Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Tìm tới

Chương 5: Tìm tới


Chương 5: Tìm tới

Trải qua mấy ngày, Lâm Thải Hân rất nhanh đã thích nghi được với cuộc sống trên đảo hoang. Nàng cũng đã bớt sợ nước sâu, nhiều lúc còn tự ý chèo bè cùng với cá sấu nhỏ đi sang hòn đảo bên kia hái hoa quả.

Thời gian cứ thế trôi qua một cách yên bình. Cuộc sống chậm rãi, không có biến cố, rất thong thả mà diễn ra.

Sáng nay, Tiểu Ngạc sau khi bơi ra biển để dạo chơi như mọi hôm thì liền phát hiện ra có sóng nước động mạnh. Tò mò cho nên nó liền bơi ra khỏi vùng biển xoáy nước để nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì. Chỉ là sau khi phát hiện ra thứ gây nên sóng nước mạnh mẽ kia, nó liền ba chân bốn cẳng bơi trở về, miệng rộng há ra kêu lên từng tiếng như lợn bị chọc tiết.

“Tiểu Ngạc, có chuyện gì vậy?”

Lâm Thải Hân hàng ngày đều dạo chơi trên bờ biển nhặt những vỏ sò đẹp nhất làm thành vòng tay cùng vòng cổ. Lúc này trông thấy cá sấu nhỏ kêu ré lên liền chạy lại mà hỏi han.

Khương Thần một bên cũng đã nghe thấy tiếng cá sấu nhỏ từ xa, sắc mặt của hắn hơi trầm xuống. Giây lát lặng người qua đi, hắn lặng lẽ đi vào trong gian nhà gỗ, thay một bộ quần áo mới, không quên mang theo một chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo bỏ vào bao bố bên hông.

Ngoài bãi biển, Lâm Thải Hân vẫn đang vỗ đầu an ủi Tiểu Ngạc vì nghĩ rằng nó ở ngoài biển bị cá lớn ức h·iếp. Tiểu Ngạc ngược lại càng hấp tấp hướng về phía Khương Thần đang đi tới mà kêu ré lên.

“Khương Thần, mau lại đây xem cá sấu nhỏ.”

Khương Thần từ trong nhà gỗ đi ra, nhìn Lâm Thải Hân, dáng vẻ ngây thơ dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, nói:

“Đi thôi, đến giờ về nhà rồi.”

Lâm Thải Hân khẽ nhíu mày

Một lát sau, nàng như hiểu ra, hai mắt mở lớn, vui mừng nhảy cẫng lên:

“Ngươi nói ta có thể về nhà rồi? Tiểu Ngạc đây là phát hiện ra tàu thuyền xung quanh sao?”

“Đúng thế, thay y phục đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài.” Khương Thần nhìn thấy nàng vui vẻ, vẻ trầm mặc của hắn cũng xua tan, thay vào đó là nụ cười xán lạn.

“Vậy ta đi thay y phục.”

“Ừm.”

Lâm Thải Hân ba chân bốn cẳng chạy về phía căn nhà gỗ, thế nhưng mới đi được vài bước, nàng dường như nhận ra bản thân quá mức kích động. Quay lưng nhìn về phía sau liền thấy Khương Thần đang lủi thủi chật vật kéo bè gỗ ra. Hình ảnh này giống như khắc sâu vào trong tâm trí của nàng, khiến cho sống mũi của nàng không khỏi cay cay.

Trong thoáng chốc đó, nàng đột nhiên xuất hiện một loại ý nghĩ đó là ở đây cùng với Khương Thần, chờ ngày hắn rời đi cùng. Bất quá loại suy nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Đối với nữ tử tâm tư đơn thuần như nàng, hiện tại có cơ hội rời khỏi nay này, nàng thực sự vui mừng đến không nghĩ được gì nhiều.

Lâm Thải Hân sau một hồi lặng người đứng đó, có phần áy náy nhìn về phía bóng lưng Khương Thần. Thở dài một hơi, nàng liền đi vào trong căn nhà gỗ để thay đổi y phục.

Hai người sau đó lênh đênh trên biển chừng nửa tiếng, hai hòn đảo mới biến mất trong tầm mắt của bọn họ. Cả hai đều trầm mặc không nói với nhau một câu, dường như mỗi người đều đem theo một nỗi niềm riêng.

Sóng biển vỗ bì bạch, từng đợt sóng cao tiến đến khiến cho bè gỗ chao đảo. Mà trước những đợt sóng này, Tiểu Ngạc đều phải gắng sức gồng mình lên chống đỡ.

Khương Thần đã quen thuộc với công việc đứng trên bè bao năm nay, những đợt sóng này đều không cảm thấy gì. Chỉ là Lâm Thải Hân thì không như vậy. Mặc dù thời gian qua đã tự có thể di chuyển qua lại giữa hai đảo, thế nhưng hiện tại đối mặt với nhiều sóng lớn như vậy sắc mặt nàng vẫn là tái mét, tay níu áo Khương Thần càng chặt.

“Không cần sợ hãi, có ta ở đây, ngươi không vấn đề gì.”

Khương Thần ngoài miệng an ủi nhưng mà trong lòng cũng có chỗ lo lắng. Lo nhất là Lâm Thải Hân chưa biết bơi, nếu như lúc này xảy ra sự cố, đối với nàng rất là nguy hiểm.

Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào Tiểu Ngạc từ dòng nước cảm nhận chỗ nào có vực xoáy ngầm mà né tránh. Chứ sóng to như thế này, mái chèo của hắn cũng không thể điều khiển nổi bè gỗ.

“Tiểu Ngạc, cố gắng.” Khương Thần an ủi.

Cá sấu nhỏ dường như cảm nhận được sự lo lắng từ Khương Thần, lúc này cũng khẽ kêu một tiếng giống như trấn an chủ nhân của mình.

Đạp lên những con sóng lớn mà đi, bè gỗ sau một khoảng thời gian liền tiến vào khu vực sương mù. Khu vực này có thể nói là hung hiểm nhất vùng biển này. Không chỉ có sương mù, sóng cũng càng lớn, xoáy nước xuất hiện càng nhiều. Và nguy hiểm nhất đó chính là đá ngầm sắc nhọn có thể đâm thủng tày bè nếu như sóng cao hạ xuống.

Biết được độ hung hiểm của khu vực này, Khương Thần càng thêm trầm mặc. Nội tâm treo cao, lồng ngực vang lên những tiếng bình bịch.

Bên cạnh hắn, Lâm Thải Hân sớm đã sợ run. Cả người giống như dán chặt lấy Khương Thần, thậm chí mặt mũi cũng chôn sâu trong áo của hắn, không dám nhìn ra ngoài.

“Đừng sợ.”

Khương Thần cười khổ trong lòng, một tay ôm lấy thiếu nữ trước mặt, một tay không ngừng vỗ về lưng áo nàng.

Cùng lúc này, trên một vùng biển cách biển sương mù khoảng mười dặm xuất hiện một chiếc du thuyền to lớn đang thả trôi theo sóng biển. Du thuyền lớn đến mức khó có thể hình dung. Bên trên là hàng trăm phòng ở xếp chồng giống như một tòa dinh thự.

Boong thuyền lúc này đứng lấy một đám người đang không ngừng nhìn ra biển, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ lo lắng.

Đứng gần với mũi thuyền là một đôi trung niên nam nữ. Nam tử dáng người cao lớn uy vũ, y phục sang trọng.

Nam tử trung niên này tuổi tầm bốn mươi, mày râu nhẵn nhụi, đầu tóc gọn gàng, nhưng mà đôi mắt hơi chút thâm quầng, dường như đã nhiều ngày không ngủ.

Bên cạnh trung niên nam tử là một nữ nhân thùy mỵ đoan trang, nhìn qua mới chỉ như hai bảy hai tám tuổi. Nữ nhân này mặc trên mình mặc một bộ váy dài màu đỏ. Thân thể xinh đẹp ôn nhu, làn da trắng nõn mịn màng.

Nếu như không phải khuôn mặt nàng ánh lên sự thành thục của nữ nhân, người ngoài nhìn vào còn nghĩ rằng nàng mới vừa qua tuổi thiếu nữ chưa lâu.

Phía sau đôi nam nữ này còn có một tên thanh niên khôi ngô tuấn tú. Hắn đang không ngừng ghé vào tai nữ nhân kia mà nói gì đó, có cảm giác giống như trấn an sự lo lắng đang hiện lên trên khuôn mặt của nàng.

Ngoài ba người này ra, ở một bên mạn thuyền cách đó chừng mười mét còn một vị nam thanh niên nữa đang dùng ống nhòm lia qua lia lại phía trước, dường như đang tìm kiếm điều gì.

Lộp cộp lộp cộp.

Bên trong, một trung niên dáng người như hộ pháp đi ra. Tiếng lộp cộp kia chính là từ bước chân của hắn truyền đến.

Trên tay trung niên nhân này cầm một thiết bị dò tìm hình vuông, trên thiết bị dò tìm còn có một chấm đỏ đang nhấp nháy.

“Lâm lão gia, đây chính là vị trí bị mất đi tín hiệu từ Lâm tiểu thư lúc trước. Hiện tại tín hiệu trả về có lẽ là từ định vị của nàng” Trung niên nhân nhíu mày, chậm rãi nói.

“Tín hiệu ở giữa biển thế này…có lẽ là máy định vị trong hành lý của nàng đang trôi dạt a.”

Nữ nhân xinh đẹp nọ nghe xong liền thoáng chút lảo đảo, dường như khó có thể tiếp nhận được sự thật này.

“Theo thông tin thì vùng biển này xuất hiện rất nhiều đá ngầm cùng vực nước xoáy, có lẽ đây chính là lý do mà con tàu chở Lâm tiểu thư đã g·ặp n·ạn, tiểu thư chỉ e rằng…”

“Im miệng, Thải Hân nhà ta không sao cả.” Tên nam thanh niên đang chăm chú dòm ống nhòm ở phía xa nghe trung niên cao lớn này nói vậy thì liền nổi giận quát lên.

Con thuyền này chính là Lâm gia dùng để đi tìm Lâm Thải Hân sau khi đội cứu hộ không còn hi vọng. Bên trên này ngoại trừ thủy thủ cùng thuyền trưởng thì đều là người nhà Lâm Thải Hân.

Không! Còn một người nữa, chính là thanh niên đang an ủi nữ nhân xinh đẹp kia, hắn không mang họ Lâm.

Lại nói, đôi trung niên nam nữ lần lượt là Lâm Thiên Bá cùng Viên Thải Hàm. Hai người là cha mẹ Lâm Thải Hân. Thanh niên cầm ống nhòm vừa quát lên kia tên Lâm Bằng, thân ca ca của nàng. Còn lại thanh niên mặt trắng gọi là Trương Lôi, thanh mai trúc mã của Lâm Thải Hân.

Lâm gia liền không nói, là gia tộc phú khả địch quốc, giàu nhất Thiên Độ quốc. Lâm Thiên Bá thân là gia chủ, có thể nói là thanh danh hiển hách. Tại Thiên Độ quốc này có thể thét ra lửa. Mà có thể được coi là thanh mai trúc mã với Lâm Thải Hân, thanh niên tên Trương Lôi kia cũng có thân phận rất ghê gớm.

Trương gia tại Thiên Độ quốc cũng là một đại gia tộc, mặc dù về kinh tế so với với Lâm gia kém hơn một chút, nhưng thắng ở mối quan hệ rất rộng. Đặc biệt gia tộc này đời đời đều nắm giữ chức vụ rất cao trong q·uân đ·ội. Cả hai gia tộc xem như môn đăng hộ đối, Trương Lôi và Lâm Thải Hân cũng là có hôn ước từ nhỏ.

Với Trương Lôi, hắn không quan tâm nhiều về cọc hôn sự này lắm, nói đúng hơn là không đồng ý cọc hôn sự này do trưởng bối đưa ra. Đơn giản hắn đối với Lâm Thải Hân không có bao nhiêu hứng thú.

Tại sao lại đối với Lâm Thải Hân không hứng thú? Nàng chẳng phải xinh đẹp khả ái đó sao?

Đơn giản bởi vì nàng mặc dù xinh đẹp khả ái nhưng mà vẫn còn nhỏ, chưa phát d·ụ·c hoàn toàn. Hơn nữa còn là một tiểu nha đầu mũm mĩm. Thân là đại thiếu gia một gia tộc như hắn, tầm mắt đương nhiên rất cao, đi bên cạnh toàn là minh tinh xinh đẹp quyến rũ, làm sao có thể vừa ý một tiểu nha đầu mũm mĩm như Lâm Thải Hân.

Lúc này, sau khi Lâm Bằng quát lên một tiếng, Lâm Thiên Bá cũng hướng tới hắn nổi giận:

“Không được vô lễ...”

“Lâm gia chủ, xung quanh đây có rất nhiều đá ngầm, đồng thời vùng biển này có sóng từ trường rất mạnh, các thiết bị điện tử đều không thể hoạt động. Chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đây, nếu tiến sâu vào chắc chắn sẽ giống như bao tàu thuyền khác gặp phải t·ai n·ạn.” Vị thuyền trưởng này có lẽ kinh nghiệm đi biển vô cùng phong phú, do vậy chỉ quan sát xung quanh liền mồn một nói ra đặc điểm của vùng biển hiểm trở này.

“Hơn nữa phía trước là một khu vực sương mù dày đặc, chúng ta hoàn toàn không biết ở đó có gì.”

“Có thể thả xuồng máy đi thăm dò được không?” Lâm Thiên Bá giọng nói có chút trầm xuống, nói.

Thân là tộc trưởng một đại gia tộc, Lâm Thiên Bá bình thường chính là một kẻ mang theo uy thế bức người, uy nghiêm bá khí. Thế nhưng sau khi nghe tin nữ nhi g·ặp n·ạn, bản thân giống như quả bóng xì hơi. Hiện tại đâu còn tinh thần phấn chấn, uy vũ, ngược lại có chút ủ rũ, u ám.

“Xuồng máy chỉ có thể vượt qua đá ngầm, sau lớp sương mù dày đặc này không biết còn nguy hiểm gì nữa. Ta đề xuất không nên mạo hiểm.” Vị thuyền trưởng ngưng trọng nói: “Mặt khác…ài…”

“Thải Hân, nữ nhi của ta a…” Viên Thải Hàm nghe vậy, lại càng trở nên tuyệt vọng. Lúc này khuôn mặt càng không có khí sắc. Nếu như không có Lâm Thiên Bá dìu đỡ, nàng có lẽ đã sụp xuống từ bao giờ.

Trương Lôi một bên đỡ lấy nàng ngoài miệng khẽ an ủi nhưng nội tâm dường như rất khoái trí, hắn nói:

“Bá mẫu! Xin ngài yên tâm, ta tin Thải Hân không có chuyện gì...”

Lại nói, Trương Lôi ngoài mặt nói thế nhưng trong lòng hắn lại khẽ cười thầm, hắn ước gì Lâm Thải Hân g·ặp n·ạn, vì thế hắn hoàn toàn có thể giải trừ được cọc hôn sự này.

Trên du thuyền, mọi người lâm vào trầm mặc, thi thoảng vang lên tiếng thút thít của Viên Thải Hàm.

Bỗng nhiên, vị thuyền trưởng nhìn thấy từ trong vùng biển xương mù xuất hiện một chấm đen nhỏ đang di chuyển dần ra. Hắn liền la lên:

“Mau nhìn.”

Nói đoạn, giật lấy ống nhòm của Lâm Bằng quan sát.

Một thoáng sau, hắn kêu lên một tiếng đầy vui mừng:

“Quả là kỳ tích a. Lâm tiểu thư vậy mà không sao cả. Nàng dường như được một người khác cứu sống. Hắn đang đưa nàng tới đây.”

“Cái gì, là Thải Hân sao?” Lâm Thiên Bá nghe vậy dường như không tin vào lỗ tai mình, hai mắt mở lớn hỏi lại.

Hắn đối với sự sống của nữ nhi mấy ngày nay đã không còn hi vọng, bản thân cũng không phải chưa thuê người đi tìm kiếm. Bất quá đều là không công mà về. Lần này ra biển chỉ là thỏa theo nguyện vọng của Viên Thải Hàm nhìn nơi nữ nhi ngã xuống lần cuối mà thôi.

Sau khi nhìn qua ống nhòm, xác định chính xác điểm đen đang di chuyển kia chính là chiếc bè của Khương Thần đang mang theo Lâm Thải Hân đi ra khỏi vùng sương mù, hắn lập tức cười phá lên:

“Ta biết, ta biết nữ nhi của ta mạng lớn lắm. Ha ha.”

“Mau, mau hạ xuồng cho ta tới đón nữ nhi ta.”

Bộ dáng vì vui mừng mà có chút luống cuống. Lâm Thiên Bá hiện tại đâu còn là Lâm gia gia chủ thét ra lửa, hắn bây giờ chỉ là một người cha vừa mới tìm được con sau nhiều ngày g·ặp n·ạn trên biển.

Lại nói, sau khi an toàn thoát khỏi vùng biển sương mù nguy hiểm, Khương Thần thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này, hắn phóng tầm mắt ra xa liền nhìn thấy trên chiếc du thuyền khổng lồ kia có treo một mặt cờ viết một chữ Lâm thật lớn. Trong lòng liền cảm thấy thực sự may mắn. Thời điểm này có tàu bè tìm kiếm quanh khu vực này, lại có viết một chữ Lâm to lớn như vậy, ngoại trừ thuyền của Lâm gia thì còn ai. Đây cũng thực là may mắn, Lâm Thải Hân coi như được cứu.

Nếu như là tàu thuyền đánh cá bình thường, Khương Thần hắn quả thực không dám cho Lâm Thải Hân trèo lên. Điều này đối với nàng quá mức nguy hiểm.

“Xem ra ngươi sắp được về nhà.” Trên bè gỗ, Khương Thần mỉm cười vỗ nhẹ đầu thiếu nữ vẫn đang ôm chặt lấy mình mà nói.

Cảm nhận được cái vỗ đầu quen thuộc, Lâm Thải Hân từ trong run rẩy mà tỉnh táo lại.

“Chúng ta…chúng ta ra khỏi vùng biển hiểm trở kia rồi sao?”

“Đúng vậy.” Khương Thần cười cười: “Nhìn kìa, nếu như ta đoán không lầm, kia là du thuyền của Lâm gia các ngươi.”

Lâm Thải Hân theo ngón tay Khương Thần chỉ mà quay lại, sau khi nhìn thấy chữ Lâm to lớn trên du thuyền, nàng liền chắc nịch mười phần đây chính là thuyền nhà mình. Khuôn mặt từ sợ hãi không khỏi biến thành vui mừng. Đôi chân không nhịn được mà nhún nhảy khiến cho chiếc bè gỗ chao đảo.

Nhận ra bản thân khiến cho chiếc bè gỗ suýt nữa thì bị lật, khuôn mặt Lâm Thải Hân hiện lên vẻ mất tự nhiên, thanh âm như muỗi kêu khẽ vang trong cổ họng:

“Xin lỗi, tại vì ta vui quá.”

“Không sao.” Khương Thần chỉ khẽ mỉm cười nhìn nàng.

Đoạn, hắn từ trong bao bố bên hông móc ra chiếc hộp gỗ tinh xảo, đưa cho Lâm Thải Hân mà nói:

“Tặng cho ngươi. Thứ này do chính tay ta làm, hi vọng ngươi thích nó.”

Tay nhận hộp gỗ, Lâm Thải Hân khẽ ừ một tiếng trong cổ họng. Dường như đang cố nén sự xúc động trong lòng.

Nàng biết, thời khắc bọn họ chia tay sắp đến.

Trên thực tế, nàng đã không ít lần khuyên răn Khương Thần nếu như có cơ hội thì cùng nàng rời đảo. Bất quá hắn đều rất cố chấp mà không nghe. Hiện tại đoán chừng tặng nàng món quà này cũng là để chia tay từ đây.

Lúc này, chiếc xuồng máy cỡ lớn chở bốn người Lâm Thiên Bá đã tiếp cận chiếc bè gỗ. Tận mắt trông thấy nữ nhi còn sống, Viên Thải Hàm ngay tại chỗ ngồi xuống ôm mặt mà khóc.

Những ngày này, hi vọng nữ nhi còn sống đã dần chuyển thành tuyệt vọng. Nàng không biết sau đó cuộc sống của mình sẽ ra sao nữa. Hiện tại nhìn thấy nữ nhi vẫn lành lặn khỏe mạnh không chút tổn hại, tảng đá treo cao trong lòng bỗng nhiên biến mất, ủy khuất trong thời gian qua hiện tại bộc phát, bật khóc vì vui sướng.

“Hân nhi…” Viên Thải Hàm khẽ nức nở trong cổ họng: “Tốt rồi, không sao là tốt rồi. Cảm tạ ông trời.”

“Cha, mẹ, ca…” Lâm Thải Hân khi nhìn thấy mọi người đứng trên xuồng máy, đặc biệt trông thấy Viên Thải Hàm hốc mắt đỏ bừng, nàng liền kêu lên một tiếng, đồng dạng nước mắt cũng tuôn trào.

Có thể nghĩ, người thân những ngày qua đã lo lắng cho nàng như thế nào, đến mức cha nàng Lâm Thiên Bá cũng gầy đi một vòng.

“Khỏe mạnh là tốt rồi, khỏe mạnh là tốt rồi...” Lâm Thiên Bá gật đầu.

Sau khi nói xong câu đó, hắn liền quay mặt đi, không để Lâm Thải Hân nhìn thấy nước mắt của mình. Lâm Thiên Bá mặc dù yêu thương Lâm Thải Hân hết mực, thế nhưng thân làm gia chủ một đại gia tộc, bản thân vẫn phải giữ gìn sự uy nghiêm cho riêng mình. Vì thế trước mặt nữ nhi, hắn thường tỏ ra một bộ nghiêm khắc. Hiện tại mặc dù vui mừng, hắn cũng không thể để nàng nhìn thấy bản thân rơi lệ được.

Phía bên này Khương Thần lạnh nhạt nhìn bốn người trên xuồng máy. Hắn đối với bốn vị này có thể nói sớm quen thuộc. Mỗi một lần trùng sinh bầu bạn cùng Lâm Thải Hân, hắn không nhiều thì ít cũng đã tiếp xúc với bọn họ.

Chỉ là đối với một mình Lâm Thải Hân, hắn mới để lộ ra phần ôn nhu ấm áp của mình, đối với những người khác chỉ có lạnh nhạt cùng hờ hững. Đây chính là sự kiêu ngạo vốn có ăn sâu vào trong xương tủy mỗi một tộc nhân Thánh tộc. Giống như đối diện với một con kiến, ngươi chắc chắn sẽ nhìn nó với ánh mắt hờ hững không quan tâm.

Lại nói, sau khi Lâm Thải Hân an toàn bước lên xuồng máy, mọi người liền xúm lại hỏi han tình hình những ngày đã qua. Khương Thần ở một bên chỉ lặng lẽ nhìn, khóe miệng câu lên nụ cười.

“Thải Hân, hắn là người đã cứu được ngươi sao?” Viên Thải Hàm vuốt vuốt tóc Lâm Thải Hân dịu dàng hỏi.

Ánh mắt Viên Thải Hàm nhìn về phía Khương Thần hiện lên vẻ trìu mến. Trong lòng nàng không hiểu sao đối với thanh niên trước mắt này có một sự ưa thích không nói nên lời. Nghe tới hắn chính là người cứu nữ nhi mình, lúc này càng thêm cảm kích.

“Mẹ, hắn tên Khương Thần, chính là người đã cứu được ta. Nếu không có hắn, hiện tại ta có lẽ đã trong bụng cá.” Lâm Thải Hân vừa kể, vừa có chút bông đùa, bộ dáng tiểu hài tử khả ái ngây thơ khiến cho Lâm Bằng một bên phì cười.

“Tiểu bằng hữu gọi là Khương Thần đúng không? Đa tạ ngươi đã cứu Thải Hân.” Lâm Thiên Bá hào sảng nói, bộ dáng tộc trưởng một đại gia tộc quay trở lại. Mỗi cái vung tay đều tỏa ra uy nghiêm cùng bá khí.

“Nghe Thải Hân nói ngươi cũng là người g·ặp n·ạn sao? Nếu vậy liền cùng chúng ta trở về đi, Lâm gia chúng ta đặc biệt cảm tạ ngươi.”

Lâm Thải Hân cũng gật đầu, đôi mắt long lanh hướng tới Khương Thần giống như cầu xin hắn cùng nàng quay trở lại đất liền.

Thời gian qua ở chung, nàng cũng phần nào hiểu được tính cách hắn. Hắn nếu như đã quyết tâm làm việc gì, sẽ không ai có thể ngăn cản được. Vì thế lúc này nàng cũng chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu hắn, hi vọng hắn có thể xuôi theo ý mình.

Khương Thần chỉ hờ hững đáp lại Lâm Thiên Bá một chút, sau đó nhìn về phía Lâm Thải Hân, mỉm cười:

“Yên tâm, ta không sao. Nhiều thì ba năm, ngắn thì hơn một năm ta sẽ rời khỏi đây. Đến lúc đó nhất định tới Lâm gia tìm ngươi.”

Trương Lôi đứng một bên vẫn luôn im lặng quan sát mọi người. Thời điểm nhận ra ánh mắt ôn nhu của Lâm Thải Hân nhìn Khương Thần, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một chút đố kỵ.

Dù cho không ưa thích Lâm Thải Hân thế nhưng hai người họ dù gì cũng có hôn ước. Hiện tại nhìn thấy vị hôn thê của mình mắt đi mày lại với một thanh niên khác, phải ai cũng nuốt không trôi.

Nội tâm đang muốn tìm lỗi để lên mặt với Khương Thần thì chợt Trương Lôi phát hiện ra khuôn mặt Lâm Thiên Bá có vẻ không vui. Hồi tưởng lại lúc nãy Khương Thần dường như có chút vô lễ đối với Lâm Thiên Bá, Trương Lôi lúc này quát lên:

“Ngươi dám có thái độ đó với Lâm bá bá sao? Có biết trước mặt ngươi là ai không?”

Khương Thần nhận ra địch ý của Trương Lôi. Lúc này liền nghiêng mắt nhìn về phía đối phương. Ánh mắt hắn mang theo sự lạnh lùng, hờ hững kèm theo đó là một chút sát khí khiến cho Trương Lôi không khỏi co đầu rụt cổ.

“Khí thế thật mạnh.” Trong lòng Lâm Thiên Bá chợt lộp bộp một tiếng.

Cảm nhận được ánh mắt bức người của Khương Thần nhìn Trương Lôi, hắn lại một lần nữa phải đánh giá lại thanh niên da ngăm trước mắt này.

Bên kia, Khương Thần cũng chỉ đưa ánh mắt dọa Trương Lôi một chút. Lúc này hướng Lâm Thải Hân đạm mạc nói:

"Nhớ rõ, tự chiếu cố mình cho tốt.”

Dứt lời, không để cho nàng phản ứng, hắn liền cùng Tiểu Ngạc quay trở về.

Lâm Thải Hân đứng trên xuồng máy nhìn theo bóng lưng đơn bạc gầy yếu của Khương Thần, trong lòng không hiểu thấu có cảm giác đau xót. Lúc này hai mắt nàng đã đẫm lệ. Nàng hướng về phía Khương Thần hét lên:

“Chiếu cố bản thân cho tốt, ba năm sau ngươi không tìm ta, ta sẽ tới đây tìm ngươi. Nhất định đem ngươi lôi ra khỏi đảo.”

Khương Thần không đáp, chỉ đưa tay ra dấu hiệu yên tâm. Hắn sau đó lướt trên những con sóng, khuất bóng sau tầng sương mù dày đặc.

Bốn người nhìn bộ dáng đau khổ của Lâm Thải Hân sau đó lại nhìn theo bóng lưng Khương Thần, nội tâm ngũ vị tạp trần.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 5: Tìm tới