Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 30: Không chấp với người c·h·ế·t
Chương 30: Không chấp với n·gười c·hết
Khương Thần sau khi dọn dẹp qua một chút nhà cửa thì liền mang theo hộp gỗ chứa gốc nhân sâm ra vườn, dự định sẽ trồng gốc nhân sâm này xuống.
Mở hộp gỗ ra, bên trong là một gốc nhân sâm to lớn thon dài, trên củ sâm còn xuất hiện những đường vân mờ. Nếu như người nào tinh ý có thể nhìn ra nhân sâm tự nhiên, trên phần củ sẽ có những đường vân này. Đây là do tầng thổ nhưỡng gây nên. Còn như sâm nuôi trồng, chỉ cần vài ba năm cũng có thể đạt độ to như thế này, nhưng dược tính lại không có bao nhiêu.
“Bảo bối a.” Khương Thần nhếch mép cười nói.
Đoạn, hắn liền hướng tới một nửa mảnh vườn còn trống, đào một hố sâu giữa miếng đất rồi trồng gốc nhân sâm xuống.
“Tiếp theo có lẽ cần tìm một chút đồ vật để xây dựng trận pháp.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Sau đó hắn liền khóa cổng lại rồi đi ra ngoài. Gốc nhân sâm hơn ba trăm vạn cứ như thế trồng xuống mà không có lấy một biện pháp bảo hộ.
Khương Thần rời khỏi nhà trọ sau đó tìm tới một cửa tiệm trang sức. Ở đây có bán rất nhiều loại vòng tay cẩm thạch, mã não, lục bảo. Khương Thần tìm tới đây chính là nhìn xem có đồ vật làm từ ngọc thạch có khả năng xây dựng được trận pháp hay không.
Bên trong quầy thanh toán, hai vị nữ tiếp thị dáng người nóng bỏng đang oanh oanh yến yến. Khi thấy Khương Thần đi vào, cả hai liền nhíu mày. Từ bộ dáng của tên thanh niên này, các nàng có thể nhìn ra, hắn cũng không phải hạng người có tiền. Vì vậy ánh mắt đối với Khương Thần cũng không có quá nhiều cảm xúc.
“Ngươi vào trong gọi Tiểu Ái tiếp hắn.” Một trong hai vị nữ tiếp thị nói.
Vị nữ tiếp thị còn lại gật đầu khẽ nhếch mép cười.
Khương Thần từ lúc bước vào liền có thể nhìn thây sắc mặt của hai người. Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, cũng không thấy có hành động gì.
Một lát sau, từ sau quầy thanh toán, một vị nữ tiếp thị khác đi ra. Nữ tử này dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt có chút ngây thơ, có lẽ là sinh viên đi làm thêm. Nàng gọi là Tiểu Ái.
“Hoan nghênh đại giá quang lâm. Vị thiếu gia này, không biết ngươi muốn mua loại hình trang sức nào.”
Tiểu Ái cúi chào nói, bộ dáng có chút rụt rè, cùng sợ hãi. Bởi vì nàng bị tạo hình của Khương Thần dọa sợ. Cả người mặc áo đen dài đến gối, tóc dài buông xõa, nhìn giống như thần c·hết trong mấy bộ phim nàng hay xem. Có lẽ là đã xem phim quá một trăm tám mươi phút một ngày rồi.
“Ta muốn xem toàn bộ các trang sức làm từ ngọc thạch.”
“Mời quý khách đi theo ta.” Tiểu Ái cố nở một nụ cười hòa nhã, nói.
Đoạn, nàng dẫn Khương Thần tới khu vực bán đồ trang sức làm từ ngọc lục bảo, mã não... Tiểu Ái còn tận tình giới thiệu nguồn gốc xuất xứ cũng như tên gọi của từng loại trang sức, thái độ làm việc xem ra rất nghiêm túc.
Khương Thần sau khi nhìn qua một lượt liền chọn một vài trang sức làm từ ngọc. Hiện tại nhân lực của hắn không có, cũng không thể thu gom số lượng lớn loại ngọc này được, đành phải ủy khuất gốc nhân sâm kia một chút.
Đang định cầm theo những món trang sức đó đi thanh toán, từ sau lưng Khương Thần vang lên một giọng nữ nũng nịu:
“Tần Lôi, người ta muốn chiếc nhẫn kia.”
Khương Thần nghiêng mắt nhìn. Phía sau hắn là một đôi thanh niên nam nữ. Nữ tử kia đang ôm chặt lấy tay tên thanh niên, ra sức chà xát ngực nàng vào cánh tay hắn. Một tay chỉ vào chiếc nhẫn Khương Thần đang cầm trên tay.
“Được rồi bảo bối, nhớ kĩ tối nay phải phục vụ ta tận tình a.” Nam thanh niên cưng chiều khẽ vuốt vuốt má nữ tử kia, nụ cười có phần d·â·m tà.
Nữ tử nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên khẽ vỗ vào ngực nam thanh niên. Đoạn, nam thanh niên kia hướng về phía Khương Thần, hất hàm:
“Tiểu tử, nghe thấy gì không? Chiếc nhẫn kia ta muốn.”
Khương Thần không nói gì, khuôn mặt cũng không hiện lên chút cảm xúc nào. Hắn lặng lẽ đi tới quầy thanh toán.
“Ngươi điếc sao? Ta nói, ta muốn mua chiếc nhẫn đó.” Nam thanh niên quát lên.
Tiểu Ái thấy nam thanh niên kia to tiếng thì vội vàng chạy ra, khuôn mặt có chút lúng túng nói:
“Quý khách thông cảm, vị khách này đã chọn món đồ đó trước, ngươi có thể đổi qua một món khác được không.”
Nói đoạn nàng cúi gằm mặt, hai tay chắp trước bụng khẽ vặn. Nàng làm thêm ở tiệm trang sức này đã gặp không ít trường hợp gặp những người khó tính như thế này. Đây phần lớn đều là những thiếu gia con nhà giàu. Nàng cũng rất sợ sẽ đắc tội bọn họ. Nhưng trường hợp này Khương Thần đã chọn món đồ kia trước, nàng cũng không thể vì tên kia là thiếu gia nhà giàu mà bỏ qua Khương Thần được.
Nam thanh niên kia cười lạnh nói:
“Bản thiếu hôm nay muốn mua nó, ngươi bán cho ai đây?”
Khuôn mặt Tiểu Ái càng thêm lúng túng. Lát sau hít sâu một hơi, khuôn mặt thoáng vẻ quyết tâm, nàng nói:
“Xin lỗi quý khách, vị khách này đã chọn món đồ đó trước, ngươi không có quyền bắt hắn nhường ra…”
Còn chưa kịp dứt câu thì hai vị nữ tiếp thị ngồi sau quầy thanh toán vừa rồi vội vã chạy ra.
“Xin lỗi Tần thiếu, nàng mới đến làm nên có chút quy tắc không hiểu.” Một trong hai vị tiếp thị viên mỉm cười đon đả nói.
“Cút vào trong kia cho ta.” Vị tiếp thị viên còn lại trừng mắt, hướng Tiểu Ái quát lên.
Khuôn mặt Tiểu Ái đỏ bừng lên, dường như rất tức giận nhưng chỉ có thể nín nhịn. Nàng quay sang Khương Thần nhìn hắn với ánh mắt áy náy sau đó chạy vào sau quầy thanh toán. Còn lại hai vị nữ tiếp thị kia nhìn Khương Thần ánh mắt có chút coi thường, nói:
“Ngươi còn ngây người ra đó, không thấy Tần thiếu muốn mua chiếc nhẫn đó ư.”
Nói đoạn đưa tay định vồ lấy chiếc nhẫn. Chỉ là Khương Thần có thân thủ cao cường, làm sao để loại người này chạm vào thân thể.
Chỉ thấy hắn khẽ né mình sang một bên. Nữ tiếp thị kia vồ hụt, ngay lập tức ngã nằm bò ra đất, bộ dáng hết sức chật vật.
Tuy rằng người này không b·ị t·hương thế nhưng vồ ếch như thế khiến cho mặt mũi của nàng mất hết trước mặt khách nhân, chính vì thế nàng không nhịn được la lên:
“Bảo an…ở đây có người gây rối.”
Từ bên ngoài, hai tên bảo an xông tới. Bọn họ dường như đối với thanh niên tên Tần Lôi kia quen biết vì vậy không cần đợi chờ xem có chuyện gì xảy ra, cả hai lập tức hướng tới Khương Thần, muốn chế ngự hắn.
“Cút.” Một tiếng quát vang lên, hai tên bảo an đang chạy tới lập tức bắn ngược trở lại, mũi miệng đầy máu, bộ dáng vô cùng thảm hại.
“Tiểu tử, dám tại nơi này gây chuyện, ngươi chán sống rồi sao?” Tần Lôi nhếch mép cười.
Mặc dù có chút ngạc nhiên bởi vì hai tên bảo an kia bị một tiếng quát của Khương Thần mà hộc máu, tuy nhiên hắn càng quan tâm hơn sau đó hắn sẽ chơi đùa với tên thanh niên này như thế nào. Ở nơi này, hắn là người có tiền, vì thế muốn làm gì thì làm, không ai dám ngăn cản hắn cả.
Khương Thần vẫn không hề xuất hiện ba động cảm xúc, chỉ là ánh mắt hắn nhìn Tần Lôi như nhìn n·gười c·hết.
Lúc này, phía cửa đi vào một vị trung niên mặc vest đen lịch sự. Người này chính là quản lí tiệm trang sức, vừa rồi có chuyện phải đi ra ngoài. Hiện tại quay trở lại thì thấy dường như cửa hàng mình có ẩ·u đ·ả, chính vì thế mới nhanh chóng bước vào.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ồ, hóa ra là Chương quản lí. Ta vừa ý món trang sức trên tay hắn, muốn thương lượng mua lại nhưng hắn lại có chủ tâm q·uấy r·ối, ngươi xem, đánh người của cửa hàng ra nông nỗi này?” Tầm Lôi mỉm cười, bịa ra một câu chuyện, nói.
Hắn là khách quen ở tiệm này, đối với vị Chương quản lí kia cũng tính là quen biết. Hiện tại hắn chỉ cần nói bóng nói gió như vậy, Chương quản lí nhất định hiểu ra.
“Chương quản lí, chuyện không phải như vậy. Là vị khách này đã chọn mua món đồ đó trước, Tần thiếu gia muốn mua cho bạn gái nhưng dùng những lời lẽ không hay cho nên mới xảy ra xô xát.”
“Tiểu nha đầu, không có chuyện của ngươi. Mau cút.” Chương quản lí sầm mặt lại, quát.
Nói đoạn, hắn hướng về phía Khương Thần, cười nói:
“Tiểu huynh đệ, ở đây ta làm chủ, chiếc nhẫn này ngươi cũng chưa thanh toán, hay là để cho Tần thiếu đi thôi.”
Tiểu Ái đang định phản kháng liền bị một cánh tay vươn tới chặn lại. Kia chính là Khương Thần.
Lúc này hắn hướng tới Tần Lôi, thanh âm không nghe ra hỉ nộ vang lên:
“Ngươi chắc chắn muốn mua chiếc nhẫn này?”
“Bản thiếu có tiền mà. Ngươi thấy đấy, một tên quỷ nghèo như ngươi liền mua một chiếc nhẫn cũng bị người tranh giành.” Tần Lôi cười nhạt nói.
Bên cạnh hắn, nữ tử kia cũng nhìn Khương Thần với ánh mắt khinh thường.
Khương Thần gật gù, cười nhạt nói:
“Vậy được, nhường cho ngươi.”
Nói đoạn, tung chiếc nhẫn về phía Tần Lôi.
Tần Lôi một tay nắm được chiếc nhẫn, khóe miệng vểnh lên đắc ý:
“Coi như ngươi thức thời. Chương quản lí, mấy hôm nữa ta sẽ tới mua thêm vài món nữa, chuyển tiền cho ngươi sau.”
Vị Chương quản lí thấy chuyện êm xuôi, gật gật đầu cùng với hai vị mỹ nữ tiếp thị kia tiễn Tần Lôi ra cửa. Bên trong, còn lại Khương Thần đang thanh toán số trang sức hắn mua lại.
“Ngươi…ngươi tại sao phải nhường hắn, hắn thật vô lí.” Tiểu Ái vừa quét mã thanh toán, vừa rụt rè nói.
“Một n·gười c·hết mà thôi, cho hắn cũng không dùng được.” Khương Thần nhàn nhạt đáp.
Hắn quan sát thanh niên kia. Trên ấn đường đối phương xuất hiện một chút màu đen, có lẽ tương lai không xa sẽ gặp chút chuyện chẳng lành. Vì vậy hắn ngầm thả một chút thủ đoạn vào chiếc nhẫn này để dẫn điềm chẳng lành kia tới sớm hơn.
Vừa dứt lời, một chiếc xe bus trên đường mất lái phi lên vỉa hè. Đám người Chương quản lí, Tần Lôi vừa mới bước ra cửa còn mải mê đứng nói chuyện liền b·ị đ·âm cho không rõ sống c·hết.
…
Về đến nhà trọ, Khương Thần dùng đống trang sức ngọc thạch kia khắc lên đó mỗi thứ một tiểu phù văn sau đó đem chôn xuống mảnh vườn của mình theo những phương vị khác nhau.
Chôn xong đống trang sức đó, hắn khẽ bấm niệm pháp quyết. Hỗn Nguyên Chi Khí trên người tỏa ra sau đó dung nhập vào trong trận pháp. Một tầng sáng mờ xanh lam hiện lên bao phủ lấy mảnh vườn, sau đó có thể nhìn thấy từng luồng khí lưu tràn vào màn sáng.
Khương Thần gật đầu, niệm thêm một lần pháp quyết nữa, màn sáng liền mờ dần rồi biến mất. Một tòa trận pháp sơ cấp được hắn tạo ra.
“Nếu như có thể kiếm được số lượng lớn ngọc khí, có thể tạo được một tòa trận pháp lớn, khi đó tu hành cũng dễ dàng hơn.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, sau đó đi vào trong nhà.
Mấy ngày nay đi lại nhiều khiến tinh thần hắn có chút mỏi mệt, vì thế cũng cần phải nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau Khương Thần dậy thật sớm chạy bộ ra Mộng Đình hồ.
Vẫn Triết thành phố là nơi có mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí cao nhất Lam Hải tinh. Mà Mộng Đình hồ chính là trung tâm của nguồn Hỗn Nguyên Chi Khí đó.
Buổi sáng, nơi này càng tụ tập nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí. Chính vì thế lúc trước Khương Thần thường tới đây từ rất sớm. Hiện tại cũng vậy.
Khương Thần tìm một vị trí đẹp sau đó liền ngồi xếp bằng, không ngừng thôi động công pháp, bắt đầu thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí mỏng manh trong thiên địa.
Người bình thường có lẽ không thể nhìn thấy được, bao phủ quanh Mộng Đình Hồ là một tầng khí lưu đủ mọi loại màu sắc. Mà tầng khí lưu này đang không ngừng chảy về thân thể Khương Thần
Mộng Đình hồ có cảnh sắc tương đối đẹp, chính vì thế buổi sáng, người đi chạy bộ cũng có không ít. Bọn họ đi qua chỗ Khương Thần thì đều không ngừng chỉ trỏ về phía hắn, ánh mắt hiện lên vẻ trầm trồ, kỳ lạ.
Thanh niên này chẳng lẽ là xem phim quá một trăm tám mươi phút một ngày hay sao? Vậy mà lại còn học theo phim truyền hình, ngồi đây tu luyện.
Khương Thần hoàn toàn chìm vào trong cảm giác tu luyện, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời chế giễu, cười đùa xung quanh.
Người thường thì làm sao có thể hiểu được hắn đang làm gì!
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.