Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 27: Đấu giá hội (1)
Chương 27: Đấu giá hội (1)
Ba ngày sau...
Hội đấu giá tại Vẫn Triết thành phố vẫn được diễn ra bình thường. Nó được tổ chức trong một gian đại sảnh rộng lớn nằm trên đỉnh một tòa cao ốc sang trọng. Nơi đây đã có rất nhiều khách mời, ai nấy đều mặc quần áo sang trọng.
Đương nhiên có thể vào những hội đấu giá như thế này thì thứ không thể thiếu đó là th·iếp mời rồi. Những người không có th·iếp mời chắc chắn sẽ bị chặn ở ngoài cửa.
Khương Thần không biết bằng cách nào đã trà trộn được vào trong hội đấu giá. Sau khi tiến vào gian đại sảnh, hắn cũng không làm quen với bất kỳ ai, một thân một mình tìm một chỗ hẻo lánh ngồi im lặng ở đó chờ tới lúc bắt đầu.
“Vẫn là những gương mặt cũ.” Khương Thần lặng lẽ nhìn ra xung quanh, hắn nhận ra được một vài gương mặt quen thuộc.
Những lần trùng sinh trước hắn đều sẽ ghé qua đây vì thế cũng có mấy trăm lần gặp mặt những người trong đây rồi. Cùng lắm chỉ có một vài gương mặt mới xuất hiện do biến số trùng sinh gây ra mà thôi.
Cái gọi là biến số trùng sinh chính là hắn do bị đưa về quá khứ, những việc hắn làm trong quá khứ sẽ có ảnh hưởng tới sự việc trong tương lai.
Lại nói, Khương Thần đang ngồi một mình uống rượu vang cùng ăn bánh ngọt thì chợt phát hiện ra một vị nữ tử hướng về phía mình đi đến. Nữ tử này mặc một chiếc vày màu đỏ. Một dải lụa đỏ nhỏ bó lại chiếc eo tinh tế của nàng. Nữ tử này mắt ngọc mày ngài, khuôn miệng nhỏ nhắn cùng đôi môi mọng đỏ. Mỗi nụ cười, mỗi cái liếc mắt đều có thể khiến cho nam nhân xuất hiện tâm viên ý mã.
“Vị thiếu gia này, ngươi đến đây một mình ư?”
Nữ tử kia tiến tới ngồi cạnh Khương Thần, một chân gác lên cố ý để lộ ra mảng đùi đầy đặn trắng nõn. Thái độ lả lơi, rõ ràng là đang có ý câu dẫn hắn.
Vẻ mặt Khương Thần không lộ ra cảm xúc, bất quá sâu trong ánh mắt hiện lên một cỗ ngạc nhiên. Nữ tử này trong những lần trùng sinh trước đây hắn không nhìn thấy xuất hiện trong buổi đấu giá này, hiện tại lại có mặt. Xem ra một thế này sẽ có sự thay đổi rất nhiều do biến số trùng sinh gây ra.
Bên đối diện, Khương Thần không đáp gương mặt cũng không biểu lộ cảm xúc. Từ đầu đến cuối vẫn là một sự thong dong bình đạm, không mặn không nhạt.
Vô sự bất đăng tam bảo điện!
Nữ tử này tìm tới hắn nhất định là có chuyện rồi!
Nữ tử áo đỏ kia khi thấy Khương Thần không đáp thì liền khẽ cười. Tự mình rót một li rượu vang, tự mình uống. Cử chỉ hết sức tự nhiên cùng ưu nhã.
Nàng chống một tay lên bàn, nghiêng mắt nhìn Khương Thần. Từ lúc Khương Thần bước vào nàng đã để ý tới hắn. Thanh niên này rất lạ mặt. Nàng sống tại Vẫn Triết này đã đi lại với giới thượng lưu nhiều, nhưng hiển nhiên chưa bao giờ trông thấy hắn. Hơn nữa trong số khách mời đến dự phiên đấu giá này, nàng đều sẽ quen mặt, nam thanh niên này không biết bằng cách nào trà trộn vào, chính vì thế mới khiến cho nàng cảm thấy tò mò.
“Ngươi không phải người Vẫn Triết?”
Nữ tử đổi lại một tư thế ngồi, nhìn qua có phần uể oải, giọng nói mang vẻ nũng nịu. Với tư thế này, bộ ngực đầy đặn của nàng gần như lộ ra, Khương Thần chỉ cần nghiêng mắt liền có thể nhìn thấy khe rãnh thần bí đầy dụ hoặc kia.
Nếu như là nam nhân bình thường, dưới sự dụ hoặc như thế này nhất định sẽ t·inh t·rùng thượng não, không màng tới mặt mũi mà quỳ liếm nữ tử kia, đem nàng tôn lên làm nữ thần. Thế nhưng Khương Thần lại khác. Hắn đối với nữ tử này không chút hứng thú.
Nữ tử thấy Khương Thần không đoái hoài gì đến mình, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng không nghĩ bản thân mình lại không có sức dụ hoặc đến vậy. Tuy rằng không tự tin thái quá rằng bản thân là người đẹp nhất thế giới, thế nhưng nàng có đủ tự tin có thể quyến rũ bất cứ nam nhân nào nàng muốn. Thế mà hiện tại bày đủ trò trước mặt Khương Thần mà hắn không hề đoái hoài tới. Cái này quả thật làm cho tâm thiếu nữ cảm thấy tổn thương.
Nàng không hấp dẫn sao?
Không! Nàng rất xinh đẹp, rất yêu kiều, rất quyến rũ!
Nhưng…nàng chọn sai mục tiêu rồi.
“Có việc gì?” Khương Thần đặt ly rượu vang xuống quay sang nhìn vị nữ tử kia.
Nàng có đôi mắt rất sắc xảo. Lúc trang điểm, nàng còn cẩn thận vẽ thêm đuôi mắt cong cong như đuôi phượng khiến cho bộ dáng càng thêm thành thục quyến rũ.
Lúc này, bốn mắt nhìn nhau, nữ tử không khỏi sinh ra hoảng hốt cùng sợ hãi. Đôi mắt như làn nước mùa thu, tràn đầy ba quang nhộn nhạo kia hiện lên vẻ mất tự nhiên. Bởi vì nàng bị ánh mắt lạnh lùng của Khương Thần làm cho kinh hãi.
Lạnh!
Quá lạnh!
Ánh mắt của hắn giống như hầm băng vạn trượng nhốt lấy nàng, khiến cho nàng cảm thấy rét lạnh trong lòng.
“A…”
Nữ tử khẽ che miệng, khuôn mặt có chút mất tự nhiên.
“Chỉ là thấy ngươi rất lạ mặt nên…” Nữ tử hơi chút ngập ngừng nói, thái độ ngả ngớn vừa rồi cũng đã thu lại. Rất hiển nhiên nàng nhận ra Khương Thần không phải người bình thường.
Khương Thần vừa định nói gì thì bị một đạo thanh âm đánh gãy.
“Nhược Vũ, ngươi tại sao ngồi đây, đấu giá hội chưa bắt đầu sao?”
Sau lưng Khương Thần vang lên một thanh âm nữ quen thuộc, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng như làn gió mùa hạ. Nghe vào khiến cho người ta cảm thấy trong lòng hiện lên một trận êm dịu, thoải mái.
Nếu như Khương Thần quay đầu lại chắc chắn sẽ nhận ra nữ tử này chính là Hàn Uyển Như, người lúc trước gặp ở bên hồ nước đã dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Người mà Hàn Uyển Như này gọi chính là nữ tử quyến rũ động lòng người ngồi cạnh hắn, nàng tên Cao Nhược Vũ, Cao gia tại Vẫn Triết này cũng là một gia tộc quyền thế.
Lúc này Cao Nhược Vũ đứng dậy, khuôn mặt hiện lên vẻ trách móc hướng tới năm người kia:
“Các ngươi nếu như đến muộn một chút là không được vào rồi.”
Hàn Uyển Như tiến tới ôm lấy vòng eo nàng có chút nũng nịu nói:
“Đấu giá này nhà ngươi mở mà, sợ gì.”
Cao Nhược Vũ lườm nàng một chút sau đó khẽ lắc đầu.
Hàn Uyển Như này bao năm rồi tính tình vẫn không thay đổi. Dù đã không còn là một tiểu cô nương thế nhưng lúc này cũng đem theo bộ dáng ham chơi, ngang tàng bướng bỉnh.
Cao Nhược Vũ nhìn bốn người phía sau Hàn Uyển Như khẽ gật đầu chào hỏi, bọn họ là bằng hữu của Hàn Uyển Như, cũng coi như cấp cho chút mặt mũi.
“Mọi người mau tìm chỗ ngồi đi, đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Năm người kia gật đầu. Đương lúc định đi theo Cao Nhược Vũ tìm chỗ ngồi thì bị hành động của Hàn Uyển Như làm cho khựng lại.
Chỉ thấy Hàn Uyển Như nhìn thanh niên áo đen, cũng chính là Khương Thần kia chằm chằm. Đôi mắt vừa vui mừng lại tràn đầy sự không thể tin được.
Mấy ngày hôm nay Hàn Uyển Như vẫn nghe theo Hàn Thiên Hùng đi tìm Khương Thần. Mặc dù tạo hình của hắn có chút bắt mắt, dễ được người khác nhận ra thế nhưng giữa một thành phố rộng lớn như Vẫn Triết này, muốn tìm một người mà không có thông tin gì giống như mò kim đáy bể.
Hàn Uyển Như đang muốn quay về báo cho Hàn Thiên Hùng không tìm được tung tích Khương Thần thì nghe Cao Nhược Vũ nói nhà nàng mở một hội đấu giá. Sẵn bản tính ham chơi vì thế liền dẫn theo bằng hữu tới xem. Không ngờ ở đây lại gặp được Khương Thần.
“Ngươi sao thế?” Cao Nhược Vũ nhìn thấy khuê mật có chút kì lạ, theo ánh mắt nàng nhìn, liền nhìn tới Khương Thần.
Hàn Uyển Như lắc đầu, giống như nhớ ra điều gì, nắm tay Cao Nhược Vũ nói:
“Vừa rồi ta thấy ngươi ngồi chung với hắn. Ngươi quen hắn sao?”
Cao Nhược Vũ cũng lắc lắc đầu, cười khổ:
“Chỉ là thấy hắn lạ mặt nên tới nhìn hắn một chút, dù sao vào được đây cũng là một chút người có tiền. Không nghĩ tới người này tính khí không nhỏ.”
Hàn Uyển Như khẽ nhíu mày, lát sau dẫn theo mọi người tiến tới gần Khương Thần.
“Uy…” Nàng hướng Khương Thần, khuôn mặt xinh đẹp vênh lên, rất là kiêu ngạo.
Trong suy nghĩ của nàng, Hàn Thiên Hùng vì bị hắn nói trúng bệnh tình cho nên có chút đề cao tên thanh niên này, thần thánh hóa hắn lên. Cái gì mà dự đoán trước bệnh tim, ngất xỉu… nàng hoàn toàn không tin. Thế nhưng vậy nàng vốn rất nghe lời Hàn Thiên Hùng vì thế mà mặc dù không cho Khương Thần sắc mặt tốt, nhưng ít nhất không dám coi thường hắn như trước.
Khương Thần vẫn ngồi yên một chỗ, sắc mặt vẫn duy trì một vẻ lạnh nhạt. Tuy rằng hiện tại có không ít ánh mắt nhìn vào nhưng nhiêu đó cũng không khiến hắn mất đi vẻ tự nhiên của mình.
Chậm rãi nhấp một miếng nước nhỏ sau đó Khương Thần lại mở ra điện thoại nhắn tin với Lâm Thải Hân.
“Ngươi có nghe thấy gì không?” Nhận ra Khương Thần bơ đi chính mình, Hàn Uyển Như sầm mặt lại, kêu lên.
Tại Vẫn Triết này, Hàn gia là quái vật cự đầu, chính vì thế nàng cơ hồ là đi ngang, ai ai gặp cũng phải cho nàng chút sắc mặt. Hiện tại Khương Thần vậy mà không thèm để ý tới nàng, mặc cho nàng gọi thì hắn cũng không nháy mắt lấy nửa cái. Tiểu thư Hàn gia như nàng đã bao giờ chịu đại ngộ như vậy. Vì thế tính tình tiểu thư liền nổi lên, hướng tới Khương Thần mà chỉ trỏ.
Không để Hàn Uyển Như gọi thêm lần thứ ba, phía sau nàng, một trong ba tên nam tử đồng bạn tiến tới. Trong số ba người, hắn là người hiện tại đang theo đuổi Hàn Uyển Như. Mặc dù nàng có tính tình điêu ngoa tùy hứng thế nhưng ai bảo bề ngoài xinh đẹp phổng phao, gia thế lại kinh khủng vì vậy vẫn có không biết bao nhiêu thiếu gia, thanh niên nam tử nguyện ý theo đuổi.
Nam tử này mặc một bộ đồ tây lịch thiệp, khuôn mặt điển trai, môi đỏ như tô son, mái tóc bồng bềnh. Với bộ dạng như vậy hắn tự tin có thể tán tỉnh được mọi nữ tử mà hắn muốn. Chỉ là đối với Hàn Uyển Như, hắn vẫn là bó tay. Nữ tử tinh quái này thường thường không ra theo bài, khiến cho nhiều lần hắn phải thất bại, vì thế hắn vẫn đang cố gắng tìm một cơ hội lấy lòng nàng, muốn được nàng để ý tới.
Cơ hội sao?
Đây chẳng phải là cơ hội sao?
Khương Thần dám không cho Hàn Uyển Như mặt mũi, vì thế hắn nhất định phải chạy lên tranh công, vì nàng lấy lại danh dự.
Lại nói nam tử này tiến tới khẽ vỗ vai Khương Thần, một bộ cao lãnh:
“Huynh đệ, nể mặt chút đi.”
Khương Thần nhíu mày.
Đám người này có thể tại sau lưng nói xấu hắn, hắn không hề để tâm thậm chí có thể nhảy nhót như tên hề trước mặt hắn, hắn cũng không nháy mắt lấy một. Chỉ là có hai điều hắn cực kì không thích. Thứ nhất, bị người khác chỉ tay. Thứ hai, những kẻ không hề quen biết đụng chạm đến người hắn.
Nam thanh niên kia muốn c·hết hay sao mà dám sờ mó lên người hắn?
Lại nói, vị nam tử kia tên Hạo Hiên. Tại Vẫn Triết này cũng được coi là có chút danh tiếng. Tốt nghiệp đại học danh giá, còn trẻ tuổi đã mở cho mình một công ty riêng, Hạo gia tại Vẫn Triết cũng là một danh gia vọng tộc. Vì thế đối với lớp trẻ tại Vẫn Triết này, ngoại trừ các thiếu gia tiểu thư gia tộc danh giá khác, hắn thường thường sẽ không bao giờ để mắt tới.
Giống như Khương Thần này, hắn tiến tới vỗ vai cũng chỉ vì muốn tranh công trước mặt Hàn Uyển Như mà thôi. Đến mức một tên nhà quê như thế này, đụng vào người đối phương liền là làm bẩn tay hắn.
Cao Nhược Vũ là một nữ hài tử thông minh cùng tinh tế. Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, lúc này liền tiến tới, mỉm cười nói:
“Các vị, buổi đấu giá sắp bắt đầu, có gì một lát nữa lại nói.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.