Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 3: Hòn đảo thứ hai
Chương 3: Hòn đảo thứ hai.
“Ngươi đã ở đây bao lâu rồi?”
Ngồi trong gian nhà gỗ, Lâm Thải Hân tay cầm xiên thịt heo, vừa ăn vừa nhìn Khương Thần. Trong lòng nàng lúc này có điểm tò mò không biết có phải Khương Thần cũng là n·ạn n·hân bị đắm tàu trôi dạt giống mình hay không. Chính vì thế nàng mới không nhịn được mà hỏi:
“Ngươi giống như cũng bị đắm tàu như ta có phải không?”
“Năm năm, từ khi mười tuổi.” Khương Thần trầm ngâm đáp: “Không phải.”
“Vậy là hiện tại ngươi mười lăm tuổi a. Ta cũng mười lăm tuổi, thật trùng hợp. Ta là người Thiên Độ quốc.”
Lâm Thải Hâm có chút phấn khích. Nếu như hai người bằng tuổi thì nàng cũng có thể thoải mái trò chuyện. Ban đầu nàng còn tưởng rằng Khương Thần ít cũng có hai mươi tuổi, bởi vì tuy dáng vẻ hắn nhỏ con một chút nhưng khuôn mặt lại có phần già dặn, cộng thêm ánh mắt giống như người từng trải, hết sức thành thục. Có lẽ do tự mình bươn chải kiếm sống trong hoàn cảnh khó khăn như thế này khiến cho hắn có nét thành thục trầm ổn như thế.
Không nghĩ tới hắn cũng chỉ bằng tuổi bản thân mình! Lâm Thải Hân thầm nghĩ.
“Ta biết…” Khương Thần có chút mỉm cười.
“Ngươi biết? Ta và ngươi có quen nhau sao?” Lâm Thải Hân ngạc nhiên, đôi mắt mở to ra.
“Nói ra ngươi cũng không tin, mau chóng ăn đi, lát nữa sẽ dẫn ngươi đi làm quen với hòn đảo này.”
Lâm Thải Hân bĩu môi ra vẻ giận dỗi. Nàng rõ ràng cảm thấy Khương Thần giống như biết rõ bản thân mình vậy. Nhưng hắn không nói, nàng cũng không muốn hỏi nhiều. Trong lòng nàng âm thầm ghi nhớ chuyện này. Sau này có dịp nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Sau khi ăn xong, Khương Thần dẫn theo Lâm Thải Hân đi dọc bãi biển. Vừa đi vừa giới thiệu về hòn đảo.
Hòn đảo này là một dãy núi thấp trải dài, hai bên bờ sinh thái hoàn toàn khác biệt, bờ bên này dọc theo bãi biển hầu hết là một loại cây bóng mát xòe tán thấp xuống bờ cát, rất tiện cho việc làm những căn nhà gỗ trên cây, đêm xuống nước triều dâng cũng không chạm đến sàn nhà. Ngoài ra còn xuất hiện một số loại cây quả giống như quả táo, ăn vào đắng chát thế nhưng ép trái cây ra nước uống lại rất ngọt. Khương Thần dùng loại trái cây này để ủ rượu.
Ngược lại với bờ bên này, bờ bên kia hòn đảo chỉ toàn dừa là dừa. Bãi cát ăn sâu vào trong đảo đồng thời cây bóng mát rất ít. Do vậy hắn mới không chọn bờ bên đó để làm nhà.
Hai người đi dọc bờ biển, thỉnh thoảng lại gặp một chút mèo rừng cùng heo rừng luẩn quẩn trong các bụi cây.
Lâm Thải Hân nhíu mày một thoáng sau đó nói:
“Hòn đảo này có nước ngọt không?”
Khương Thần gật đầu:
“Hòn đảo này nằm trong vùng biển nhiệt đới, thường xuyên có m·ưa b·ão, nước ngọt ta cũng thường lấy từ mưa. Ngoài ra bên kia cũng có một hòn đảo, vừa vặn có một mạch nước phun lên quanh năm, vì vậy vấn đề nước uống sẽ không thiếu.”
Nói đoạn liền chỉ về phía xa xa, nơi hòn đảo thứ hai lấp ló sau những đợt sóng to.
“Mê Thất đảo do ta đặt tên, kia là hòn đảo thứ hai, bao quanh hai hòn đảo này là một vực nước xoáy ngầm, thi thoảng sẽ gây ra những dòng nước xoáy lớn. Nơi này rada đều dò không tới, mà quanh hai hòn đảo này khoảng vài dặm chỉ toàn sóng to gió lớn, chính vì thế tàu thuyền đi qua thường sẽ g·ặp n·ạn.”
Khuôn mặt Lâm Thải Hân có chút mếu máo. Nghe Khương Thần nói vậy, nàng hiện tại đã rõ ràng lí do vì sao bị đắm tàu rồi.
“Như vậy những đồ dùng của ngươi là từ những tàu đắm trôi dạt vào sao?”
“Không phải trôi dạt, đều là do Tiểu Ngạc giúp ta mang về.” Khương Thần vừa đi vừa quan sát kéo cô nàng lơ đễnh này tránh khỏi vỏ sò vỏ ốc sắc nhọn trên bãi biển.
“Tiểu Ngạc? Hòn đảo này còn có người khác sao?” Lâm Thải Hân giật mình, nghe tên Tiểu Ngạc rất giống tên người, lại thêm biểu cảm của Khương Thần nhắc đến Tiểu Ngạc giống như nhắc đến một bằng hữu, nàng liền tò mò hỏi.
Khương Thần khẽ lắc đầu:
“Tối nay ngươi sẽ gặp được nó.”
Lâm Thải Hân gật đầu. Ngay sau đó bộ dáng có chút ham chơi của nàng được thể hiện ra. Nàng nhặt lên la liệt những vỏ sò màu sắc sặc sỡ quan sát. Nhiều lúc lại ngó nghiêng vào bên trong khu rừng, mỗi khi có thú rừng chạy qua liền một bộ giật mình kh·iếp đảm khiến cho Khương Thần phì cười.
Hai người cứ thế đi dọc bãi biển cho đến khi chạm tới cuối đảo nơi mà những mỏm đá to lớn dốc đứng cắm thẳng xuống biển. Không thể đi vòng qua được, Khương Thần đành phải dẫn Lâm Thải Hân trở về, hẹn một ngày khác sẽ đưa nàng sang bên bờ kia của hòn đảo để thăm quan.
Chiều hôm đó…
Hoàng hôn trên vùng biển này thật sự rất đẹp, với tính cách ham chơi của mình, Lâm Thải Hân làm sao có thể ngồi yên được. Chỉ thấy nàng chạy nhảy hết ngó Đông lại ngó Tây trên bờ biển cho đến khi mệt mỏi nằm dài trên bãi cát.
Khương Thần lúc này mới đi ra, tay cầm theo một chút quần áo nữ đưa cho nàng, nhẹ nhàng nói:
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” Lâm Thải Hân ngơ ngác hỏi, lúc này vẫn đang miệt mài ngồi nghịch cát.
“Ngươi định để bộ dáng như này ngủ qua đêm sao?” Khương Thần nở một nụ cười đầy thâm ý, nói.
Nghe đối phương nói như vậy, Lâm Thải Hân mới chợt nhận ra ngày hôm nay vận động quá nhiều, mồ hôi đã đổ ra thầm ướt đẫm quần áo. Lúc này khuôn mặt nàng không khỏi đỏ rần rần lên, nghĩ rằng Khương Thần đang ám chỉ người mình có mùi. Chỉ thấy nàng ngồi dậy, hai tay vo viên vạt áo lẩm nhẩm điều gì đó.
“Đi thôi, hòn đảo bên kia có nước sạch, hơn nữa có rất nhiều quả ngon.” Nói đoạn, Khương Thần lại tủm tỉm cười nhìn Lâm Thải Hân: “Chúng ta sẽ theo hướng gió thả bè trôi sang đó.”
“Sao? Có dám không?”
“Thả bè? Liệu có an toàn không? Nếu bè chìm thì sao?” Lâm Thải Hân mở lớn hai mắt, khuôn mặt hơi chút e dè hỏi ngược lại.
Nàng bình thường có tính cách tinh nghịch, không sợ trời không sợ đất, chỉ có hai nỗi sợ duy nhất đó là sợ tối và sợ nước sâu. Chính vì thế khi nghe Khương Thần nói sẽ chèo bè đưa mình sang một hòn đảo cách hòn đảo này khá xa, nàng mới kinh sợ đến thế.
“Không an toàn lắm, bè thường xuyên bị vỡ khi ra đến giữa biển, mỗi lần như vậy ta sẽ phải bơi vào bờ.” Khương Thần tủm tỉm cười đáp: “Mấy lần suýt c·hết đ·uối.”
Hắn biết Lam Thải Hân sợ nước sâu chính vì vậy hắn mới có ý định trêu chọc nàng. Mà sau khi nhìn khuôn mặt Lâm Thải Hân có phần tái đi, hắn mới bật cười, đưa tay vỗ đầu nàng, có chút cưng chiều, nói:
“Đùa ngươi đấy. Nếu bè có bị chìm ta cũng không để ngươi xảy ra chuyện gì.”
Nghe vậy, Lâm Thải Hân trong lòng như con nai nhảy loạn, khuôn mặt đỏ rần rần.
Lời này nàng nghe ra làm sao lại có cảm giác hắn là đang tán tỉnh mình đây?
“Nghĩ đi đâu đấy?”
Khẽ cốc đầu nàng một cái, sau đó Khương Thần chạy vào trong một bãi cây kéo ra một chiếc bè được đóng vững chãi cùng hai chiếc mái chèo tự chế:
“Tới giúp ta lấy cột buồm.” Nói đoạn chỉ tay vào trong bụi rậm vừa rồi.
Lâm Thải Hân lật đật chạy vào gần bụi cây, quả nhiên nhìn thấy có một chiếc cột buồm ở đó. Cột buồn được tết bằng lá dừa nhìn qua có phần tỉ mỉ.
Hai người sau khi buộc cố định cột buồm vào thân bè liền đẩy nó ra biển. Thuận theo chiều gió mà để nó trôi dạt trên những con sóng.
“Ngươi thường xuyên đi sang đảo bên kia sao?”
Trên biển, sóng dập dềnh khiến cho chiếc bè chao đảo, Lâm Thải Hân mấy lần tái mét mặt mũi, tay níu áo Khương Thần có chút đỏ mặt hỏi.
“Tất nhiên! Ngoài sang đó lấy trái cây, ta thỉnh thoảng cũng phải sang đó lấy nước ngọt phòng trừ khi không có mưa.”
Bè thuận chiều gió lướt đi rất nhanh trên mặt biển, Khương Thần đứng giữa bè thỉnh thoảng lại dùng mái chèo điều khiển hướng đi của bè gỗ. Bên cạnh, Lâm Thải Hân dường như vẫn rất sợ sệt, một tay bám cột buồm một tay níu áo hắn, bộ dáng mười phần khôi hài.
“Tại sao ngươi không sang bên hòn đảo đó ở cho thuận tiện, mỗi lần di chuyển như thế này rất nguy hiểm.”
“Vùng biển này có bão nhiệt đới, bên hòn đảo đó phần lớn là các cây gỗ nhỏ, không thể làm nhà bên hòn đảo đó được.” Khương Thần tỉ mỉ giải thích.
Ban đầu hắn cũng có ý nghĩ muốn làm một căn nhà gỗ bên hòn đảo kia. Tuy nhiên không thể làm vững chãi được bởi vì hòn đảo đó gần như là một vùng đất bằng, đối với bão nhiệt đới không có gì che chắn, ngôi nhà dễ dàng bị thổi bay.
“Ồ…” Lâm Thải Hân gật gù.
Khương Thần lắc đầu, miệng khẽ nở nụ cười. Chợt hắn đưa tay ra muốn vuốt đầu Lâm Thải Hân, có điều lần này nàng đã kịp né sang một bên.
“Tại sao ngươi cứ gõ đầu ta, ta không phải tiểu hài tử. Mẹ ta nói gõ đầu sẽ không lớn được.”
Khương Thần cười khan, lúc trước sở thích của hắn liền là xoa đầu Lâm Thải Hân, hắn coi nàng giống như muội muội của mình, hành động này chính là cưng chiều nàng.
Lại nói, sau khi bè cập bến hòn đảo kia, Lâm Thải Hân hưng phấn nhảy cẫng lên. Hòn đảo này phong cảnh thực sự quá đẹp, nó giống như một vườn cây nằm trên mặt biển hết sức sinh động.
Không giống như hòn đảo bên kia, hòn đảo này có thảm thực vật thưa thớt, lại có nhiều cây ăn quả, chim chóc mặc dù không có nhưng lại có sóc và thỏ. Thêm nữa nơi đây quẩn quanh một chút sương khói mờ ảo. Thực sự quá huyền diệu, không khác gì bồng lai tiên cảnh.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi tìm chỗ mạch nước ngầm trước, đừng để muối ngấm vào da quá lâu.”
Khương Thần sau khi kéo bè lên bãi cát thì liền kéo Lâm Thải Hân đi vào sâu trong đảo, mặc kệ nàng còn đang hiếu kì tò mò quan sát xung quanh.
Hòn đảo này so với bên kia nhỏ hơn rất nhiều, chỉ đi khoảng mười đến mười lăm phút liền vào đến giữa đảo. Giữa đảo có một vùng nước ngọt nhỏ nhỏ được bao quanh bởi rất nhiều đá tạo nên một hồ nước.
Ban đầu, nơi đây là một mạch nước chảy thành dòng, Khương Thần đã lấy đá trên bờ biển đắp thành một hồ nước nhỏ như vậy, khi nào muốn tắm chỉ việc tháo nước ra, phần còn lại để lấy làm nước uống, như vậy vừa đảm bảo có nước tắm vừa đảm bảo có nước sạch để dùng.
Trên thực tế, hắn đã mấy lần tìm hiểu xem nguồn nước ngọt kia là ở đâu chảy tới, bởi vì một hòn đảo nhỏ giữa biển như thế này chắc chắn không thể có mạch nước ngầm mà lại là nước ngọt được. Bất quá vấn đề này hắn tìm không ra, chính vì thế cuối cùng chỉ có thể tặc lưỡi cho qua.
“Oa… thật đẹp, không xây nhà trên hòn đảo này quả là đáng tiếc.”
Lâm Thải Hân nhảy cẫng lên khi thấy hồ nước ngọt nhỏ nhỏ trong suốt kia. Theo thói quen khi ở nhà, nàng định một hơi trút bỏ quần áo trên người. Thế nhưng chợt nhận ra Khương Thần đang đứng cạnh, khuôn mặt liền đỏ bừng như táo chín.
Khương Thần phì cười, lại đưa tay cốc đầu nàng khiến cho nàng có chút giận dỗi. Hắn nói:
“Nếu như ngươi không muốn khi có bão liền bị thổi bay thì đừng mơ mộng nữa.”
Lâm Thải Hân khẽ ừ một tiếng, bĩu bĩu môi muốn nhại lại lời Khương Thần.
“Được rồi, ta đi lấy chút trái cây, ngươi cứ thoải mái, ta sẽ không nhìn trộm.”
Nghe thấy hắn nói vậy, khuôn mặt của Lâm Thải Hân lại lần nữa đỏ lên. Nàng chu môi, mày liễu nhíu lại, nói:
“Hừ, ngươi dám nhìn trộm ta sẽ móc mắt ngươi ra.”
“Ha ha.”
Khương Thần chỉ cười lớn một tiếng sau đó liền lắc đầu rời đi.
Trên đảo này có một chút hoa quả trong đất liền không có, Khương Thần không biết tên gọi của chúng. Loại quả này khi bổ ra thì bên trong có phần cùi ăn được. Mà ăn vào có cảm giác giống cơm trắng, là một phần lương thực không thể thiếu trong cuộc sống trên hoang đảo của hắn. Ngoài ra ở hòn đảo này cũng có vài loại hoa quả khác xuất hiện theo mùa như dừa, táo, chuối…
Khương Thần lấy mỗi loại một chút, bọc cẩn thận vào bọc vải, buộc trên bè sau đó ngồi chờ Lâm Thải Hân bên bờ biển.
Không qua bao lâu, Lâm Thải Hân lững thững đi ra. Trên mình đã mặc một bộ đồ mới, bộ đồ cũ dường như cũng đã giặt giũ cẩn thận. Nàng vừa đi vừa cúi gằm mặt dường như có chút xấu hổ. Lần đầu tiên nàng tắm lộ thiên, lại còn có một vị nam thanh niên ở gần, chuyện này đối với nữ hài tử nào cũng đều là một chuyện rất xấu hổ.
“Ngươi đợi ta, ta cũng cần phải tắm một chút, ngày hôm nay vào sâu trong rừng săn thú, hiện tại thật ngứa.” Khương Thần tự nhiên không chút ngần ngại nói, sau đó liền lấy quần áo mang theo, tiến vào trong đảo mặc kệ cho Lâm Thải Hân dậm chân tức giận.
“Hừ hừ, đồ không có ý tứ.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.