Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 26: Quán mỳ vạn năm
Chương 26: Quán mỳ vạn năm
Bệnh viện trung tâm Vẫn Triết lúc này đang hết sức nhốn nháo, các bác sĩ ý tá vô cùng hỗn loạn. Người đến càng là đông đúc, thậm chí không ít các loại xe sang trọng đều dừng trước cổng bệnh viện.
Vì sao? Bởi vì Hàn gia gia chủ Hàn Thiên Hùng bị đột quỵ.
Hàn gia tại Vẫn Triết có thể nói là một quái vật khổng lồ với một chuỗi các công ty đa quốc gia, bàn tay Hàn gia vươn ra nhiều loại ngành nghề trên cả nước. Có sức ảnh hưởng không nhỏ đối với kinh tế của cả thành phố này. Mặc dù không thể so được với tứ đại gia tộc ở Đế đô. Nhưng ít nhất tại Vẫn Triết thành phố này cũng là gia tộc cự đầu.
Hàn Thiên Hùng đột quỵ, hiện tại không rõ sống c·hết, đối với Hàn gia chính là vô cùng bất lợi, đối với cả Vẫn Triết cũng bị ảnh hưởng.
“Các ngươi nếu không cứu tỉnh được cha ta, vậy liền đợi lệnh đóng cửa bệnh viện đi.” Trước cửa một gian phòng bệnh, một vị nam tử trung niên mang theo khuôn mặt giận dữ, gầm lên.
Hắn là con trai trưởng Hàn Thiên Hùng tên Hàn Khôn, đồng thời là phụ thân của thiếu nữ tên Uyển Như kia, nàng tên đầy đủ Hàn Uyển Như.
Hàn Khôn sau khi nghe tin báo từ Hàn Uyển Nhi thì lập tức bỏ ngang công việc chạy đến bệnh viện. Cột chống trời của Hàn gia hiện tại chính là Hàn Thiên Hùng. Uy vọng cùng tầm ảnh hưởng vô cùng lớn, nếu như hắn có mệnh hệ gì, Hàn gia sẽ rất dễ bị các gia tộc khác tại Vẫn Triết công kích.
Bên cạnh Hàn Khôn còn có hai vị trung niên nam tử nữa, chính là lão nhị cùng lão tam Hàn gia lần lượt gọi là Hàn Uyên, Hàn Huyền.
“Hàn lão tỉnh lại rồi.” Một vị y tá từ trong phòng bệnh đột nhiên chạy ra, sau đó hô lên. Có thể thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng lúc này trở nên tươi tỉnh hơn đôi chút.
Thế lực Hàn gia vô cùng đáng sợ. Nếu như hôm nay Hàn Thiên Hùng có mệnh hệ gì, không đơn giản chỉ là bệnh viện đóng cửa mà những bác sĩ y tá hôm nay chạy chữa cho Hàn Thiên Hùng sẽ gặp liên lụy. Chỉ là may mắn thay Hàn Thiên Hùng đã tỉnh lại, bọn họ cũng có thể coi như là thoát được một kiếp.
Vị bác sĩ lúc nãy đứng chịu cơn thịnh nộ của Hàn Khôn bây giờ mới dám nuốt nước bọt, thân thể không tự chủ được run lên, chỉ thiếu điều xụi lơ trên mặt đất. Hiển nhiên uy thế của Hàn Khôn là không nhỏ, một bác sĩ như hắn đương nhiên là không chịu được rồi.
Trong phòng bệnh, Hàn Thiên Hùng mặc dù đã tỉnh thế nhưng khí sắc không mấy tốt đẹp, khuôn mặt vẫn tái nhợt.
“Cha…ngươi sao rồi?” Hàn Khôn chạy tới, quỳ xuống bên giường, khuôn mặt lo lắng nói.
Trong ba huynh đệ, Hàn Thiên Hùng thương yêu cùng cưng chiều hắn nhất, đồng thời trong ba huynh đệ, hắn cũng là người thương yêu Hàn Thiên Hùng nhất. Vì thế lúc này mới lộ ra bộ dáng yếu mềm như vậy.
“Không sao, ta còn chưa c·hết được.” Hàn Thiên Hùng cười nhợt nhạt nói, đoạn nghiêng mắt nhìn cả ba người Hàn Khôn.
“Gia gia, người bị sao?”
“Cha, ngươi không sao chứ?”
Bên ngoài, một đám người thanh niên nam nữ cùng ba nữ nhân trung tuổi ồ ạt chạy vào đều là con cháu con dâu Hàn gia. Nghe tin Hàn Thiên Hùng đột quỵ vào viện thì liền hỏa tốc tới đây.
“Ồn ào cái gì? Ta còn chưa c·hết.”
Hàn Thiên Hùng khẽ quát. Nhưng mà khí lực rất yếu, tiếng quát không có chút lực lượng nào. Hiển nhiên là do hắn mới tỉnh dậy, thể trạng có chút suy yếu cho nên tiếng quát cũng chỉ thều thào đứt hơi.
Lúc này, Hàn Thiên Hùng chậm chạp ngồi dậy, lần lượt nhìn đám con cháu, sau đó xua tay nói:
“Ta không sao cả, các ngươi không cần lo lắng.”
Nói rồi, hắn hướng tới Hàn Uyển Như đang lẫn lộn cùng đám con cháu, nói:
“Uyển Như, ở lại chăm sóc ta. Những người khác cũng nên về đi. Ai làm việc nấy.”
Thấy Hàn Thiên Hùng mấy lần xua tay, những người ở trong phòng bệnh cũng không dám trái ý. Sau khi lượng lự một hồi thì lục tục kéo nhau ra ngoài.
Không ai để ý, trong số đám con cháu Hàn Thiên Hùng, có hai cặp mắt hiện lên vẻ bất thiện khi thấy hắn tỉnh lại. Có lẽ chính bọn họ là người đã hãm hại lão giả này.
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại Hàn Thiên Hùng cùng Hàn Uyển Như. Hàn Uyển Như vô cùng lo lắng, hai mắt đỏ hoe, mu mắt sưng lên. Hiển nhiên nàng đã khóc rất nhiều.
“Gia gia, ngươi dọa c·hết Uyển Như rồi, về sau ta làm sao dám cùng ngươi chạy bộ.”
Hàn Thiên Hùng mỉm cười, ánh mắt yêu thương nhìn cô cháu gái. Đưa tay vuốt tóc nàng, khẽ nói:
“Gia gia hỏi ngươi một chuyện, chiếc vòng ngươi tặng gia gia dịp sinh nhật là ngươi mua ở đâu?”
“A…là Giang Bân thúc đưa cho ta, hắn nói rằng muốn tặng cho gia gia.” Hàn Uyển Như nói.
Nghe thấy Hàn Uyển Như nói như vậy, Hàn Thiên Hùng lập tức trầm mặt. Vị Giang Bân thúc mà Hàn Uyển Như vừa mới nhắc tới kia là người Giang gia, cũng là thông gia với Hàn gia. Con trai hắn cưới con gái của lão tam nhà họ Hàn - Hàn Huyền.
“Ngươi sao vậy gia gia, ngươi còn đau sao?”
Hàn Uyển Như nhìn thấy Hàn Thiên Hùng trầm mặt, khuôn mặt lại lo lắng, tay muốn đưa ra giúp đối phương xoa xoa ngực nhưng lại không dám, sợ làm không đúng kỹ thuật có thể làm cho Hàn Thiên Hùng đau hơn.
Bên kia, Hàn Thiên Hùng ra hiệu mình không sao. Sau một phen đắn đo suy nghĩ, hắn liền thở dài một hơi, nói:
“Uyển Như, ngươi còn nhớ vị thanh niên sáng nay chứ?”
“Sao gia gia lại hỏi hắn? Hừ…một tên nhà quê thích ra vẻ.” Hàn Uyển Như khẽ đáp, khuôn mặt không tự chủ lại có chút khinh thường.
“Hiện tại ngươi giúp ta tìm hắn, bằng mọi cách phải tìm ra hắn. Nhớ kĩ, không được chọc giận hắn, bởi vì chỉ có hắn hiện tại mới giúp được ta.” Hàn Thiên Hùng nói.
Hàn Uyển Như nghe vậy liền giật mình giãy nảy lên:
“Gia gia, ngươi thừa biết là ta rất ghét những kẻ như hắn mà.”
Hàn Thiên Hùng nghiêm mặt lại. Điểm duy nhất hắn không vừa ý ở cô cháu gái này đó chính là tình tình điêu ngoa tùy hứng. Có lẽ là do hắn cưng chiều nàng từ nhỏ cho nên hiện tại mới hình thành nên loại tính cách này. Những người bình thường khi tiếp xúc với nàng thì chắc chắn sẽ bị nàng coi không ra gì, khinh thường ghét bỏ giống như trường hợp của Khương Thần vậy.
Bình thường, hắn cũng không nói nặng cô cháu gái này nửa lời. Thế nhưng tình hình hiện tại có chút đặc thù, cần phải nhờ vả đến Khương Thần, vì thế hắn không thể không nghiêm túc uốn nắn cô cháu gái này.
“Gia gia biết tính ngươi, nhưng hắn không phải người bình thường…hiện tại chỉ có hắn mới có thể xem bệnh cho gia gia được thôi.” Hàn Thiên Hùng khuôn mặt ngưng trọng nói.
“Gia gia, ngươi không đùa ta đấy chứ? Làm sao có chuyện. Hắn làm sao có thể.”
Hàn Uyển Như có một tật xấu liền là đã ghét ai liền ghét người đó ra mặt. Khương Thần ngay lần đầu tiên chạm mặt đã khiến cho nàng cảm thấy khó ưa. Vì thế lúc này dù gia gia nàng có nói tốt hắn như thế nào, nàng cũng không tin tưởng.
“Im miệng.”
Hàn Thiên Hùng đột nhiên nghĩ tới, giao nhiệm vụ đi tìm Khương Thần cho cô cháu gái này có phải hay không là một sai lầm. Với tính tình nàng như thế này, rất có thể sẽ biến khéo thành vụng.
“Gia gia chiều hư ngươi rồi.” Hàn Thiên Hùng thở dài nói.
Nói đoạn, khuôn mặt đối với Hàn Uyển Như luôn luôn hiền từ lúc này trở nên nghiêm túc. Suy nghĩ lại lời nói của Khương Thần lúc trước, hắn thấy không phải không đúng. Tại Vẫn Triết này Hàn gia là đứng đầu. Nhưng có thể đặt tại Đế đô, thậm chí những thành phố lớn khác, Hàn gia cũng chưa tính là gì. Nếu như Hàn Uyển Như gặp người đều là loại thái độ kia, rất dễ chuốc phải phiền phức thậm chí gây nên tổn hại cho gia tộc.
“Xem ra ánh mắt của gia gia ngươi hồ đồ.” Hàn Thiên Hùng khẽ thở dài: “Gặp phải cao nhân mà không biết. Lại đi đắc tội nhân gia.”
Hàn Thiên Hùng thân làm chủ một đại gia tộc, tiếp xúc với nhiều loại người, đương nhiên một chút kỳ nhân dị sĩ hắn cũng không phải là chưa tiếp xúc. Khương Thần rất có thể là kỳ nhân dị sĩ, thế nhưng thời điểm nhìn thấy hắn, bởi vì tuổi tác quá trẻ cho nên Hàn Thiên Hùng lại trực tiếp ngó lơ. Hiện tại ngẫm lại cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
“Gia gia…” Hàn Uyển Như nhìn thấy Hàn Thiên Hùng rầu rĩ, thêm nữa còn thở dài, nước mắt không tự chủ được rưng rưng. Nàng sợ Hàn Thiên Hùng buồn lòng vì mình.
“Hiện tại nghe cho kĩ những lời gia gia nói, ta tin tưởng ngươi nhất vì thế mới giao nhiệm vụ này cho ngươi.” Trông thấy cháu gái sắp khóc, nội tâm Hàn Thiên Hùng cũng mềm nhũn, hạ giọng nói.
Hàn Uyển Như gạt đi nước mắt, khuôn mặt nghiêm túc lắng nghe.
“Bằng mọi giá ngươi phải tìm được thanh niên đó. Nhớ kĩ, thái độ đối với hắn phải thật tốt.” Hàn Thiên Hùng khẽ nói: “Chỉ có hắn mới có thể cứu được gia gia.”
“Vâng, gia gia yên tâm, ta nhất định sẽ mời người kia tới.”
…
Khương Thần lúc này đang len lỏi qua các ngõ nhỏ sau những dãy nhà cao tầng trên đường. Hắn đang tìm tới tiệm mỳ quen thuộc. Ở mỗi lần trùng sinh, hắn đều sẽ tới đây ăn một vài lần. Có thể nói đó là nơi mà hắn lui tới nhiều nhất trong những năm qua.
“Tính ra cũng đã có hơn chục năm chưa gặp lại lão bàn tử.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh một vị trung niên bụng phệ đeo tạp dề, một tay cầm đũa một tay cầm muôi luôn miệng đon đả mời khách.
Trải qua vạn năm, đối với những người hắn thân thiết, hắn vẫn luôn nhớ kĩ trong đầu. Lão bàn tử kia là một trong số đó.
Sau khi đi lòng vòng vài ngõ nhỏ, Khương Thần đi tới một hẻm phố. Hẻm phố này chỉ cho xe máy xe đạp cùng người đi bộ đi qua. Cuối hẻm phố, là một quán ăn nhỏ có phần cũ kĩ. Quán ăn này làm hoàn toàn bằng gỗ, vì lẽ đó nhìn qua có phần cổ xưa.
Khương Thần khẽ mỉm cười, khuôn mặt lạnh nhạt lúc này giãn ra. Hắn bước vào trong tiệm, khẽ hít thật sâu. Khung cảnh này, mùi hương này, âm thanh này tất cả khiến cho hắn cảm thấy vừa lạ vừa quen lại có cảm giác hoài niệm.
Lần trùng sinh trước, hắn đã tới đây năm hai mươi tuổi. Sau đó năm năm hắn c·hết, hiện tại quay lại cũng vừa tròn mười ba năm, quả là một quãng thời gian dài.
Đương nhiên, đối với Khương Thần thì đó là mười ba năm, thế nhưng quy tắc thời gian của thế giới này bị đảo lộn, lúc hắn trùng sinh về quá khứ thì dòng thời gian cũng quay ngược. Những người kia cũng chỉ như ngày hôm qua mà thôi.
“Lão bản…lên một bát mì bò.”
“Ai dô, tiểu huynh đệ mới đi đóng phim về à?”
Hàng ăn này là một căn phòng được chia làm hai. Một nửa khách ngồi một nửa là nhà bếp. Lúc này, từ trong nửa gian bếp chạy ra một vị trung niên béo ú miệng cười toe toét. Thanh âm của hắn có chút đon đả, cộng với tạo hình bụng phệ khiến cho người đối diện cảm thấy buồn cười.
Khương Thần ngẩng đầu nhìn vị lão bản này, khóe miệng nhếch lên. Gặp lại người quen cũ, không vui sao được.
“Một bát mì bò.” Khương Thần lặp lại.
“Có ngay mì bò, tiểu huynh đệ ngươi đợi chút.”
Trung niên bàn tử này tên Dương Trạch, mọi người thân thiết thường gọi hắn với cái tên hài hước hơn - Dương bàn tử.
Mặc dù quán ăn cũ kĩ nhưng vì tạo hình có chút độc đáo, mang phong cách cổ xưa nên không thiếu những người tò mò tới ăn. Hơn nữa, tay nghề của Dương Trạch cũng rất tốt, nhiều người đến ban đầu chỉ để thỏa trí tò mò nhưng sau đó đều bị các món ăn của hắn hấp dẫn mà quay lại. Chính vì thế mà sinh ý của hàng ăn này cũng không tệ.
Khương Thần thực sự hưởng thụ cảm giác hoài niệm này. Chỉ một bát mì bò, rất nhiều chuyện xưa cũ tại hàng ăn này lại hiện về. Hắn nhớ một thế trùng sinh năm nào, tại nơi này hắn từng đắc tội một tên thiếu gia. Không, là tên thiếu gia kia đắc tội hắn mới phải. Lần đó là tên thiếu gia nhà giàu tới đây ăn. Thế nhưng ăn xong đối phương lại không trả tiền, muốn quỵt nợ. Sau đó tên thiếu gia nhà giàu kia còn định dẫn người tới phá quán, Khương Thần bấy giờ không nhịn được đã đem đám thiếu gia kia đánh cho tơi tả.
Khương Thần vừa ăn mì vừa khẽ mỉm cười:
“Mùi vị vẫn vậy a.”
Đối với người khác thì đây chỉ là một bát mỳ bình thường thế nhưng đối với Khương Thần thì nó lại mang một ý nghĩa đặc biệt. Một bát mỳ này đánh dấu từng lần trùng sinh của hắn.
Tiệm mỳ này chính là tiệm mỳ vạn năm!
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.