Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 35: Cao lão bản

Chương 35: Cao lão bản


Chương 35: Cao lão bản

Khương Thần sau khi rời đi Hàn gia liền tìm tới một trung tâm thương mại. Nguyên bản hắn cũng không muốn tới những nơi đông đúc như thế này. Nhưng lúc trước nghe Lâm Hinh Nhi nói loại quần áo hắn mặc thường thường chỉ có các cửa hàng quần áo trong trung tâm thương mại mới có bán. Bất đắc dĩ mới phải tìm tới đây.

Trung tâm thương mại Thiên Triết là một tòa nhà cao chọc trời. Nếu như ngươi đứng dưới lòng đường nhìn lên thì chắc chắn không thể nhìn thấy tầng cao nhất. Đây có thể coi là tòa cao ốc lớn nhất Vẫn Triết thành phố.

Cả tòa cao ốc khổng lồ được bao phủ bởi hầu hết kính cường lực, ánh nắng chiếu vào phản chiếu ngược lại khiến cho tòa cao ốc này giống như phát sáng. Nếu như ngươi có thể ngồi trên máy bay nhìn tới tòa cao ốc này, nó giống như một khỏa tinh thần đang tỏa sáng trên đại lục vậy.

Lại nói nơi đây cũng không phải bán nguyên một chút quần áo. Ngoại trừ đại sảnh tầng một, ba tầng tầng tiếp theo là nơi tổ chức các loại hình buôn bán quần áo, đồ điện tử, khu vui chơi… còn lại các tầng đều là cho thuê văn phòng, công ty…

Khương Thần sau khi tìm tới một cửa hàng quần áo sang trọng liền bước vào. Bên ngoài, nhìn theo hắn là vô vàn những ánh mắt hiếu kì. Thời đại nào rồi còn có người mặc loại quần áo như thế kia? Lại còn học trong phim truyền hình nuôi thêm tóc dài. Nhìn vừa quê mùa, vừa khó lọt mắt người xem.

“Tiên sinh, ngươi muốn mua loại quần áo như thế nào?” Một nữ nhân viên sau khi thấy Khương Thần đi một vòng vẫn chưa chọn được đồ ưng ý liền tiến tới lễ phép hỏi.

“Ở đây còn loại quần áo giống như ta đang mặc không?” Khương Thần lạnh nhạt hỏi.

Nữ nhân viên mỉm cười hòa nhã, không vì bộ dáng kì cục của Khương Thần mà mất đi lễ phép. Nàng nói:

“Cửa hàng chúng ta có, phiền tiên sinh đợi một chút.”

Nói đoạn nàng bấm vào thiết bị bộ đàm trên tay sau đó nói với đầu dây bên kia về loại quần áo Khương Thần đang mặc. Có lé là gọi điện cho kho hàng chuẩn bị quần áo đem lên.

“Phiền phức tiên sinh đợi một chút, do mặt hàng này rất ít người mua cho nên chúng ta chỉ có thể cất ở trong kho.” Nữ nhân viên hiện lên vẻ áy náy, nói.

“Không vấn đề gì.” Khương Thần gật đầu: “Một chút nữa ta sẽ quay lại.”

Đoạn, Khương Thần đi dạo quanh khu vực buôn bán trên tầng hai này. Nơi này tiến vào thực sự có thể khiến cho ngươi choáng ngợp bởi lối bày trí sạch sẽ gọn gàng cùng không kém phần sang trọng. Đến trung tâm thương mại này chủ yếu là giới thượng lưu, các thiếu gia tiểu thư danh gia vọng tộc.

“Tiểu ca ca, ngươi mặc vậy có thấy nóng không?”

“Ngươi đang đóng phim sao?”

Trung tâm thương mại không thiếu thanh niên thiếu nữ, một số vị nữ tử còn bạo dạn hướng Khương Thần trêu chọc. Kèm theo đó là những tiếng cười khúc khích. Có những người trêu chọc bởi vì tò mò, lại có những người mang theo ý không tốt.

Khương Thần chỉ xem những lời đó như gió thoảng bên tai. Đối với những người không liên quan tới hắn, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Miễn không chọc lên đầu hắn, hắn lười quan tâm.

“Còn giả lạnh lùng, thời đại nào rồi còn dùng biện pháp lạt mềm buộc chặt đi câu dẫn nữ hài."

“Thân làm đại thần, người ta mới có vốn liếng để cao lãnh, bản thân vốn không có gì, ngoại hình thì bình thường còn cao lãnh cho ai nhìn.”

Một số nam thanh niên nhìn thấy bộ dáng đặc biệt của Khương Thần đã hấp dẫn không ít nữ tử để ý. Trong lòng xuất hiện một tia ghen ghét, vì thế mà không ngừng chỉ trỏ chế giễu hắn.

Đối với những người này, Khương Thần thực sự không còn gì để nói. Loại người chỉ dám đứng từ xa bàn tán chỉ trỏ làm sao có đủ tư cách cho hắn liếc nhìn đây.

Sau khi đi dạo một vòng tầng hai này, Khương Thần quay trở lại cửa hàng quần áo vừa nãy. Vị nữ nhân viên đã đứng chờ ngoài cửa, nhìn thấy hắn đi tới, liền mỉm cười, mở ra chút bông đùa:

“Tiên sinh, ta còn tưởng ngươi một đi không trở lại.”

“Không đến mức vậy a.” Khương Thần lạnh nhạt nói.

Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, đắt cỡ nào hắn nghĩ hắn cũng vẫn có đủ tiền để mua a. Vài chục triệu Thiên tệ có thể không có, nhưng vài triệu đối với hắn cũng không đáng gì. Dù sao tiền của hắn còn nhiều. Nhất là Hàn Thiên Hùng mới đưa cho hắn thẻ ngân hàng, hắn còn chưa dùng tới đồng nào đâu.

Lúc Khương Thần vừa dứt lời thì một đạo thanh âm chanh chua vang lên:

“Biết đâu được. Một số quỷ nghèo thích mở chút lời nói cho sang miệng, nhưng đến khi mua đồ lại không có tiền, cuối cùng chỉ có thể vụng trộm rời đi.”

Trong cửa hàng quần áo này vẫn còn một vị nhân viên nữa, nàng đang giới thiệu một chút sản phẩm cho một nữ tử. Thanh âm này chính là của nữ tử đó.

Khương Thần nghiêng mắt nhìn nữ tử kia, sau đó coi nàng như không khí một dạng, hướng về nữ nhân viên nói:

“Có thể hay không để ta đi thử một chút.”

“Không vấn đề gì tiên sinh.” Nữ nhân viên mỉm cười nói.

Đoạn nàng ghé gần tới Khương Thần nói:

“Mặc dù loại áo này ít người mua nhưng chiếc áo này là phiên bản giới hạn, vì vậy giá tiền có chút đắt. Nếu như tiên sinh không mua được vậy nên đợi vị tiểu thư kia đi rồi đi ra sau cũng được, miễn cho nàng lại nói lời khó nghe.”

Khương Thần hiện lên chút ngạc nhiên cùng ngoài ý muốn. Không nghĩ tới nữ nhân viên này tốt bụng đến thế. Đối với mặt mũi khách hàng cũng là chiếu cố như vậy.

Quả thật nếu như với người khác, tới thử đồ xong mới biết không đủ tiền mua thật sự quá mất mặt. Lại thêm vị nữ tử chanh chua kia đang ở gần đây, nếu như chuyện đó xảy ra thì chắc chắn loại người này sẽ không bỏ qua cơ hội mà chế giễu.

Khương Thần trước ý tốt của nhân viên này thì cũng chỉ khẽ gật đầu không nói gì. Một đường liền đi thẳng vào khu vực thay đồ.


“Cao lão bản tốt.”

“Cao lão bản tốt.”

Cửa hàng quần áo bước vào một vị thiếu nữ xinh đẹp. Thân mang sườn xám, cổ đeo hạt cườm mười phần thanh lịch. Thiếu nữ này mắt ngọc mày ngài, đôi môi khẽ điểm một chút son. Thân hình mảnh mai, bộ sườn xám bó sát càng tôn thêm thân hình cân đối của nàng. Vị mỹ nữ này sau khi bước vào cửa hàng, hai vị nhân viên lập tức quay sang cúi chào vô cùng kính cẩn.

“Lã quản lí đâu?”

“Lã quản lí sau khi nghe điện thoại xong liền đi, cũng hơn hai tiếng đồng hồ rồi chưa về.” Vị nữ nhân viên lúc trước bồi tiếp Khương Thần lễ phép nói.

Mỹ nữ lão bản kia khẽ nhíu mày khẽ lẩm bẩm:

“Xem ra cũng đến lúc nên đổi người khác a. Thật sự quá vô trách nhiệm.”

“Cao tiểu thư tốt, ngươi càng ngày càng xinh đẹp.” Nữ tử hồi nãy mở miệng mỉa mai Khương Thần lúc này mỉm cười đon đả nói.

Vị lão bản xinh đẹp chỉ khẽ gật đầu chào hỏi sau đó đi đến quầy thanh toán bắt đầu kiểm tra sổ sách.

Đúng lúc này Khương Thần từ trong phòng thay đồ bước ra. Chiếc áo măng tô dài đến gối màu xám đen, so với chiếc măng tô mà Lâm Hinh Nhi mua thì cơ hồ là tương đồng. Chỉ là mặc lên khiến cho Khương Thần cảm giác nó không thoải mái bằng.

Nói đùa, chiếc măng tô tiểu nha đầu kia mua cho hắn cũng không phải đồ vỉa hè. Ngược lại cũng là phiên bản giới hạn của một hãng quần áo nổi tiếng. So với chiếc măng tô trong cửa hàng quần áo này chỉ hơn chứ không kém.

“Ai dô, vịt cuối cùng cũng không thể hóa thiên nga. Đi vào hồi lâu đi ra cũng không có gì biến hóa."

Nữ tử chanh chua nọ nhếch lên đôi môi, thanh âm lanh lảnh của nàng vang lên.

“Khương Thần?”

Thanh âm lanh lảnh của nữ tử này khiến cho vị lão bản xinh đẹp nọ ngẩng đầu lên. Nàng nhìn thấy Khương Thần thì liền giật mình kêu lên:

“Thật trùng hợp nha.”

Khương Thần nhìn chiếc áo có chút ưng ý, đang định đi trở vào đổi lại quần áo cũ liền bị thanh âm này gọi giật lại. Nghiêng mắt nhìn tới liền thấy vị lão bản xinh đẹp này thế mà lại là người quen. Nàng chính là Cao Nhược Vũ

“Cao Nhược Vũ?”

“Xem ra chúng ta rất có duyên a, ngươi lại đụng trúng cửa hàng của ta. Thế nào, đã tìm được đồ ưng ý chưa?”

Cao Nhược Vũ mỉm cười bỏ qua sổ sách sang một bên sau đó tiến lại gần Khương Thần. Một bên ngó nghiêng nhìn bộ đồ trên người hắn, cảm thấy vẫn chưa được chỉn chu cho lắm, nàng thậm chí còn rất tự nhiên mà đưa tay ra chỉnh lại đôi chỗ còn sai lệch, cử chỉ vô cùng thân mật.

Trước hành động này của nàng, vẻ mặt của Khương Thần cũng không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là trong lòng thầm hô một tiếng yêu tinh. Nàng đây rõ ràng là đang làm cho người khác hiểu lầm về mối quan hệ của hai người, thông qua đó có lý do để tiếp xúc với hắn đây mà.

Hai nữ nhân viên nhìn thấy cảnh này, đôi mắt mở to, miệng há rộng nhét vừa một quả trứng. Khuôn mặt của hai người hiện lên giống như người vừa tỉnh mộng. Thanh niên nhìn bình thường này lại là người quen của Cao lão bản của bọn họ. Hơn nữa quan hệ dường như không phải bình thường.

Nữ tử mới rồi mỉa mai Khương Thần cũng hiện lên vẻ bối rối. Xem ra chọc nhầm người có bối cảnh rồi.

“Cao tiểu thư, ngươi và hắn quen nhau?”

Cao Nhược Vũ liếc nhìn nữ tử kia, vẻ mặt hiện lên chút chán ghét. Mới rồi còn nghe thấy nàng mỉa mai Khương Thần đấy. Hiện tại khi biết Khương Thần quen với mình liền đổi sắc mặt. Loại người này tốt nhất không nên qua lại.

“Ngươi dường như rất thích làm kinh doanh a.” Khuôn mặt Khương Thần không xuất hiện ba động cảm xúc, nói.

Cao Nhược Vũ hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt giống như đang nhịn cười nhìn lấy Khương Thần, lát sau nói:

“Đúng thế. Ngược lại ngươi…cách ăn mặc như thế này cũng quá cũ kỹ rồi.”

Khương Thần chỉ khẽ nghiêng đầu không đáp. Sau đó hắn hướng về phía nữ nhân viên vừa rồi đã đón tiếp mình, nói:

“Giúp ta thanh toán chiếc áo này.”

Nữ nhân viên kia ngẩn người một lúc sau đó mới bừng tỉnh. Khuôn mặt nàng lúc này hiện lên hai rặng mây hồng, rõ ràng là đang xấu hổ.

Lúc nãy nàng còn mách nhỏ hắn rằng nếu không đủ tiền mua chiếc áo này thì hãy trốn trong phòng thay đồ đợi nữ tử chanh chua kia rời đi rồi hẵng đi ra. Không ngờ thanh niên nhìn có vẻ bình thường này lại quen biết cả lão bản của mình. Nhìn bộ dáng dường như Cao lão bản của mình đối với thanh niên kia còn rất kính trọng.

“Không cần a, coi như tặng cho ngươi. Nếu như ngươi không mua có lẽ chiếc áo này cũng chỉ để ở trong kho.” Cao Nhược Vũ mỉm cười hào sảng nói.

Khương Thần trầm mặc một lúc, lát sau khóe miệng nhếch lên, đoạn gật đầu nói:

“Vô công bất thụ lộc.”

Hắn không chút câu nệ một mạch vạch trần suy nghĩ trong lòng Cao Nhược Vũ:

“Ngươi có phải hay không nghe từ nha đầu Hàn gia kia rằng ta muốn số lượng lớn dược thảo cùng ngọc thạch, vì vậy muốn chào hàng?”

Ý cười trên môi Cao Nhược Vũ cứng lại. Nguyên bản nàng chỉ tò mò muốn tìm hiểu Khương Thần một chút. Sau đó nghe Hàn Uyển Như nói rằng hắn không biết vì lí do gì mà cần một số lượng lớn dược thảo cùng ngọc thạch.

Sẵn bản tính thích kinh doanh, nàng liền nghĩ đến việc hợp tác với Khương Thần. Dù sao nhà nàng không chỉ làm đấu giá mà còn mở một chuỗi của hàng bán đá quý cùng buôn bán dược liệu. Vì thế mà lần trước nàng không ngần ngại mang cho hắn một số loại thảo dược quý hiếm. Hiện tại không ngờ một mạch suy nghĩ của bản thân bị đối phương vạch trần.

Nở một nụ cười gượng, nàng hướng Khương Thần nói:

“Mượn một bước nói chuyện a, chúng ta ra ngoài kia.”

Khương Thần gật đầu đồng ý.

Trước khi bước ra khỏi cửa hàng hắn còn ngầm ám chỉ nữ nhân viên tốt bụng kia với Cao Nhược Vũ rằng nàng làm việc rất khá. Lập tức Cao Nhược Vũ nâng nữ nhân viên kia lên làm quản lí cửa hàng. Dù sao vị Lã quản lí kia nếu như không phải nhiều lần van xin nàng giữ lại, hắn sớm đã bị đuổi việc. Thân làm quản lí cửa hàng nhưng lại giao lại toàn bộ trách nhiệm cho nhân viên, bản thân liền đi ra ngoài dạo chơi. Đây còn giữ lại làm gì?

Nữ nhân viên tốt bụng kia sau khi được lên làm quản lí, nàng thậm chí còn không tin vào tai mình. Bản thân lén ném cho Khương Thần một ánh mắt cảm kích. Xem ra làm người tốt thì nhất định sẽ được báo đáp.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 35: Cao lão bản