Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 20: Trò truyện cùng Cơ Không

Chương 20: Trò truyện cùng Cơ Không


Chương 20: Trò truyện cùng Cơ Không

Lại nói, Khương Thần vẫn treo trên mặt nụ cười thần bí. Từ nãy đến giờ theo như hắn quan sát thì Cơ Không này không phải là không có bản sự. Chẳng qua lúc hắn bói toán cho tam nữ cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, có những chuyện cố ý lấp liếm qua đi dường như không muốn nhắc đến.

Lúc trước hắn cũng có ngẫu nhiên đụng độ vài tên thầy bói, nhưng đám người kia chỉ là nói chuyện nước đôi hòng lừa gạt gia chủ. Chỉ có tên Cơ Không này là hắn thấy có chút chân tài thực học. Chính vì thế hắn liền có một chút hứng thú, bản thân đột nhiên cảm thấy thử cho hắn xem một quẻ xem sao.

“Thế nào? Đạo sĩ, ngươi đã xem được gì chưa?” Khương Thần lạnh nhạt nói.

Tam nữ đứng sau cũng trố mắt nhìn, mong đợi xem tên thầy bói sẽ phán đoán vận mệnh Khương Thần như thế nào.

Lúc này, chỉ thấy Cơ Không đang nhắm mắt liền mở ra. Sau khi quan sát nét mặt Khương Thần, hai mắt hắn không khỏi có chút trợn lớn, mồ hôi không tự chủ vã ra như tắm, lát sau mới gượng cười mà nói rằng:

“Bần đạo vẫn là nên xem tay thôi, đại gia vận mệnh có nhiều biến số quá.”

Khương Thần gật đầu, từ lúc hắn chìa tay ra đến giờ vẫn chưa rút lại. Bốn người đứng đằng sau cũng xúm vào. Vẻ mặt tràn ngập tò mò.

Xem ra sự tình có chút thú vị rồi đây!!!

Khuôn mặt Cơ Không không còn tự tin như ban đầu, thay vào đó lại có chút co quắp sợ hãi. Ánh mắt nhìn vào bàn tay Khương Thần, chỉ thấy khuôn mặt hắn tái đi, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.

Lát sau Cơ Không ngẩng đầu nhìn Khương Thần, ra sức vái lạy nói:

“Đại gia, tiểu không thể đoán được vận mệnh của ngài, xin ngài bỏ qua cho tiểu.”

Cơ Không dường như bị dọa sợ, xưng hô cũng trở nên lộn xộn. Nói đoạn liền lập tức gói ghém hành lí chuẩn bị rời đi.

Đám người ngoại trừ Khương Thần đều trố mắt nhìn, tên thầy bói này sau khi nhìn vận mệnh cho hắn xong dường như bị dọa sợ tè ra quần, hiện tại đang muốn bỏ chạy. Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nữa.

“Uy, chẳng lẽ ngươi là thầy bói rởm?” Lâm Hinh Nhi không nhìn được, hỏi.

“Đúng đúng, ta là thầy bói rởm. Cái gì ta nói cũng đều sai, cái gì ta cũng không nhìn thấy.”

Cơ Không chỉ mất một loáng liền thu dọn hành lí xong xuôi, khẽ đưa mắt liếc nhìn Khương Thần nhưng rồi lại giống như sợ hắn nhìn mình, lập tức cúi đầu bỏ chạy.

“Xem ra vận mệnh Khương lão đệ ngươi rất là đặc sắc nha, khiến cho tên thầy bói này sợ chạy m·ất m·ạng.” Liễu Khiêm ở một bên cũng không hề tin tưởng chuyện bói toán, lúc này cười cười trêu chọc.

“Hắc hắc, xem ra Khương đại ca sau này ắt làm quan lớn cho nên mới khiến cho hắn sợ chạy.” Lâm Hinh Nhi lắc lư đầu nhỏ, nói: “Sau này nếu như ngươi trở thành đại quan thì cũng không nên quên ta a.”

Khương Thần khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn theo Cơ Không, sâu trong đồng tử lóe lên một vệt sáng rồi biến mất.

“Có gì kì lạ sao?” Lâm Thải Hân là người duy nhất phát hiện ra dị trạng trên khuôn mặt Khương Thần, vì thế không nhịn được liền hỏi.

Bình thường hắn luôn đeo một bộ lạnh nhạt hờ hững. Từ lúc nãy đến giờ ngược lại dường như rất hứng thú với Cơ Không. Điều này khiến cho nàng không khỏi có chút tò mò. Rốt cục tên Cơ Không kia có gì đặc biệt lại gây nên sự chú ý của Khương Thần.

“Không có gì, chẳng qua nhìn bộ dáng hắn có chút buồn cười mà thôi.” Khương Thần khẽ đáp: “Chúng ta đi thôi, các ngươi quên rằng chúng ta đến đây để cầu bình an sao?”

Mọi người chỉ cảm thấy kì lạ một thoáng, sau đó cũng không để ý nhiều, lại tiếp tục đi lên núi. Mất nửa giờ leo thang bộ, năm người mới tới được ngôi miếu cổ. So với nhìn từ bên dưới, ngôi miếu này ngược lại to lớn hơn rất nhiều.

Bên ngoài chỉ là một bộ miếu cũ nhỏ nhưng bên trong được khoét sâu vào lòng núi tạo nên một hang động hương khói nghi ngút. Người người ở đây đi lại có vẻ rất nào nhiệt. Không thiếu nam thanh nữ tú đứng bên bờ đá chụp ảnh. Rõ ràng ngoài đến đây dâng lễ thì không ít người mang theo tâm thế du ngoạn mà tới.

“Mọi người mau nhìn, từ đây có thể nhìn tới trung tâm thành phố.” Lâm Hinh Nhi vẫy vẫy tay ở một góc sân miếu, tay còn lại chỉ về hướng Đế đô.

Quả nhiên giống như nàng nói, từ lưng chừng ngọn núi này có thể nhìn thấy lấp lóa bóng những toàn nhà cao tầng từ trung tâm thành phố chiếu tới. Ánh mặt trời phản chiếu khiến cho thành phố giống như một khối đá quý không ngừng tỏa ra hào quang sáng chói.

“Chúng ta vào cầu nguyện trước đã.” Lâm Thải Hân vội vàng thúc giục.

Đoàn người đến cầu bình an có vẻ rất đông, nàng không muốn chen chúc đến tối vẫn chưa được dâng hương, vì thế không ngừng hối thúc mọi người chuẩn bị xếp hàng.

“Khương Thần, ngươi sao vậy?” Lâm Thải Hân thúc d·ụ·c mọi người ổn định hàng lối nhưng lại nhìn thấy Khương Thần vẫn đang ngẩn ngươi suy tư, nội tâm không nhịn được, khẽ hỏi.

“Ta không sao, các ngươi cứ làm chuyện của mình đi, ta sẽ đợi ở ngoài.” Khương Thần đáp.

“Tới đây rồi chẳng lẽ không vào nhìn một chút?” Lâm Thải Hân phùng má, có chút vùng vằng, hờn dỗi.

Khương Thần mỉm cười lắc đầu:

“Ta sẽ đợi các ngươi ngoài này.”

Có vẻ như không thuyết phục được Khương Thần, khuôn mặt Lâm Thải Hân méo xệch đi, miệng tru lên, rõ ràng là rất tức giận.

Bọn họ tới đây đương nhiên mục đích ban đầu chính là dâng hương cầu bình an. Hiện tại tới rồi thế mà Khương Thần lại không vào, nàng đương nhiên là không hề vui rồi.

“Mặc kệ hắn đi, chúng ta không cầu cho hắn nữa là được.” Vũ Manh ôm lấy eo Lâm Thải Hân, cả hai khẽ lắc lư. Vừa dỗ dành, Vũ Manh vừa thổi vào tai Lâm Thải Hân khiến nàng không khỏi đỏ mặt.

“Được rồi, vậy ngươi đợi ở bên ngoài, không cho đi lung tung.” Lâm Thải Hân nhìn Khương Thần, khẽ nói.

Khương Thần gật đầu không nói gì.

Sau đó, bốn người Lâm Thải Hân xếp hàng đi theo đoàn người vào trong miếu cổ.


Cùng lúc đó…

Đây là một gian phòng có chút bừa bộn, quần áo vứt ngổn ngang, bàn ghế bị xô lệch, trên nền đất rải rác rất nhiều các giấy hoàng chỉ cùng bút lông vẽ chu sa. Thậm chí tường nhà cũng dán đầy bùa chú. Nhìn qua, gian phòng này có chút tà mị.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một nam tử mặc đạo bào thở dốc bước vào, trên lưng còn đeo một bọc đồ lớn. Hắn chính là Cơ Không cách đây khong lâu đã chạm mặt đám người Khương Thần ở chỗ núi miếu thờ.

“Nãi nãi của ta a…không ngờ truyền thuyết là có thật, tổ tiên a.” Cơ Không ngửa cổ nhìn lên trần nhà, kêu lên một tiếng như người bệnh.

Sau đó, hắn ném vội bọc đồ trên lưng xuống đất rồi chạy vào góc phòng lục trong một chiếc hòm sắt lấy ra một cuốn sách dày.

Cuốn sách này có bìa cứng bọc da dê, nhìn vào mang lại cho người ta cảm giác cổ xưa. Cuốn sách này có các trang giấy đã ố vàng, một số trang đầu còn bị mối mọt ăn mất góc. Rõ ràng niên đại của nó đã rất lâu.

Chỉ thấy Cơ Không lật xem cuốn sách một lúc, càng xem mồ hôi càng đổ ra như tắm. Lát sau, hắn gấp sách lại, hai mắt đã trở nên vô thần, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy từ ngữ khó hiểu.

“Nhiều năm trước, Chiêm Tinh nhất mạch biến mất khỏi Đại Thiên Nguyên Giới, không nghĩ tới lại thất lạc đến một giới này a?”

Cửa phòng để ngỏ, lúc này vang lên một thanh âm có phần lạnh lẽo. Loại thanh âm này nếu như ngươi ở một mình khi nghe vào sẽ có cảm giác rợn tóc gáy, đặc biệt là tại căn phòng dán đầy bùa chú như căn phòng của Cơ Không này.

Thanh âm vừa dứt, Cơ Không giật mình ném vội cuốn sách vào trong rương sau đó ngoảnh mặt lại. Khuôn mặt của hắn sau đó càng trở nên trắng bệch. Hắn trông thấy gì?

Ngoài cửa không ai khác chính là vị thanh niên ngày hôm nay xem bói khiến cho hắn thấy sợ hãi. Chưa bao giờ hắn nhìn tới vận mệnh của một người lại có thể xuất hiện nhiều biến số tới vậy. Không những thế thế lúc xem bói cho Khương Thần, hắn còn nhìn thấy sau lưng Khương Thần xuất hiện một đạo môn thần bí.

Thông qua đạo môn đó, hắn nhìn thấy một thế giới rộng lớn vô ngần, dị thú bay đầy trời. Nhân loại bên ngoài cánh cổng đó một cái phất tay liền trời long đất lở. Cảnh vật giống như phim ảnh, thế nhưng nó lại chân thật đến mức Cơ Không hắn cũng phải hoảng sợ. Bởi vì hắn biết được một số chuyện mà người thường không hề biết.

“Đại gia, ngươi…ngươi…” Cơ Không có chút lắp bắp, nói.

Khương Thần khẽ nở nụ cười, dáng cười lạnh lẽo khiến cho Cơ Không rợn tóc gáy. Vừa rồi hắn đã thả ra thần thức nhìn trọn nội dung trong cuốn sách da dê kia, vì thế liền biết được thân phận không tầm thường của nam tử tên Cơ Không này.

“Cơ gia nhất mạch nha, tại Chiêm Tinh tộc chính là một gia tộc thần bí cùng mạnh mẽ nhất, không nghĩ tới sau một đêm lại biến mất, càng không nghĩ tới lại đi đến một thế giới này.” Khương Thần khóe miệng nhếch lên, không tự chủ được lại khẽ tủm tỉm cười.

Lúc nghe tới cái tên Cơ Không này thì hắn đã thấy rất lạ. Họ Cơ tại Lam Hải tinh nói riêng, cũng như Đại Thiên Nguyên Giới không thường gặp, ngoại trừ Cơ gia nhất mạch chưởng khống Chiêm Tinh tộc kia thì hắn quả thật chưa gặp người nào họ Cơ thứ hai.

“Đại gia, ngươi nói gì bần đạo không …không hiểu.”

Khương Thần khẽ hừ lạnh nói:

“Không cần giả vờ không hiểu, ta đã tìm tới tận đây rồi thì ngươi cũng nên đoán ra một số chuyện đi? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết những gì tổ tiên ghi lại có phải thật hay giả ư?”

Cơ Không nghe vậy, trong đầu giống như có sét đánh qua, hai gối không tự chủ được khuỵu xuống. Khuôn mặt mới kéo lại được một chút cảm xúc tốt đẹp thì hiện tại lại trở nên vô thần. Lát sau hắn có chút thận trọng, nói:

“Đại gia, ngươi…ý ngươi là...những gì ta nhìn thấy đều là thật?”

“Ta không rõ ngươi đã nhìn thấy gì, thế nhưng ta có thể khẳng định, những gì tổ tiên ngươi ghi chép đều là thật.” Khương Thần cười nhạt đáp.

“Bên ngoài thế giới này chẳng lẽ vẫn còn có thế giới khác? Nơi…nơi đó…con người có thể dời sông lấp bể, bay lượn như thần tiên sao?” Cơ Không run run hỏi lại.

Mặc dù hắn đã biết chắc câu trả lời thế nhưng vẫn muốn nghe một đáp án chính xác từ Khương Thần.

“Không sai. Không những một mà có rất nhiều thế giới rộng lớn hơn Lam Hải tinh này gấp nhiều lần, đồng dạng không chỉ có con người mà còn rất nhiều chủng tộc khác. Giống như ngươi, mặc dù thuộc về nhân tộc nhưng tộc ngươi lại lấy tên là Chiêm Tinh tộc…” Khương Thần vừa nói, ánh mắt vừa hiện lên một tia sắc bén.

Sau đó, hắn chậm rãi bước vào trong căn phòng nhỏ rồi tìm một chỗ ngồi thoải mái, rất tự nhiên mà ngồi xuống.

“Chiêm Tinh tộc…Chiêm Tinh tộc…” Cơ Không vịn vào ghế ngồi, run run đứng dậy, miệng khẽ lẩm bẩm: “Như vậy những gì tiên tổ ghi lại hoàn toàn chính xác sao?”

Khương Thần nhếch mép cười chờ đợi đối phương bình ổn cảm xúc. Hắn cũng không phải nhàn rỗi mà mò tới tận đây nói chuyện này cho Cơ Không. Mục đích tìm tới nơi này hắn còn muốn biết Chiêm Tinh tộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trong một đêm liền biến mất không tăm tích? Cuối cùng lại tàn lui ở thế giới hẻo lánh này.

Mặc dù ban đầu có chút không nắm chắc, nhưng hiện tại khi đã tìm đến đây rồi thì hắn khẳng định mười phần suy nghĩ của bản thân là đúng. Đối phương chính là tộc nhân của chủng tộc kia.

Nghĩ vậy, Khương Thần không khỏi có chút mừng thầm. Xem ra bản thân lại tìm được thêm chút bí mật về Lam Hải tinh này rồi. Chuyện hắn bị trùng sinh ở đây cùng với việc Chiêm Tinh tộc tàn lụi tại nơi này chắc chắn có liên quan đến nhau.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Cơ Không mới bình ổn tâm trạng lại. Hắn chậm rãi ngồi xuống ghế. Mặc dù vậy khi đối mặt với Khương Thần, hắn vẫn cảm thấy có một luồng áp lực vô hình không hiểu thấu khiến cho bản thân cảm thấy khó thở.

“Đại gia…ta…”

“Không cần vội, ngươi có thắc mắc gì có thể hỏi.” Khương Thần khoát tay, nói.

“Đại gia, ngươi có thể nói rõ lại cho tiểu nhân nghe một chút, thật sự bên ngoài Lam Hải tinh vẫn còn thế giới khác?” Cơ Không nuốt nước bọt một cách khó khăn, nói.

“Rất nhiều.” Khương Thần tủm tỉm đáp.

Nhìn khuôn mặt có phần ngơ ngác cùng hoảng hốt của Cơ Không, hắn lại nhớ tới một thế trùng sinh đầu tiên của mình. Cũng ngơ ngác không biết một chút gì về thế giới này, toàn bộ những gì đọng lại trong mắt hắn khi lần đầu nhìn thấy thế giới văn minh tiên tiến này đó chính sự lạ lẫm, lạc lõng.

Bên này, Cơ Không lại một lần lâm vào hoảng hốt cùng trầm mặc, cũng không biết là lại nghĩ tới điều gì.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 20: Trò truyện cùng Cơ Không