Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Tự làm xấu mặt

Chương 29: Tự làm xấu mặt


Chương 29: Tự làm xấu mặt

Khương Thần lúc này đang ngồi chờ vị chủ trì đấu giá kia công bố kết quả. Theo hắn thấy, tất cả mọi người trong phòng đấu giá này dường như không mặn mà lắm với gốc nhân sâm kia. Chuyện này cũng hoàn toàn bình thường bởi đối với những kẻ ngồi được ở đây, loại đồ vật này thường là không thiếu thốn thậm chí trong nhà bọn họ có thể còn có tàng trữ những loại dược liệu quý hiếm hơn.

Chẳng qua cái Khương Thần quan tâm ở gốc nhân sâm kia cũng chỉ là Hỗn Nguyên Chi Khí mà nó hấp thu được. Đồng thời còn có khả năng nuôi dưỡng trở thành một gốc linh dược. Thế nhưng thanh âm báo giá ba trăm hai mươi vạn kia vang lên khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Có người tranh đoạt sao?

Khương Thần đưa mắt nhìn lại thì phát hiện ra người ra giá chính là Hạo Hiên.

Lúc này tại vị trí khá xa so với chỗ Khương Thần, tại một chiếc bàn tròn ngồi lấy năm bóng người trẻ tuổi. Bọn họ chính là đám người Cao Nhược Vũ, Hàn Uyển Như và bằng hữu của các nàng.

Cao Nhược Vũ từ lúc rời đi đến giờ, thỉnh thoảng vẫn len lén nhìn về phía Khương Thần. Đến khi Hạo Hiên nâng giá, nàng liền giật nảy cả mình, nội tâm thầm hô hỏng bét.

Thằng này muốn quấy phá rồi!

“Hạo Hiên, ngươi mua gốc dược liệu đó về làm gì?” Hàn Uyển Như chớp mắt hỏi.

Hạo Hiên khóe miệng nhếch lên:

“Thấy tên kia muốn mua vì thế liền phá hắn chơi. Dù sao vừa rồi hắn đã làm Uyển Như ngươi sinh khí. Ta giúp ngươi xả một ngụm tức giận.”

Nói đoạn hắn khẽ nghiêng đầu, hất nhẹ về phía Khương Thần giống như khiêu khích.

Cao Nhược Vũ trầm mặt, nàng có thể cảm thấy rõ địch ý trong mắt Hạo Hiên. Đây có lẽ do vừa nãy Khương Thần không thèm nhìn hắn cùng Hàn Uyển Như cho nên hiện tại hắn muốn trả thù.

Hàn Uyển Như cũng không phải người ngu, nghe vậy liền giãy nảy lên, mày liễu nhíu lại:

“Khi không ngươi chen ngang hắn làm gì?”

Nghe Hàn Uyển Như nói vậy, Hạo Hiên hiện lên chút khó hiểu. Hắn đây là đang giúp nàng xả giận, tại sao hắn lại là người bị trách móc đây?

“Ngươi không phải đối với hắn rất chán ghét sao? Lúc nãy hắn còn dám không để ý tới ngươi.” Hạo Hiên cảm thấy nước đi lần này có chút sai lầm, khẽ nói.

Hàn Uyển Như đưa tay vỗ trán, nàng rốt cục biết được thế nào gọi là heo đồng đội rồi. Chỉ thấy nàng lườm Hạo Hiên khẽ gắt:

“Ta chán ghét hắn là chuyện của ta, ai cần ngươi chen vào, mặc dù ta chán ghét hắn nhưng hiện tại gia gia ta còn đang có việc cầu hắn đấy. Ngươi làm thế là hỏng hết chuyện tốt của ta rồi.”

Hạo Hiên nghe vậy thì cảm giác trời đất quay cuồng.

Hắn vừa mới nghe được gì cơ?

Thanh niên nhìn có chút quê mùa, kì cục kia là khách của Hàn lão gia tử. Thậm chí Hàn lão gia tử còn có việc cầu đến đối phương. Hắn vậy mà đắc tội với nhân gia.

Khuôn mặt Hạo Hiên có chút tái lại, nếu như chuyện này không xử lí ổn thỏa tiền đồ của hắn coi như xong.

“Ta…ta nâng một chút như vậy có tính là đắc tội hắn không?” Hạo Hiên hơi mất tự nhiên nói.

Cao Nhược Vũ ngồi bên, nhìn thấy khuôn mặt Hạo Hiên từ tự tin, ngông cuồng đắc ý hiện tại tối sầm lại thì liền cảm thấy có chút buồn cười. Thế nhưng dù sao Hạo Hiên cũng là bằng hữu của Hàn Uyển Như, nàng muốn cười cũng phải cố nhịn.

“Khi không còn thích ra vẻ ta đây. Chuyện này ta không biết. Nếu như để hắn ghét lây sang ta, ngươi từ nay đừng theo ta nữa.” Hàn Uyển Như lạnh lùng nói.

“Hắn…hắn gọi là gì? Để ta xin lỗi hắn.”

“Khương Thần…” Hàn Uyển Như trề môi đáp.

Nhắc đến cái tên này lại khiến cho nàng cảm thấy bực bội trong lòng. Bởi vì tên này khiến cho nàng mấy ngày nay cơ hồ lượn khắp hang cùng ngõ hẻm của Vẫn Triết, người sớm đã mệt rã rời.

Hạo Hiên nghe vậy, vội vàng hướng về phía Khương Thần cười làm lành nói:

“Khương huynh đệ, gốc nhân sâm này hay là để ta giúp ngươi thanh toán.”

Khương Thần cũng không đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên đài đấu giá, thanh âm không nhanh không chậm phát ra:

“Ba trăm ba mươi vạn.”

Thái độ này của hắn chính là coi Hạo Hiên như không hề tồn tại, rõ ràng là khinh thường không thèm đáp lời.

Sâu trong mắt Hạo Hiên hiện lên chút tức giận, tuy nhiên vẫn phải mỉm cười lấy lòng. Nếu như thanh niên kia đúng như lời Hàn Uyển Như nói Hàn lão gia tử có việc cần cầu cạnh hắn vậy bản thân liền đắc tội không nổi.

Đồng thời, tảng đá treo cao trong lòng hắn cũng chậm rãi hạ xuống. Dựa theo thái độ này của Khương Thần thì hắn đoán đối phương sẽ không ghi hận hắn đâu.

Sau khi Khương Thần nâng giá ba trăm ba mươi vạn thì không có ai nâng giá lên nữa, hắn thành công đoạt được gốc nhân sâm quý giá này.

Cảm nhận được gốc nhân sâm này có một dòng Hỗn Nguyên Chi Khí nhàn nhạt lưu động, vẻ mặt Khương thần liền hiện lên vui mừng. Càng vui mừng hơn đó là gốc nhân sâm này quả thật mới được đào lên chưa lâu, hoàn toàn có thể đem nó trồng xuống.

Trong những lần trùng sinh trước đây, Khương Thần hắn sau khi đoạt được đồ tốt thì liền ăn ngay, vì vậy hiệu dụng cũng không cao. Nhưng hiện tại hắn nghĩ lại rồi, hắn muốn đem gốc nhân sâm này nuôi dưỡng thành linh dược. Có như vậy Hỗn Nguyên Chi Khí nhận được mới càng nhiều.

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn nhìn gốc nhân sâm càng thêm nóng cháy, trong lòng liền xuất hiện sự vội vàng.

Khương Thần không chờ cho đấu giá kết thúc, hắn nắm vuốt gốc nhân sâm một hồi thì liền đứng dậy rời đi.

Phía bên kia, Hàn Uyển Như thấy hắn rời đi thì liền vội vàng đứng dậy đuổi theo

“Uy...”

“Uy, ngươi có nghe thấy gì không? Ta đang gọi ngươi đó.” Hàn Uyển Như vừa chạy theo Khương Thần vừa kêu lên.


Trong thang máy…

“Uy, ngươi không nghe thấy gì sao?” Hàn Uyển Như lắc lư thân mình, đưa tay ra phất phất trước mặt Khương Thần.

Khương Thần lúc này một tay bấm điện thoại, một tay ôm hộp gỗ đựng gốc nhân sâm kia.

“Uy, ngươi cần nhân sâm sao, nhà ta có rất nhiều, chỉ cần ngươi tới gặp gia gia ta, muốn gì hắn sẽ cho thứ đó.” Hàn Uyển Như có chút sốt ruột, nói.

Nàng hiện tại nghĩ đến cảnh nếu như không đưa được Khương Thần tới gặp gia gia nàng hoặc ít nhất không thể hẹn hắn một cuộc hẹn, không biết gia gia sẽ đối với nàng thất vọng như thế nào.

Khương Thần vẫn không hề đoái hoài gì tới Hàn Uyển Như, tay hắn không ngừng vuốt điện thoại. Hắn đang tìm một căn nhà trọ, dù sao gốc nhân sâm này cần sớm được trồng xuống. Nếu để gốc nhân sâm này c·hết đi, vậy độ hữu dụng liền không còn nhiều, hắn chỉ có thể trực tiếp lấy ăn mà thôi.

“Uy, ngươi cần tìm nhà trọ sao? Nhà ta rất rộng, ngươi chỉ cần tới…”

“Im miệng.” Khương Thần lạnh lùng quát lên.

Trong đầu hắn đang xuất hiện ý niệm, có nên đem Hàn Uyển Như đá ra khỏi thang máy hay không. Nữ tử này từ nãy tới giờ lải nhải khiến cho hắn vô cùng buồn bực.

Hàn Uyển Như bị ngắt lời, trong lòng cảm thấy có chút tức giận. Chỉ là nhìn tới khuôn mặt cùng ánh mắt Khương Thần có chút đáng sợ, đầu không khỏi cúi xuống. Nghĩ tới mấy ngày hôm nay chạy khắp nơi tìm kiếm tung tích hắn vô cùng mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy ủy khuất, hai mắt không khỏi xuất hiện sương mù.

Khương Thần cũng nhận ra dị trạng của Hàn Uyển Như, vẻ mặt lạnh nhạt không khỏi xuất hiện một chút ngoài ý muốn.

Nữ nhân điên khùng này lại bày trò gì? Khi không đột nhiên sao lại khóc. Hắn có bắt nạt nàng sao?

“Uy…” Hàn Uyển Như khuôn mặt có chút mếu máo nói.

“Thứ nhất, ta không phải là uy. Thứ hai, ta không có hứng thú với Hàn gia các ngươi.” Khương Thần lạnh nhạt nói, đoạn ôm theo hộp gỗ rời khỏi thang máy.

Hàn Uyển Như khẽ tru môi, sau khi dụi dụi mắt liền lẽo đẽo chạy theo sau Khương Thần. Cả hai một trước một sau như vậy đi ra khỏi tòa cao ốc.

Dường như Hàn Uyển Như tại Vẫn Triết này vẫn là có máu mặt, thường thường đi tới đâu cũng sẽ có người nhận ra nàng. Vì vậy ánh mắt mọi người nhìn Khương Thần cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thanh niên tóc dài này là ai mà khiến cho Hàn gia đại tiểu thư phải khóc lóc lẽo đẽo chạy theo sau như vậy?

“Uy…ta không gọi ngươi là uy nữa.” Hàn Uyển Như từ đằng sau, khuôn mặt buồn bực, hai má phập phùng, tay chống hông, kêu lên.

Khương Thần lúc này giống như vừa mới nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên quay lại, lạnh lùng nói:

“Nói với gia gia ngươi ngày mai gặp tại Mộng Đình hồ.”

Nói rồi hắn cũng không nhìn xem đối phương có nghe được lời mình nói hay không, một đường lập tức rời đi.

Hàn Uyển Như ở phía sau hơi chút bất ngờ vì tốc độ đổi ý của Khương Thần. Nhưng sau đó nàng lại bĩu môi, cười lạnh:

“Ngươi giả vờ nữa đi, không phải cuối cùng lại khuất phục trước bản cô nương.”


Lại nói Khương Thần sau khi rời đi thì liền tìm kiếm một căn nhà trọ gần Mộng Đình hồ. Tại Vẫn Triết này cụ thể là khu vực xung quanh Mộng Đình hồ hắn có thể nói là thông thạo mọi ngõ ngách. Bởi lẽ trước đây, nơi này chính là địa bàn của hắn.

Mộng Đình hồ buổi tối cùng sáng sớm không khí thường thoáng đãng, mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí tại thời điểm đó sẽ cao hơn những nơi khác rất nhiều. Lúc trước, hắn thường sẽ chọn nơi đây để tu luyện.

“Nếu như có thể dựa vào nhân mạch Hàn gia để tìm kiếm dược liệu vậy thì sẽ bớt đi rất nhiều thời gian.” Khương Thần lẩm nhẩm.

Hắn ban đầu nguyên bản dự định sẽ tự mình đi săn tìm dược liệu. Nhưng nếu như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian đi lại. Đồng thời, hắn cũng không thể trồng gốc nhân sâm này xuống rồi bỏ ở đó rời đi được. Do vậy, nếu như có một chút nhân mạch để bản thân sai xử, vậy thì sẽ thuận cả đôi đường.

Sau khi đi vòng quanh một vòng Mộng Đình hồ, Khương Thần rốt cục tìm được một nơi ở trọ thuận lợi. Mặc dù nơi này sâu trong ngõ hẻm lại có chút tồi tàn nhưng thuận lợi với hắn là nơi đây có một miếng vườn nhỏ vừa vặn để hắn cải tạo thành một mảnh linh điền trồng các loại dược thảo.

“Tiểu bằng hữu đến đây tìm nhà trọ sao?” Khương Thần đang ngó nghiêng trước cổng ngôi nhà trọ này, phía sau vang lên thanh âm nhẹ nhàng hiền dịu.

Quay lưng lại, phía sau là một vị bác gái tuổi chừng bốn mươi, lúc này tay đang cầm một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng một chút hoa quả, nhìn bộ dáng giống như mới đi mua đồ về.

“Phải.” Khương Thần lạnh nhạt đáp: “Ta thấy có tin báo cho thuê nhà trên mạng.”

“Vào trong nhà rồi nói.”

Vị bác gái kia tên Lệ Tuyết. Nàng sau khi nói dứt lời thì liền chạy tới mở cổng, sau đó dẫn theo Khương Thần đi vào trong sân nhà.

Nhà trọ này thực ra chỉ là một căn nhà nhỏ hai tầng, nhìn qua có chút cũ kĩ. Tuy nhiên bởi vì có góc vườn nhỏ trồng các loại hoa cho nên không khí có cảm giác trong lành hơn.

Sau khi một hồi quan sát ngôi nhà, Khương Thần tỏ ra rất vừa ý. Căn nhà này không lớn nhưng sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi, chỉ là hắn phân vân không biết có nên thuê không. Bởi vì hắn nghe Lệ Tuyết này nói rằng vì căn nhà có hai tầng nên vẫn còn một vị sinh viên đại học thuê.

Khương Thần vốn không thích ở chung nhà với người lạ, dù sao cũng có những bí mật không nên để cho người thường biết cho nên mới phân vân như vậy.

“Ai dô có sao đâu, nàng là sinh viên đại học vì vậy thường thường sẽ không ở nhà, chỉ có buổi tối mới về cho nên cũng không hề bất tiện. Ngươi ở tầng hai, nàng ở tầng một, không làm phiền đến nhau.” Lệ Tuyết mỉm cười nói.

Trước đây cũng đã có nhiều sinh viên đến hỏi thuê trọ nhưng vì thái độ không tốt nên Lệ Tuyết đều không cho thuê. Hiện tại gặp được Khương Thần, hắn mặc dù có chút lạnh lùng nhưng ngược lại rất lễ phép. Ít nhất ấn tượng ban đầu của nàng về hắn cũng rất tốt.

“Vậy a di ngươi không sống ở đây sao?” Khương Thần ngạc nhiên hỏi.

Lúc nãy hắn còn trông thấy Lệ Tuyết tay xách túi hoa quả, bộ dáng giống như là đi siêu thị mua đồ về, hắn còn tưởng nàng cũng sống ở trong nhà này đấy.

“Nha đầu kia hiện tại về quê, không có ai trông nhà nên thỉnh thoảng ta sẽ tới đây dọn dẹp.” Lệ Tuyết xua tay nói: “Căn nhà này ban đầu liền là cha ta để lại. Hiện tại để cho thuê, ta sống ở chung cư đằng kia.”

“Vậy được, hiện tại chúng ta bàn chuyện hợp đồng?”

Lệ Tuyết bật cười nói:

“Không cần hợp đồng gì cho mệt, trước hai tháng chuyển một lần, hiện tại ngươi cứ thu xếp đồ đạc sống thử vài ngày, nếu như thuận tiện, mấy hôm nữa ta sẽ tới thu tiền.”

“Được. Vậy thì đa tạ a di ngươi rồi.” Khương Thần gật đầu đáp.

“À phải rồi, ta có thể sử dụng mảnh vườn kia chứ?” Khương Thần nhớ ra thứ gì, chỉ vào mảnh vườn nhỏ chừng ba mét vuông ở góc sân, nói.

“Ngươi có thể sử dụng một nửa, còn một nửa là nha đầu kia thường thường sẽ trồng hoa.” Lệ Tuyết cười nói, đoạn khẽ lẩm nhẩm: “Người trẻ tuổi các ngươi không lo làm ăn học hành kiếm người yêu, tại sao lại thích trồng trọt vậy nhỉ?”

Khương Thần chỉ khẽ nở nụ cười lạnh nhạt, cũng không nói gì nữa.

“Được rồi, ngươi sắp xếp nghỉ ngơi đi thôi, vậy hôm nay liền thay ta dọn dẹp nhà, ta có việc đi về trước.” Lệ Tuyết sau khi nhìn vào màn hình điện thoại, chỉ dặn dò Khương Thần như vậy liền vội vã rời đi.

“Đi đường cẩn thận.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 29: Tự làm xấu mặt