Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Trào phúng ngược

Chương 17: Trào phúng ngược


Chương 17: Trào phúng ngược

Lại nói, Khương Thần hiển lộ thân phận. Lâm Thải Hân không kìm được liền òa khóc. Hắn phải mất một lúc mới có thể dỗ dành được nàng.

Lâm Thải Hân cũng không quản ở trong phòng khách còn có người, ôm lấy cổ Khương Thần, miệng khẽ nỉ non:

“Ngươi…tại sao đến giờ mới tới tìm ta?”

“Ta là người rất đúng hẹn.” Khương Thần cười cười: “Hôm nay vừa vặn là ba năm, chẳng phải là ta tới tìm ngươi rồi đây sao?

“Ngươi…” Lâm Thải Hân hai mắt rưng rưng, đoạn giơ tay ra đấm vào lưng Khương Thần.

Bên kia Lâm Thiên Bá lúc này mới nhận ra thanh niên gọi là vệ sĩ này không ai khác chính là kẻ mà ba năm trước đây đã cứu được nữ nhi của hắn sau vụ t·ai n·ạn đắm tàu.

Lúc này khuôn mặt tràn đầy trào phúng của hắn cũng giãn ra. Nếu như với người khác, thái độ giống như của Khương Thần lúc trước đối với hắn, hắn có thể coi đó chính là vô lễ. Nhưng với thanh niên áo đen kia, loại tính tình này khiến cho hắn ngược lại có phần thưởng thức. Bởi vì tính cách đó ba năm trước hắn đã được lãnh giáo.

Lúc này Lâm Thiên Bá khẽ ho một tiếng, tựa tiếu phi tiếu nói:

“Hai người các ngươi…ở đây còn có người a.”

Lâm Thải Hân lần nữa giật mình. Vội vàng buông Khương Thần ra, sau đó nàng ném cho hắn một ánh mắt hờn dỗi. Cuối cùng sửa lại mái tóc rồi chạy biến vào trong phòng bếp.

Bên ngoài nhất thời chỉ còn cha con Trương Lôi cùng Lâm Thiên Bá nhìn trừng trừng Khương Thần.

“Lâm gia gia chủ tốt. Xem ra ngươi vẫn còn nhớ mặt ta a.”

“Tiểu bằng hữu, ngươi xuất hiện thời điểm này cũng làm ta có chút bất ngờ a.”

Khương Thần nhìn hắn một hồi sau đó mới chậm rãi nói:

“Nếu như không phải ngươi bắt ép nàng, ta cũng sẽ không lộ diện.”

Lâm Thiên Bá im lặng một lúc. Dường như hắn cũng nhận ra được điều gì rồi. Chính vì thế liền nói:

“Được rồi, chuyện này để sau hẵn nói.”

Dứt lời, hắn quay sang hai người Trương Lôi Trương Nghị, nói:

“Trương huynh, giới thiệu với ngươi, vị tiểu bằng hữu này chính là người ta đã nhắc với ngươi trước đó. Là người đã cứu được nha đầu Thải Hân.”

“Về phần Trương tiểu chất thì có lẽ đã được gặp hắn lần đó rồi.”

Trương Nghị gật đầu, ánh mắt sắc bén chậm rãi đánh giá Khương Thần. Về phần Trương Lôi, khuôn mặt hắn có chút vặn vẹo. Kẻ hắn thống hận ba năm nay đã xuất hiện, chỉ là hắn thấy thái độ của Lâm Thiên Bá đối với Khương Thần lại hòa hoãn hơn rất nhiều. Rõ ràng trong lòng hắn không hiểu thấu xuất hiện một tia nguy cơ nhỏ nhỏ.

Mặc dù Trương Lôi biết thân phận của Khương Thần còn lâu mới xứng với Lâm Thải Hân, thế nhưng vạn nhất không bằng nhất vạn, hắn không cho phép một chút xíu cơ hội nào xảy ra. Hắn và Lâm Thải Hân phải ở cùng nhau.

Nghĩ vậy, sắc mặt khó nhìn của Trương Lôi liền giãn ra. Lấy lại sự tự tin cùng phong thái vốn có của mình.

Bên kia, Trương Nghị sau khi nhìn Khương Thần một lát thì liền cười mà nói:

“Ha ha, trước đây đã từng nghe nói con dâu Trương gia ta được một vị tên là Khương Thần cứu mạng, không ngờ lại là tiểu bằng hữu ngươi. Trương Nghị ta tại đây cảm tạ tiểu bằng hữu ngươi.”

Khương Thần khoát tay ra hiệu chặn lại lời nói của Trương Nghị, hắn đáp:

“Không cần đa tạ. Nàng là bằng hữu của ta, cứu nàng chính là chuyệnthiên kinh địa nghĩa.”

“Hơn nữa chuyện hôn sự của nàng cùng Trương Lôi huynh đây Lâm gia chủ đã nói bàn sau, vì thế bốn chữ con dâu Trương gia này Trương gia chủ gọi có hơi sớm rồi.”

Trương Nghị nghe hắn nói vậy cũng không hề giận dữ ngược lại chỉ khẽ mỉm cười không nói gì. Hắn ngồi xuống đưa mắt cho Trương Lôi. Trương Lôi hiểu ý khẽ nhếch mép đứng dậy hướng về Khương Thần. Sâu trong ánh mắt có chút khinh thường.

“Khương huynh, lần trước trên biển còn chưa kịp làm quen, ta tên Trương Lôi, vị hôn phu của Thải Hân.”

Nói rồi, đưa tay ra bắt tay Khương Thần, nhưng được nửa đường liền rút tay lại, mỉm cười hòa nhã nói:

“Thật xin lỗi, Khương huynh ngươi quá thấp vì vậy liền chỉ có thể đứng ngước lên nhìn ta.”

Trương Lôi thân cao một mét tám mươi lăm, Khương Thần chỉ một mét bảy mươi. Về hình thể Khương Thần cũng bé hơn một vòng so với Trương Lôi. Trương Lôi nói như vậy, nếu như trường hợp bình thường thì cũng là không có ý gì. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nếu suy nghĩ sâu xa hơn thì người ngu cũng có thể hiểu hắn đang miệt thị địa vị Khương Thần thấp kém, chỉ có thể ngước lên nhìn hắn. Dù sao hắn là đại thiếu gia một gia tộc danh giá, Khương Thần theo hắn biết chỉ là một tên dã nhân nơi đảo hoang. Phần này tự tin hắn vẫn là có.

Lâm Thiên Bá cùng Trương Nghị đâu phải tiểu hài tử, chỉ cần nghe thoáng qua liền hiểu Trương Lôi đang trào phúng Khương Thần. Trương Nghị khẽ gật gù đắc ý trong lòng, lưng ngả ra sau, chậm rãi thưởng thức trà thơm. Ngược lại Lâm Thiên Bá có phần không vui. Khương Thần dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của Lâm Thải Hân, về tình về lí hắn phải đứng về phía Khương Thần mới phải.

Xem ra ái nữ hắn không đồng ý cọc hôn sự này cũng là có lí do. Trương Lôi người này cũng không phải là người độ lượng.

Mặc dù có chút khó chịu thế nhưng hắn cũng không hề có ý định đứng ra nói đỡ cho Khương Thần. Hai người trẻ tuổi đối đầu, hắn nếu như xen vào thì mất vui. Hơn nữa hắn cũng muốn xem xem trong trường hợp này thì Khương Thần đối đáp ra sao. Bởi lẽ vừa rồi ngôn từ của Khương Thần lúc công kích hắn cũng rất sắc bén.

Lại nói, Khương Thần làm sao không nghe ra ẩn ý của Trương Lôi, trên mặt hắn cũng không xuất hiện bao nhiêu cảm xúc, chỉ bình tĩnh mà đáp:

“Ta ngẩng đầu cũng là vì tâm ta cao, khí ta ngạo.”

“Ngược lại ngươi thì sao? Đứng trước mắt ta đến dũng khí ngẩng đầu cũng không có.”

Khương Thần một câu này đánh đúng vào chí mạng của Trương Lôi. Bởi vì thân hình cao lớn cho nên Trương Lôi lúc nhìn hắn thì quả thật phải cúi mặt xuống.

Lần này chỉ một câu đáp lại nhẹ nhàng, Khương Thần không chỉ nâng cao bản thân mình lên, ngược lại còn trào phúng Trương Lôi trước mặt người khác chỉ biết cúi đầu.

Lâm Thiên Bá thiếu điều vỗ tay cười lớn. Tuy nhiên ở đây có Trương Nghị, hắn vẫn là nhịn xuống. Trong lòng âm thầm ném cho Khương Thần một ngón tay cái.

Không tệ!

Lời lẽ thật sắc bén!

“Trương thiếu, trước mặt ta không cần phải cúi đầu, nam nhân mà, lúc nào cũng phải ngẩng đầu lên mà đi.” Khương Thần nói đoạn liền ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên một vòng ý cười.

Đối địch với bản thiếu sao? Ngươi còn non.

Khuôn mặt Trương Lôi biến thành gan heo, răng khẽ nghiến lại. Lát sau, hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn trạng thái, mỉm cười nói:

“Đa tạ Khương huynh chỉ điểm, ta sẽ khắc ghi trong lòng.”

Nói xong cũng ngồi xuống, khuôn mặt trở lại vẻ tự tin, thong dong như ban đầu.

Lâm Thiên Bá mặc dù phản cảm hành động trào phúng của Trương Lôi, nhưng đối với việc Trương Lôi có thể nhịn được cục tức kia xuống thì cũng rất thưởng thức. Người trẻ tuổi biết co biết dãn như vậy, tương lai nhất định có thể làm nên cơ nghiệp.

Phía sau nhà bếp, Lâm Hinh Nhi cùng Lâm Thải Hân lúc này đang ló đầu ra quan sát tình thế bên ngoài phòng khách, thỉnh thoảng lại che miệng cười khúc khích. Xem ra nàng đã xem đủ chuyện bát quái.

“Hinh Nhi, Thải Hân, bên ngoài có chuyện gì sao? Ta nghe thấy to tiếng.” Viên Thải Hàm dịu dàng nói, thanh âm giống như rót mật vào lỗ tai.

“Không có gì bá mẫu, chỉ là chút nữa ngươi phải làm thêm một phần thức ăn a, chúng ta có thêm một vị khách nữa.” Lâm Hinh Nhi rỉ tai Viên Thải Hàm, có chút thần thần bí bí nói.

Viên Thải Hàm khẽ lườm nàng, mỉm cười. Nha đầu này luôn luôn có chút ý nghĩ cổ linh tinh quái, thỉnh thoảng lại thần thần bí bí không biết đang nghĩ gì.

“Vậy vị khách là ai có thể nói cho bá mẫu biết không?” Viên Thải Hàm vừa cười nói vừa sắp xếp bát đĩa lên bàn.

“Bí mật, nhưng chắc chắn bá mẫu gặp hắn sẽ rất cao hứng.” Lâm Hinh Nhi cười hắc hắc nói, khuôn mặt hiện lên vẻ giảo hoạt.

Nói rồi nàng liếc nhìn Lâm Thải Hân, ra hiệu cho đối phương không được làm lộ chuyện.

Viên Thải Hàm lườm cả hai người một cái sau đó lại trở lại với công việc trong bếp:

“Hai nha đầu này đúng là hai tiểu quỷ.”

“Hàm tẩu, nha đầu này lúc nào cũng ra vẻ thần thần bí bí, ngươi không cần để ý tới nàng.” Lâm Khiếu Thiên cưng chiều nói.


“Mọi người, cơm đã chuẩn bị xong, mau tới dùng bữa.” Trong nhà bếp, Lâm Hinh Nhi thò đầu ra, lớn tiếng nói.

Thanh âm giống như hài tử đói bụng nhưng chưa được ăn vì phải đợi trưởng bối ngồi xuống khiến cho nàng càng trở nên đáng yêu hơn.

Nhà bếp vô cùng rộng, trung tâm bày ra một chiếc bàn gỗ lớn trạm chổ tinh xảo, bên trên đã bày ra la liệt thức ăn, đều do một tay Viên Thải Hàm chuẩn bị. Lâm Khiếu Thiên ngược lại chỉ là binh tôm tướng cua, nhận lệnh nàng sai bảo lấy gì liền lấy đó, cũng không trực tiếp động tay vào nấu ăn.

Sở dĩ không có gia nhân giúp việc là vì Viên Thải Hàm có sở thích nội trợ, việc nấu ăn của cả nhà từ đầu đến cuối đều do một tay nàng làm. Lâm Thiên Bá thấy nàng cực khổ, mấy lần muốn gọi gia nhân đến làm thay, thế nhưng đều vị nàng gạt đi.

“Mẹ, ngươi là nhất nha.” Lâm Thải Hân sau khi nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, tính tham ăn lại nổi lên, giơ ngón cái về phía Viên Thải Hàm, nhoẻn miệng cười.

Đoạn, nàng kéo Khương Thần lại gần mình:

“Mẹ, ngươi nhận ra ai đây không?”

Viên Thải Hàm lúc này ngưng mắt nhìn kĩ Khương Thần, xem ra vị khách mà Lâm Hinh Nhi nói chính là hắn. Thanh niên này đem cho nàng cảm giác vừa lạ vừa quen, đặc biệt là ánh mắt của đối phương, dường như nàng đã gặp ở đâu rồi.

Khương Thần lúc này so với lúc trên đảo đã khác đi rất nhiều. Ít nhất là mái tóc dài của hắn, ngoài ra khuôn mặt có phần già dặn hơn. Đồng thời do tu luyện Hỗn Nguyên Chi Khí khiến trên người hắn toát ra khí chất cao quý, khác biệt với người thường.

Có thể nói, Khương Thần hiện tại so với ba năm trước khác xa một trời một vực!

“Ngươi là...Khương Thần?” Viên Thải Hàm có chút không nắm chắc nói.

“Bá mẫu, ngươi tốt. Cảm ơn ngươi đã nhận ra ta.” Khương Thần gật đầu nói.

“Thật là Khương Thần.” Viên Thải Hàm mỉm cười nói.

Đoạn nàng chạy đến gần Khương Thần như để nhìn kĩ hắn hơn, vừa nhìn vừa gật đầu vừa ý, vui mừng nói:

“So với trước đây trưởng thành không ít, ngươi trở về đất liền lúc nào? Sao không báo trước cho bá mẫu.”

Sau Lâm Thải Hân, Viên Thải Hàm là người mong đợi Khương Thần trở lại đất liền nhất. Ngày đó trên biển, nàng đối với hắn cũng chỉ cảm kích ngoài miệng. Nếu như ngày đó Khương Thần theo bọn họ trở về đất liền thì lại khác, nhưng hắn lại lựa chọn ở lại đảo thêm ba năm nữa. Việc này khiến cho nàng nàng vẫn luôn áy náy.

Nỗi canh cánh trong lòng bây giờ được dẹp bỏ. Nhìn thấy Khương Thần toàn vẹn không chút tổn hao, nàng đương nhiên vui mừng.

“Bá mẫu a, nhận mặt người quen đã xong rồi, chút nữa tâm sự đi, ta đói rồi.” Lâm Hinh Nhi gõ gõ đũa, có chút mất kiên nhẫn nói.

“Thật không có ý tứ, do ta quá kích động.” Viên Thải Hàm mỉm cười nói, kéo Khương Thần lại ngồi cạnh mình.

Trương Lôi cùng Trương Nghị thoáng vẻ không vui. Hôm nay cả hai người đến đây đáng lẽ chính là khách quý. Hiện giờ thì hay rồi, chui đâu ra một tên Khương Thần khiến cho hai người họ ngược lại giống như người thừa.

“Ca ca vừa rồi đã ra ngoài, mọi người không cần đợi hắn.” Lâm Thải Hân lúc này chen vào, nói.

Trong bữa ăn, dường như vì không vui cho nên hai cha con Trương Nghị Trương Lôi chỉ động đũa một hai lần, còn lại đều nghe Viên Thải Hàm hỏi han chuyện Khương Thần.

Mọi người dường như rất hứng thú nghe Khương Thần kể chuyện trên đảo. Chỉ là đối với vấn đề này hắn cũng chỉ trả lời cho qua. Nếu không nể mặt Viên Thải Hàm đối với hắn niềm nở, nhiệt tình, hắn có lẽ cũng không buồn nói chuyện trong bữa ăn.

Một bữa ăn sau đó cũng đi tới hồi kết!

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả, sạn trong truyện nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 17: Trào phúng ngược