Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Cơ Không

Chương 19: Cơ Không


Chương 19: Cơ Không

Lại nói, trong những ngày ở Lâm gia, hai tỷ muội họ Lâm dẫn Khương Thần đi dạo hầu hết các địa điểm nổi tiếng ở Đế đô. Lúc này bọn họ đang dừng chân ở một quán ăn quen thuộc của Lâm Thải Hân.

Thức ăn còn chưa lên hết thì bên ngoài quán bước vào hai bóng người một nam một nữ. Nam thanh niên vẻ ngoài anh tuấn, khuôn mặt điển trai với làn da trắng. Hắn mặc quần soóc đến đầu gối, áo cộc tay trắng cùng một đôi giày thể thao màu xám.

Nam nữ này có lẽ là một cặp tình nhân bỏi vì vị thiếu nữ đi cùng hắn cũng mặc một bộ đồ tương tự, cũng giày thể thao xám, áo cộc tay trắng cùng quần bò ngang gối. Khác biệt một chút bên hông còn đeo một chiếc túi nhỏ.

Hai người này bước vào quán sau đó liền quét mắt nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Thiếu nữ kia sau khi nhìn thấy bàn ba người Lâm Thải Hân thì liền nở một nụ cười, dắt tay nam thanh niên tiến tới.

“Thải Hân…ta đến rồi.”

Thiếu nữ kia không ai khác chính là bằng hữu vị khuê mật của Lâm Thải Hân - Vũ Manh. Nghe được Lâm Thải Hân mời ăn sau đó ra ngoại thành chơi, nàng liền không ngần ngại dẫn theo bạn trai tới.

“Vũ Manh, mau ngồi…” Lâm Thải Hân thấy Vũ Manh đến, khẽ đưa tay kéo khuê mật lại gần. Sau khi trông thấy nam thanh niên đi cùng Vũ Manh, nàng mỉm cười, cố tình trêu chọc: “Hì hì, vậy mà dẫn cả bạn trai tới nha.”

“Hì hì, hắn tên Liễu Khiêm.” Vũ Manh không khách khí kéo lại hai chiếc ghế cho mình cùng bạn trai.

“Xin chào. Ta là Liễu Khiêm, đã nghe Vũ Manh kể nhiều về ngươi.” Liễu Khiêm mỉm cười đưa tay ra bắt tay Lâm Thải Hân, mỉm cười phong độ nói: “Hiện tại mới có dịp được gặp.”

Tại Đế đô, Liễu gia cũng coi như phú hào, thân gia vài tỷ. Liễu Khiêm này có lẽ chính là thiếu gia của Liễu gia kia.

Lâm Thải Hân khẽ gật đầu, thoáng bắt tay hắn sau đó rụt lại, đồng thời giới thiệu Khương Thần cùng Lâm Hinh Nhi.

Vũ Manh đối với Lâm Hinh Nhi cũng không có gì lạ, chủ yếu nàng đến nhà Lâm Thải Hân chơi mấy lần, cũng biết Lâm Thải Hân có một vị biểu muội tên Lâm Hinh Nhi. Chẳng qua, khi nghe đến danh tự Khương Thần, khuôn miệng nàng há to đủ đút vừa một quả trứng gà.

Nàng theo lời kể của Lâm Thải Hân mỗi lần đi nhậu thì cũng có chút tò mò cùng mong muốn một lần được gặp Khương Thần. Mà hiện tại được gặp mặt, hình ảnh của hắn khiến cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

“Ngươi là Khương Thần?” Vũ Manh trợn lớn hai mắt, hỏi.

Một lát định thần lại, nàng mới cười thật tươi:

“Ta là Vũ Manh, bằng hữu thân thiết nhất của Thải Hân, ngươi nếu muốn biết bí mật của nàng, cứ trực tiếp hỏi ta là được.”

Nói đoạn đưa tay vỗ vỗ ngực, bắt trước mấy tên hảo hán trên phim truyền hình.

Lâm Thải Hân nghe Vũ Manh nói vậy, khuôn mặt liền đỏ lên, khẽ lườm đối phương một chút sau đó thúc giục:

“Mau mau ăn đi, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoại thành chơi.”

Vũ Manh khẽ ậm ừ một tiếng, môi khẽ trề ra. Liễu Khiêm thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười, chợt hướng Khương Thần nói:

“Khương huynh đệ hiện đang làm gì? Công tác ở đâu, ta trông có chút lạ mắt. Có lẽ không phải người Đế đô đi.”

“Khương đại ca bằng tuổi Thải Hân tỷ, ngươi đoán xem hắn hiện đang làm gì.” Lâm Hinh Nhi nhanh nhảu đáp, trên tay vẫn còn cầm theo một chiếc đùi gà nhỏ, miệng quệt đầy dầu mỡ.

Liễu Khiên nghe vậy liền giật mình. Theo hắn thấy, khuôn mặt Khương Thần có chút già dặn từng trải, vì vậy mới dò hỏi xem sao. Không ngờ Khương Thần còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi.

“Mọi người mau mau ăn nhanh đi, lát nữa chúng ta còn đi chơi. Hôm nay Thải Hân tỷ sẽ bao tất.” Lâm Hinh Nhi thấy mọi người còn chưa động đũa, vội vàng hô hào, vẫn không quên gắp thức ăn.

“Ăn ăn ăn, ngươi lúc nào cũng chỉ có ăn, tại sao không béo c·hết ngươi đi.” Lâm Thải Hân có chút buồn cười nói.

“Tỷ ngươi xem, ta khả ái đáng yêu thế này, làm sao béo c·hết được. Đúng không Khương Thần đại ca.” Lâm Hinh Nhi dẩu môi cãi lại.

“Sớm có ngày béo c·hết ngươi.”


Năm người sau khi ăn trưa xong liền thuê một chuyến xe bảy chỗ ra ngoại thành.

Địa điểm thăm thú lần này là một miếu cổ lâu đời. Nghe nói lúc trước chỉ là một ngôi miếu nhỏ lưng chừng núi. Sau đó không biết vì chuyện gì mà người tới đây cúng vái rất đông, cuối cùng biến thành một địa điểm du lịch tâm linh.

Ngôi miếu cổ kia nằm trên lưng chừng một ngọn núi nhỏ, không khí nơi đầy vô cùng trong lành, phong cảnh xung quanh cũng thập phần đẹp mắt.

“Thải Hân tỷ, không ngờ còn có nơi đẹp thế này a, ta chưa đến đây bao giờ.”

“Trước đây ta cũng có dịp tới nơi này một lần rồi, nghe nói ngôi miếu này rất linh thiêng, thường thường trong nhà có người bệnh, người thân sẽ tới đây cầu bình an.” Vũ Manh đưa hai tay bưng má, đôi mắt mở lớn nói.

Địa phương này mặc dù là chốn linh thiêng thế nhưng dưới chân núi vẫn có rất đông người mở các loại hình dịch vụ. Phần lớn liền là xem bói toán, một số cửa hàng bán các loại tượng phật, vòng đeo tay, bùa bình an, ngư long hỗn tạp, thứ gì cũng đều có.

Lâm Hinh Nhi dường như rất thích nơi đông người. Vừa mới mua vé vào cổng, nàng liền chạy loạn lên mỗi chỗ ngó nghiêng một chút, gặp thứ gì đẹp đẽ liền mua, nhét đầy túi mới thôi.

“Các vị tiểu thư, thiếu gia mời xem bói. Năm trăm Thiên tệ một lần nào! Nhìn tương lai, đoán tài vận vô cùng chuẩn xác đây!”

Năm người Khương Thần vừa đi qua một gian hàng bói toán thì liền có thanh âm chủ hàng vang lên. Thầy bói này là một nam tử tuổi tầm hai mươi sáu, dáng người nhỏ con, khuôn mặt có đôi chút gian xảo, mỗi lần cười lên nhìn giống như một tên tiểu nhân đắc chí.

“Thải Hân tỷ, xem kìa, đoán được tương lai.” Lâm Hinh Nhi che miệng cười, thanh âm như chuông bạc vang lên.

Nói đoạn liền ghé đầu vào gian hàng bó, dẩu môi lên, nói:

“Uy, thầy bói. Nếu như ngươi đoán được tương lai vậy sao không đi mua vé số đi, tin chắc ngươi sẽ trúng độc đắc.”

Nam tử thầy bói kia khuôn mặt đổi sang trang nghiêm. Không thể không nói, khi hắn đổi sang loại mặt này liền khiến cho người ta mười phần tin tưởng hắn là một thầy bói lành nghề. Chỉ thấy người này ra vẻ đạo mạo, nói:

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi không biết sao? Làm nghề này tối kị liền là âm mưu lợi ích cho bản thân. Bần đạo chỉ là xem giúp người thay đổi vận hạn, hoàn toàn không có ý tứ làm dịch vụ.”

“Thế tại sao ngươi lại bán bùa chú, lại còn năm trăm Thiên tệ một lần xem”

“Cái này…” Thầy bói nọ mỉm cười, nhưng nụ cười có chút méo mó: “Cái này đương nhiên là ta cũng phải hưởng chút lợi lộc rồi.”

“Ngươi nói đúng không? Ngươi tới đây xem vận hạn, đương nhiên phải rải ra chút lộc thì mới linh nghiệm chứ?”

“Ngươi nói cũng đúng. Nhưng làm sao biết được ngươi nói có chuẩn hay không đây? Nhỡ ngươi nói bừa thì sao?” Lâm Thải Hân mim cười, cũng có chút tò mò mà hỏi.

“Cái này đương nhiên là bí mật của bọn ta, làm sao có thể để lộ ra cho các vị được.” Nam tử nọ phe phẩy một chiếc quạt lông ngỗng, cười nói.

Vừa dứt lời, lại một đoàn khách trẻ tuổi theo hướng đi lên núi mà bước qua. Nam tử thầy bói này lập tức kêu lên:

“Các vị thiếu gia, tiểu thư! Mời coi số mệnh biết đại nạn mà né tránh.”

Nhóm người Khương Thần nhìn tên thầy bói này, tam nữ nửa muốn xem bói, nửa lại sợ bị lừa, cả ba đắn đo đứng trước sạp hàng của thầy bói, bộ dáng lộ ra vẻ suy tư hiện lên đáng yêu vô cùng.

Giây lát qua đi, Lâm Thải Hân nghiêng đầu nhìn Khương Thần ý hỏi hắn là có nên thử bói một quẻ không.

Chợt, nàng phát hiện ra Khương Thần nhìn tên thầy bói kia có chút nhập thần. Đáy lòng hiện lên tò mò. Thầy bói này có gì đặc biệ sao?

Lại nói, Khương Thần lúc này không phải là nhìn nam tử xem bói. Hắn là nhớ về một đoạn thời gian trước. Hắn nhớ tại Đại Thiên Nguyên Giới có một thế giới gọi là Phần Viêm thế giới. Nơi đó có một vùng đất rộng lớn gọi là Chiêm Tinh vực. Đây là nơi tụ tập rất nhiều chủng tộc thần kì như Chiêm Tinh tộc, Cơ Giáp tộc, Thiên Cơ tộc…

Như Chiêm Tinh tộc, loại chủng tộc này tụ tập đông đảo chiêm tinh sư - một chức nghiệp phụ tu có thể đoán được tương lai, dòm thiên cơ, nhìn vận mệnh. Tộc nhân tộc này ra ngoài thường xuyên bị người đuổi đánh, bởi phần đông đều là người l·ừa đ·ảo.

Chân chính dòm thiên cơ, xem vận mệnh, đoán tướng số, bọn bọn đều không dám bởi lẽ điều này sẽ dẫn đến sét đánh hoặc không sẽ ảnh hướng đến căn cơ, suy giảm thọ mệnh. Đại loại là lợi người hại mình.

Tuy nhiên, Chiêm Tinh tộc này đã biến mất một cách thần bí trong dòng sông thời gian. Hiện tại có lẽ tự xưng là Chiêm Tinh nhất mạch tại Đại Thiên Nguyên Giới chủ yếu là một chút đạo sĩ rởm lông gà vỏ tỏi không đáng được nhắc đến.

“Khương Thần, ngươi thấy sao?” Lâm Thải Hân nghiêng mắt nói, dường như cũng khá hứng thú với xem bói toán.

“Xem một chút đi, chẳng qua không nên tin tưởng vào nó quá, nó sẽ làm tư tưởng ngươi sai lệch.” Khương Thần nhẹ nhàng nói.

Lâm Thải Hân khẽ gật đầu, hai mắt híp lại có vẻ rất phấn khích.

Khương Thần giống như đầu lĩnh nhóm người. Sau khi nghe hắn nói vậy, ngoại trừ Liễu Khiêm, ba nữ liền ùa vào sạp hàng của nam tử bói toán kia.

Nghe nam tử này giới thiệu thì hắn tên Cơ Không, quê ở Vẫn Triết, mới chuyển tới đây để tiện hành nghề. Lúc này thấy tam nữ có vẻ hứng thú, hắn liền khẽ ho một tiếng. Bản thân cố tỏ ra vẻ đạo mạo, mặc dù con mắt có phần láo liên, hết liếc Vũ Manh lại đến Lâm Thải Hân, thỉnh thoảng lại khẽ chép miệng.

“Vị mỹ nữ nào sẽ xem trước đây?” Cơ Không xoa xoa tay, vẻ mặt có chút bỉ ổi nói.

“Ngươi tốt nhất đừng có giở trò, bằng không bản thiếu cho ngươi đi bằng xe lăn.”

Liễu Khiêm từ nãy đến giờ vẫn luôn chăm chú nhìn Cơ Không. Theo hắn quan sát thì tên thầy bói này luôn dùng ánh mắt hèn mọn nhìn tam nữ, điều này khiến cho hắn không khỏi tức giận.

“Đại gia yên tâm, bần đạo là người tu hành, sao có thể giở trò với các tiểu thư đây được.” Cơ Không mỉm cười, nịnh nọt nói.

Vũ Manh bĩu bĩu môi, sau đó chìa tay ra, nói:

“Ta trước, ngươi xem đi.”

Cơ Không mỉm cười, đẩy tay Vũ Manh về, tự tin nói:

“Tiểu thư, bần đạo không cần coi chỉ tay, chỉ nhìn thoáng qua đã biết ngươi có quý nhân phù trợ, trong nhà phú quý rồi. Nếu bần đạo đoán không nhầm ngươi họ Vũ.”

“Sao ngươi biết ta họ Vũ?” Vũ Manh trừng lớn mắt, có chút ngạc nhiên cùng tin tưởng đáp.

“Thiên cơ bất khả lộ.” Cơ Không ra vẻ thần bí, nói.

Sau khi phán thêm một vài chuyện chính xác, Vũ Manh liền lập tức tin sái cổ, thiếu điều muốn rước tên thầy bói này về nhà mà cúng bái.

Sau đó, Vũ Manh nghe Cơ Không nói bản thân tới hai mươi tuổi sẽ gặp đại nạn thì rất sợ hãi. Nàng lập tức mua một đống bùa hộ thân từ cửa hàng, gián tiếp kiếm lợi cho Cơ Không.

Xem cho Lâm Thải Hân cùng Lâm Hinh Nhi, Cơ Không cũng không biết vì lí do gì mà đoán rất chuẩn xác về quá khứ của các nàng. Đặc biệt hắn còn nói bóng nói gió rằng Lâm Thải Hân đã từng g·ặp n·ạn trên biển nhưng được quý nhân phù trợ nên tai qua nạn khỏi. Điều này không thể không nói khiến cho cả hai giật mình kinh sợ. Bản thân lập tức bỏ ra một số lớn tiền mua bùa chú của Cơ Không.

Cơ Không nhìn xấp tiền trên tay thì liền cười híp cả mắt lại, liên tục khen tam nữ không dứt miệng.

“Đạo sĩ, có thể xem cho ta một quẻ không?” Khương Thần ở một bên quan sát từ đầu đến cuối, lúc này đột nhiên tiến lại gần, cười nói.

Nói đoạn, hai mắt của hắn ẩn hiện một tia tinh mang. Cũng không biết là trong đầu đang nghĩ gì.

“Tất nhiên là được, tất nhiên là được, không biết đại gia đây xem tình duyên vận mệnh hay số mệnh tương lai.” Cơ Không xoa xoa hai tay, cười đon đả nói.

Không thể ngờ hôm nay bản thân lại buôn bán đắt hàng đến thế. Cơ Không thầm nghĩ. Quả nhiên là chỉ cần vận dụng chút thủ thuật là có thể lừa được đám người này tin sái cổ rồi.

Khương Thần chìa tay ra nói:

“Xem số mệnh đi. Bất quá, ta khuyên ngươi vẫn là nên nhìn tay thử xem.”

“Không cần a đại gia. Ta hành nghề đã nhiều năm, một chút người thường nhìn thoáng qua liền có thể coi chính xác. Không như những tên đạo sĩ rởm một chút lại phải xem chỉ tay, hoàn toàn là l·ừa đ·ảo.” Cơ Không khuôn mặt tự tin nói.

Để chứng minh lời nói là thật, hắn thậm chí còn nhắm nghiền hai mắt không thèm nhìn lấy bàn tay Khương Thần lấy một lần

“Ờ…để ta xem nào…”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 19: Cơ Không