ của Khương Thần. Vị thanh niên áo đen này không hiểu sao lại khiến cho nàng nghĩ đến hắn. Giọng nói mặc dù không giống với Khương Thần thế nhưng ngữ khí quả thực rất giống.
Khương Thần từ chối ngồi cạnh Lâm Thải Hân, ngược lại đứng ra phía sau nàng. Cử động này lọt vào mắt Lâm Thiên Bá thì làm cho hắn ngầm hiểu đó là Khương Thần là một vệ sĩ. Chính vì thế hắn lại quát lên:
“Cút ra ngoài cho ta.”
Lâm Thiên Bá tức giận, cả người mang theo khí thế hướng tới Khương Thần mà thị uy. Loại khí thế này không phải nguyên khí, cũng không phải nội lực của võ giả tỏa ra mà là một loại khí thế của thượng vị giả, những kẻ đứng trên cao nhìn xuống đã quen mới sinh ra loại khí này. Nếu như thường nhân đối mặt với loại khí thế này thì chắc chắn sẽ sinh ra tâm lý run sợ khuất phục.
Tuy nhiên với Khương Thần thì loại khí thế mà Lâm Thiên Bá cũng không hề ảnh hưởng. Hắn vẫn giữ một vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng. Thanh âm không nghe ra hỉ nộ vang lên:
“Ta được Lâm nhị phu nhân mời tới làm bảo tiêu. Trong hợp đồng có nói không được vượt quá phạm vi năm mươi mét, vì thế ta cũng không thể rời khỏi đây được.”
“Ta nói cút liền cút. Ở đâu nhiều lý lẽ như vậy?” Lâm Thiên Bá lạnh giọng: “Người đâu…”
“Lâm huynh bớt nóng, người trẻ tuổi tính khí bồng bột là điều dễ hiểu, không cần chấp nhặt với tiểu bối.” Trương Nghị cười lớn nói.
Bản thân hắn cảm thấy Khương Thần có chút đặc biệt. Tên thanh niên này dưới khí thế của Lâm Thiên Bá vậy mà không hề sợ hãi. Xem ra nếu không phải nghé con mới đẻ không sợ cọp thì hẳn là một kẻ từng trải.
“Lại nói, chuyện lúc nãy chúng ta còn chưa nói xong đây.” Trương Nghị nở nụ cười: “Ta cũng muốn hỏi xem ý Thải Hân thế nào rồi quyết định cũng không muộn. Dù sao nhân vật chính trong chuyện này cũng là hai đứa bọn chúng.’
“Trương bá bá, ta chỉ coi Trương Lôi như ca ca, không hề có ý định kết hôn với hắn, chuyện này không cần phải bàn.” Lâm Thải Hân cứng rắn nói.
“Thải Hân, chuyện này không phải do ngươi.” Lâm Thiên Bá khẽ gằn giọng, hắn hôm nay đã đủ mất mặt.
Lúc nãy vốn đã cùng với Trương Nghị đồng thuận đồng ý tổ chức một lễ đính hôn nhỏ nhỏ, không ngờ Lâm Thải Hân ở đâu bước tới phản đối. Điều này không khác gì một cái tát, tát thẳng vào mặt hắn. Mà không quá mấy phút sau lại đến phiên Khương Thần, lại thêm một cái tát đánh thẳng lên uy nghiêm gia chủ Lâm gia như hắn, hắn làm sao có thể không giận.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ của Lâm Thải Hân hết sức khó nhìn. Việc hôn nhân kinh tế là chuyện thường thấy đối với các đại gia tộc. Nàng cũng là không lạ gì chuyện này. Thế nhưng điều nàng không muốn, đương nhiên Lâm Thiên Bá không thể bắt ép được.
Đương lúc muốn đứng dậy bỏ đi thì nàng liền bị một bàn tay nhẹ nhàng đè xuống. Không hiểu sao, khi bàn tay này chạm vào vai nàng, một dòng điện xoẹt qua khiến cho nàng trở nên ngây ngốc. Sau đó ruột gan cảm thấy một trận nước ấm chảy qua, hết sức ôn hòa. Toàn bộ những bực tức xuất hiện vừa rồi lập tức biến mất một cách không hiểu thấu.
“Lâm gia gia chủ. Ngài thân làm cha lại bắt con gái mình làm chuyện mà nàng không muốn. Cái này thật sự là đáng trách nha.”
Thanh âm lạnh nhạt của Khương Thần vang lên từ phía sau Lâm Thải Hân. Mà người đè vai nàng xuống cũng chính là hắn.
Lúc này, Khương Thần hướng tới Lâm Thiên Bá, miệng đầy trào phúng nói:
“Nàng muốn làm điều gì liền mặc sức làm, không ai có quyền bắt ép nàng cả.”
“Tiểu tử, một tên vệ sĩ nhưng cũng quản thật rộng a.” Lâm Thiên Bá cười lạnh: “Được rồi, vậy ta hỏi ngươi một chút. Toàn bộ mọi thứ hiện tại đều là do ta cho nàng. Có phải nàng cũng nên vì ta mà làm chút chuyện không?”
“Hơn nữa chuyện này đối với nàng trăm lợi không có một hại, người trẻ tuổi các ngươi đều chưa từng trải qua những chuyện như này cho nên nghĩ rằng đây là chúng ta bắt ép các ngươi. Nhưng các ngươi đâu biết rằng đó là vì muốn tốt cho các ngươi.”
Khương Thần lắc đầu, thiếu điều cười phá lên mà thôi.
“Lâm gia gia chủ, ngươi thân làm chủ một đại tộc tại sao lại có loại ý nghĩ cổ hủ như thế.”
“Sinh dưỡng con cái vốn là thiên chức của cha mẹ, đâu ai lấy việc nuôi nấng ra để bắt ép con cái làm việc cho mình.”
“Hiện tại Thải Hân cũng đã đến tuổi trưởng thành, cac quyết định của nàng ngươi đều không thể can dự.” Khương Thần cười cười: “Còn ngươi nếu như lấy việc sinh dưỡng nàng để bắt ép nàng, vậy thì ngươi có thể không nuôi nàng nữa. Đến, để ta nuôi nàng là được.”
Cả gian phòng đột nhiên yên tĩnh. Sau đó, hai cha con Trương Nghị cùng Lâm Thiên Bá cười phá lên. Lâm Thiên Bá nói:
“Tiểu tử, ngươi biết một ngày tiêu phí của nha đầu Thải Hân này hết bao nhiêu không? Ngươi thân là một tên bảo tiêu, thế mà dám mạnh miệng như thế sao?”
Khương Thần khẽ lắc đầu, hai tay rất tự nhiên mà đặt lên vai Lâm Thải Hân. Bên kia, Lâm Thải Hân cũng không hề phản cảm hành động này của hắn. Ngược lại còn cảm giác càng thêm quen thuộc nơi đôi bàn tay kia.
Chỉ thấy Khương Thần im lặng một hồi rồi mới đáp:
“Ta cũng không biết nàng tiêu phí hết bao nhiêu. Thế nhưng cách đây ba năm thời điểm nàng cùng với ta ở trên đảo, ta ăn gì nàng ăn nấy, cũng không tốn nhiều.”
Thanh âm vừa dứt, mấy tiếng cười trào phúng đột nhiên im lặng. Lâm Thải Hân phản ứng nhanh nhất. Nàng giật mình sững người, sau đó hai chân quỳ lên ghế, trực tiếp vươn tới nhìn thẳng Khương Thần.
Lúc này, khuôn mặt của nàng đỏ lên vì kích động, dường như đôi mắt xinh đẹp kia cũng hiện lên một tầng sương mù nhàn nhạt. Đôi bàn tay nhỏ xinh run run vươn tới, sau cùng tháo xuống khẩu trang trên mặt Khương Thần. Hai mắt rưng rưng liền đổ ra hai hàng lệ.
Nàng không nói nên lời, hắn cũng không nói gì. Hai người cứ thế nhìn nhau, thời gian tưởng như ngưng lại.
Sau cùng, Khương Thần không đành lòng nhìn Lâm Thải Hân khóc lóc, bàn tay liền đưa lên lau nước mắt cho nàng, tay còn lại thì vẫn theo thói quen cũ, đưa lên xoa xoa đầu, miệng khẽ nói:
“Ta tới rồi đây.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.