Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 2: Đi săn
Chương 2: Đi săn
Lại nói, sau khi xác định được bằng hữu tri kỷ vạn năm không có vấn đề gì nghiêm trọng, Khương Thần bắt đầu tiến hành sơ cứu tạm thời cho nàng. Sau một phen hô hấp nhân tạo, rốt cuộc Lâm Thải Hân phun ra một bụng đầy nước.
Chỉ là từ đầu đến cuối nàng vẫn ở trong trạng thái mê man không biết gì. Có lẽ là vẫn chưa kịp tỉnh hồn sau sự việc xảy ra.
“Tiểu Ngạc đi thôi, hôm nay ngươi lập công lớn, bản thiếu gia chiêu đãi ngươi một con cá nướng thật lớn.”
Khương Thần bế Lâm Thải Hân trên tay, vừa đi vừa mỉm cười nói:
“Thật sự may mắn a, Thải Hân. Cũng không biết là ngươi đã gặp phải chuyện gì mới rơi vào hoàn cảnh này. Bất quá đừng lo, đã có ta ở đây.”
Cá sấu nhỏ giống như hiểu tiếng người, cảm nhận được chủ nhân vui vẻ, nó ở bên gật gật đầu nhỏ miệng há to giống như đang cười. Lúc di chuyển, đầu lắc lư trái phải theo nhịp nhìn qua có chút khôi hài.
Cá sấu nhỏ này ngoại trừ bộ răng sắc nhọn nhìn có chút rợn người, còn lại trên người đâu đâu cũng thấy đáng yêu. Trông hệt như một con cá sấu bằng bông biết di chuyển.
Sau khi đi hết bãi cát trắng xóa, tiến sâu hơn vào trong hòn đảo thì có thể bắt gặp rất nhiều cây gỗ tán rộng sà xuống giáp mặt đất. Tuy rằng loại cây này không phải cây ăn quả hay là cung cấp lương thực thiết yếu thế nhưng gỗ của nó rất chắc chắn, có thể dùng để xây nhà.
Ban đầu, khi Khương Thần trùng sinh trên hòn đảo này, hắn đã có ý định dựng nhà ở sâu trong đảo. Tuy nhiên, bên trong đảo còn có một chút thú hoang, chuột bọ cùng lợn rừng p·há h·oại, vì thế hắn chỉ có thể dọn ra ở gần bờ biển. Nơi đây mặc dù hơi nóng một chút nhưng bù lại không khí thông thoáng, phong cảnh cũng rất đẹp.
Trên một tán cây rộng xòe ra cách mặt đất chỉ một sải tay, Khương Thần dựa vào những chạc cây dựng lên một căn nhà gỗ nhỏ. Căn nhà gỗ mặc dù đơn sơ, nhưng lại thắng ở vững trãi, mưa gió khó có thể lay chuyển. Ngoại trừ bão lớn có thể lật đổ, còn lại đừng mơ có thể đem nó kéo sập.
Bế Lâm Thải Hân vào trong nhà, Khương Thần đặt nàng lên sàn gỗ, một lần nữa xác định nàng không có vấn đề gì đáng lo liền yên tâm quay trở lại bờ biển.
Tại địa phương cá sấu nhỏ kéo hành lý của khách g·ặp n·ạn lên, Khương Thần đem toàn bộ hành lý của bọn họ di chuyển về một bãi trống cách đó chừng trăm mét. Nơi này thậm chí còn la liệt những vali trống, đó đều là những chiến lợi phẩm mà trước đây cá sấu nhỏ đi trục vớt được.
Sau một hồi chọn lọc ra những đồ vật hữu dụng như quần áo, một số thiết bị sinh tồn như dao đánh lửa, dao găm, còn lại những vật dụng linh tinh không cần thiết Khương Thần đều bỏ đi.
Trải qua một đêm dài, sáng hôm sau.
Cá sấu nhỏ tên Tiểu Ngạc lúc này đã rời đi. Thường thường nó sẽ bơi lượn trong biển, mỗi ngày đều đặn sẽ mang cá về cho Khương Thần, vừa cung cấp thức ăn cho Khương Thần, vừa để hắn giúp nướng cá. Cá sấu nhỏ này món khoái khẩu liền chính là cá nướng.
Thời điểm này Lâm Thải Hân cũng vừa vặn tỉnh dậy sau hôn mê. Lúc này, ánh mắt nàng hiện ra vẻ ngơ ngác. Song đồng khẽ đảo một vòng nhìn cảnh vật xung quanh bản thân, thanh âm yếu ớt khe khẽ vang lên:
“Ta…ta đang ở đâu? Chẳng phải tàu đã bị đắm ư? Chẳng lẽ đây là mơ. Ta là c·hết rồi sao?”
Nàng khẽ lẩm bẩm thậm chí còn đưa tay véo má mình. Dáng người Lâm Thải Hân có chút mũm mĩm, hai má phúng phính, lúc véo má nhìn như muốn kéo tròn cả khuôn mặt, cử chỉ mười phần ngây ngô cùng đáng yêu.
Bên ngoài vang lên một đạo thanh âm trầm thấp, chính là Khương Thần mới bước vào:
“Ngươi chưa c·hết.”
Lâm Thải Hân nhìn thấy thiếu niên xa lạ trước mắt thì liền giật mình. Theo bản năng, nàng đưa hai tay ôm ngực, thân thể nép vào góc gian nhà gỗ nhỏ, ánh mắt tràn đầy đề phòng nhìn lấy Khương Thần.
Đối diện với nàng Khương Thần chỉ mỉm cười không nói gì thêm, tay cầm xiên cá nướng thơm phức đưa cho nàng, một đôi mắt nhìn nàng hiện ra vẻ nhu hòa.
Sau nhiều lần trùng sinh, sống trên cõi đời này không biết bao nhiêu năm, tính cách hắn đã trở nên âm trầm, lạnh lẽo như một khối sắt. Nhưng đó chỉ là đối với người khác mà thôi. Với Lâm Thải Hân, hắn luôn dành cho nàng một sự ôn nhu, dịu dàng. Bởi vì nàng là một trong số những người quan trọng nhất đối với hắn. Có thể coi là bằng hữu tri kỷ, trên tình bạn, dưới tình yêu của hắn.
“Ngươi là ai? Đây là đâu? Vì sao ta lại ở đây?” Lâm Thải Hân có chút rụt rè hỏi.
Nàng hiện tại mới chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi. Với độ tuổi còn đang nằm trong sự bao bọc của cha mẹ, rơi vào tình cảnh như thế này thì rụt rè cùng sợ hãi là chuyện dễ hiểu. Nếu như người khác rơi vào hoàn cảnh này thì có lẽ đã khóc lóc hoảng loạn một phen rồi.
“Vì sao ngươi lại ở đây ư? Trước hết ăn đi rồi ta sẽ nói.”
Khương Thần khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị, mặc kệ nàng tránh xa cỡ nào, hắn vẫn dúi thanh xiên cá nướng vào tay nàng:
“Ăn đi, ngươi có lẽ đã đói rồi.”
Nói đoạn, hắn lách mình chui ra hỏi gian phòng gỗ. Sau khi đi ra phía sau gian nhà gỗ, lấy ra một mũi lao, Khương Thần liền tiến sâu vào trong đảo hoang.
Trong gian nhà gỗ nhỏ, Lâm Thải Hâm sau một hồi ngó nghiêng dò xét, không thể chiến thắng nổi bụng đói cồn cào, nàng liền đem xiên cá nướng mà Khương Thần đưa cho ăn ngấu nghiến.
“Ồ, mùi vị làm sao lại ngon như vậy? Ngon quá ngon quá.” Vừa ăn, Lâm Thải Hân vừa tấm tắc khen, miệng không tự chủ được cười lên. Có lẽ vì cá nướng còn nóng cho nên mỗi lần cảm thấy miệng như bị bỏng, nàng lại khẽ hé răng thở phì phò, bộ dáng mười phần khả ái.
Vừa cười vừa ăn hết xiên cá nướng tâm trạng thiếu nữ liền trở nên vui vẻ, nhưng sau đó lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện tại, nụ cười của nàng cứng lại, so với khóc còn khó coi hơn.
Lại nói, Khương Thần cầm theo mũi lao tự chế vào sâu trong đảo. Năm năm sinh tồn ở đây, hắn sớm đã thông thuộc từng hang cùng ngõ hẻm của hoang đảo này rồi, hắn có thể biết được lũ thỏ trốn ở đâu, lũ heo rừng tụ tập chốn nào, thậm chí chuột bọ, rắn độc ở đâu hắn cũng mười phần rõ ràng.
Nhớ lúc trước, khi mới trùng sinh trên hòn đảo này, lúc đó hắn mới chỉ là một tiểu nam hài mười tuổi. Tâm có nhưng lực bất tòng, hắn toan tính săn heo rừng nhưng lại bị đám heo rừng truy đuổi ngược lại. Năm đó hắn đã bị heo rừng giẫm qua một lượt từ đầu tới chân, ác cảm đó đến giờ vẫn còn nhớ như in.
Lúc này, bộ dáng Khương Thần có chút cẩn thận. Hiện tại đang trong thân thể phàm nhân, hắn cũng chưa đụng tới tu luyện nguyên thuật, vì thế đối với việc xâm nhập vào trong rừng có động vật nguy hiểm thì vẫn cần phải hết sức cẩn thận.
Soạt soạt…
Tại một gốc cây cách đó mười lăm bước chân, che chắn trước gốc cây này là một con heo rừng to cỡ bắp đùi người trưởng thành đang dũi đất, vừa dũi vừa kêu cụt kịt.
Heo rừng không tính là lớn, bộ lông nâu sậm mượt mà sạch sẽ. Nhìn thấy con heo rừng này, Khương Thần rất dễ nhận ra đây là một con heo rừng con. Hắn ngồi nép vào sau một gốc cây to, không vội vàng t·ấn c·ông lợn rừng nhỏ kia bởi vì hắn muốn đợi con mồi to lớn hơn xuất hiện. Đó là lợn rừng mẹ.
Quả nhiên không phải đợi chờ lâu. Chỉ một hồi sau, một con lợn rừng to lớn đi đến. Nhìn qua con lợn rừng này tối thiểu cũng có kích cỡ hai vại nước cộng lại. Thân hình di chuyển có chút chậm chạp.
Không vội vàng t·ấn c·ông hai con lợn rừng kia bởi vì Khương Thần biết dù cho tốc độ của nó chậm chạp nhưng so với mình thì nhanh hơn vô số lần. Nhất là di chuyển ở trong rừng núi, bản thân cũng không thể coi thường được, b·ị t·hương ở một nơi như thế này là điều không ai muốn.
Lúc này, Khương Thần rời khỏi địa phương ẩn nấp. Hắn cẩn thận men theo lùm cây di chuyển l·ên đ·ỉnh núi theo hướng xiên góc, vừa đi vừa khéo léo kéo theo cây rừng che chắn đồng thời một bên sẽ bện những bụi cây trên đường đi vào với nhau.
Khi lên tới đỉnh núi, hắn tìm tới một gốc cây nhỏ buộc cây mác tự chế vào sau đó uốn cong gốc cây đó xuống. Buộc nhẹ đầu dây thành một chiếc thòng lọng, kết hợp với lưỡi dao tự chế, một chiếc bẫy c·hết người cứ thế được tạo thành.
Không ít lần trùng sinh, trớ chú nguyền rủa mà Khương Thần tự gọi là Luân Hồi Chú kia đã đưa hắn tới các khu rừng không người sinh sống hoặc là những tòa hoang đảo thế này. Nếu không có kiến thức sinh tồn thì chắc chắn không thể trụ nổi một ngày. Cách tốt nhất để sống sót trong hoàn cảnh như vậy đơn giản là phải biết tự tìm tòi, tự sáng tạo. Bởi vậy đối với loại bẫy vừa mới sắp đặt kia, hắn cũng không lạ lẫm gì.
Sau khi hoàn thành bẫy tự chế, Khương Thần lại đi xuống núi đồng thời buộc dây rừng, bụi rậm, lá cây thành tường rào y hệt bờ bên kia đỉnh núi.
Nếu có thể nhìn từ trên không trung xuống, dãy cây mà Khương Thần liên kết lại tạo thành hình một chiếc phễu cắt ngang dãy núi với trung tâm chiếc phễu chính là vị trí đặt bẫy.
Kiểu bẫy này thường có tác dụng đối với một số động vật như heo rừng, thỏ rừng. Bọn chúng thường chọn những lối đi ít có vật cản nhất để di chuyển. Do vậy khi thấy lùm cây Khương Thần đã buộc lại chắc chắn, bọn chúng sẽ không đi qua, ngược lại men theo đó đi lên. Cuối cùng tất cả sẽ dẫn đến nơi đặt chiếc bẫy tự chế.
Lại nói, sau khi đi sang tới bờ bên kia hòn đảo, Khương Thần liền đi dọc bãi biển hái lượm hoa quả. Nếu như bên bờ hòn đảo mà hắn làm nhà có rất nhiều tán cây xòe thấp xuống mặt đất thì bờ bên này la liệt những cây dừa sai quả cao vòi vọi.
Khương Thần thỉnh thoảng sẽ sang bờ bên này ngắt lấy một ít về làm dầu dừa. Hắn định bụng hôm nay sẽ lấy một ít về cho Lâm Thải Hân. Nước dừa rất tốt cho sức khỏe, không chỉ giải khát mà còn có thể kháng khuẩn, khiến cho thân thể khó bị những bệnh về đường tiêu hóa.
Sinh sống trên đảo hoang này, ăn vào thực phẩm không được đảm bảo sạch sẽ là điều dễ hiểu, vì thế một số loại đồ uống có khả năng tăng sức đề kháng như thế này, ăn nhiều một chút cũng tốt.
Kéo lê một chùm năm sáu quả dừa trở lại đỉnh núi, Khương Thần đi vòng theo một hướng khác bắt đầu lùa đôi mẹ con heo rừng kia dần về phía cạm bẫy.
Phía bên kia, sau khi phát hiện có tiếng động, hai con lợn rừng lập tức chia nhau chạy trốn. Không ngoài tính toán của Khương Thần, khi gặp rào chắn, hai con lợn rừng đổi hướng men theo đó mà chạy đi không chút nghi ngờ.
Tại đỉnh núi kia, chiếc bẫy c·hết người đã chờ sẵn. Thời điểm heo mẹ vừa chui đầu vào thòng lọng, bẫy liền kích hoạt.
Chỉ thấy thòng lọng siết chặt lấy cổ heo rừng, thân cây uốn cong bên cạnh lúc này dựng thẳng đứng lên theo đó con dao cũng vừa lúc cắm thẳng vào cổ của nó. Heo rừng ré lên một tiếng, một lúc sau liền không còn động đậy. Phía sau, heo rừng con kinh hoảng kêu lên thảm thiết, sau một phen ngây ngốc, nó liền đâm thẳng đầu vào tường rào cây cối mà bỏ chạy.
Chờ cho heo rừng con rơi đì, Khương Thần bấy giờ mới chậm rãi bước ra. Khuôn mặt thiếu niên non nớt lúc này cũng không vì chuyện trước mặt mà hiện ra mảy may cảm xúc.
Sau khi cắt bỏ dây trói cùng với các loại dây leo quấn quanh người heo rừng, Khương Thần liền dùng một tấm vải to lớn bọc quanh thân thể to lớn kia.
Bởi vì heo rừng mẹ khá to lớn, hắn không thể mang vác xuống núi được nên chỉ có thể dùng cách này để lăn nó xuống núi mà thôi.
Ngoài bãi biển lúc này, Lâm Thải Hân có lẽ đã bớt đi sợ sệt. Nàng đứng trên bãi cát, ánh mắt mơ hồ nhìn về phương xa, khuôn mặt tuy rằng không biểu hiện ra cảm xúc nhưng sâu trong ánh mắt vẫn là một sự bồn chồn bất an.
Soạt soạt soạt! Phanh phanh! Ầm!
Nghe thấy hàng loạt những tiếng động gần đó, nàng giật mình quay đầu. Ánh mắt ngay sau đó hiện lên một vệt ngạc nhiên. Khương Thần ở kia vậy mà đang chật vật lăn một bọc vải to lớn nhuốm máu từ trên núi xuống.
“Tới, trợ giúp một tay nào.”
Đang ngây ngốc đứng đó nhìn người thiếu niên nhễ nhại mồ hôi, Lâm Thải Hân liền bị một câu của hắn đánh vỡ. Nghe thấy vậy nàng liền mau chóng chạy lại giúp đỡ bộn bề.
Heo rừng mẹ này chí ít cũng có tám chín mươi cân trở lên. Đây đối với một thiếu niên mười lăm tuổi gầy yếu như Khương Thần chính là một thử thách lớn. Hai người gắng sức lắm mới có thể đẩy heo rừng về gần với căn nhà gỗ.
“Ngươi đã đi săn thứ này ư?”
“Ừm.” Khương Thần gật đầu đáp.
Hai người mất chừng mười phút đồng hồ mới có thể lăn con heo rừng to lớn này về gần với căn nhà gỗ. Sau khi xong việc, Khương Thần chỉ về phía sau, nói:
“Hiện tại ta sẽ xử lý con heo rừng này, ngươi trở lại đằng kia chừng trăm bước mang dừa lại đây.”
Hắn quen với Lâm Thải Hân rất lâu rồi. Mặc dù mỗi lần trùng sinh hoàn cảnh gặp nhau đều sẽ thay đổi, nhưng tính cách cũng như thói quen của nàng lại vẫn y nguyên như thế. Việc dễ dàng thích nghi với hoàn cảnh xung quanh cũng là một trong số những ưu điểm của nàng. Nắm bắt được điều này cho nên Khương Thần cũng không cần thiết phải khách sáo mà sai bảo nàng những công việc kia.
“Tốt…nhưng trước hết cũng nên làm quen với nhau một chút." Lâm Thải Hân không vội nói: “Ta gọi là Lâm Thải Hân.”
Khương Thần nhìn nàng một cách dịu dàng, hồi ức không tự chủ được lại hiện về. Mỗi một thế trùng sin, khi hai người lần đầu gặp nhau thì câu đầu tiên mà nàng nói chính là như vậy. Và khi đó hắn cũng giống như lúc này, chỉ khẽ đáp:
“Ta là Khương Thần.”
Lâm Thải Hân gật đầu khẽ lẩm nhẩm cái tên này một hai lần để ghi nhớ.
“Được rồi, mau đi đi.”
“Ừm.”
Lâm Thải Hân rất hăm hở mà chạy lại phương hướng Khương Thần đã chỉ lúc đó, mặt đỏ tía tai mà kéo một chùm dừa năm sáu quả to lớn chạy trở về. Dáng chạy nghiêng ngả cộng thêm khuôn mặt đỏ bừng quả thật khả ái.
Tiểu cô nương này rất quật cường. Ban đầu lúc mới tỉnh lại thì nàng còn rất e dè. Hiện tại mới qua bao lâu? Vẻ sợ hãi e dè đã không còn xuất hiện trên khuôn mặt kia nữa ngược lại lại có phần thích thú cùng phần khích.
Sau khi kéo chùm dừa trở lại nhà gỗ, Lâm Thải Hân một mặt tò mò hỏi:
“Khương Thần, tại sao ở kia có nhiều vali hành lí đến vậy…”
“Ngươi nhìn xem có đồ dùng gì hữu dụng với mình không. Đó đều là một chút đồ mang về mỗi khi có đắm tàu xảy ra, trôi dạt về đây.”
Khương Thần lúc này đang xẻ thịt heo thành những miếng nhỏ, một phần chuẩn bị nấu ăn, phần còn lại hắn dự định sẽ hong khô để dùng dần.
Lâm Thải Hân khẽ ừ một tiếng sau đó chạy lại phía đống rương hòm.
Đối với Lâm Thải Hân, một thiếu niên tưởng lạ mà quen cứ thế tiến vào nhân sinh của nàng, biến cuộc sống của nàng trở nên đầy thú vị.
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.