Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Cuộc sống trên đảo hoang

Chương 4: Cuộc sống trên đảo hoang


Chương 4: Cuộc sống trên đảo hoang

Khương Thần tắm rửa rất nhanh. Sau một thoáng liền đi ra. Lúc này ở phía sau, hắn nhìn thấy Lâm Thải Hân đang ngồi bó gối trên Chương 4: Cuộc sống trên đảo hoang (1)

Khương Thần tắm rửa rất nhanh. Sau một thoáng liền đi ra. Lúc này ở phía sau, hắn nhìn thấy Lâm Thải Hân đang ngồi bó gối trên một bờ đá, ánh mắt nhìn về mặt biển dập dềnh xa xa, dường như đang trầm ngâm suy tư.

Vẻ mặt lạnh lùng của hắn khi nhìn thấy thân ảnh tiểu kiều kia thì hiện lên nhu hòa, hắn khẽ lắc đầu nở một nụ cười bất đắc dĩ, nói:

“Xong rồi, trở về thôi.”

Thanh âm của hắn vang lên trực tiếp đánh thức Lâm Thải Hân giữa dòng suy tư. Nàng giật mình quay đầu lại, ánh mắt không khỏi hiện lên chút ngạc nhiên.

Ngày hôm qua lúc gặp Khương Thần, trên người hắn mặc bộ đồ đã cũ, trên người lại toàn là bụi bặm chính vì thế nhìn qua giống như khất cái trên đường. Thế nhưng hiện tại sau khi thay đổi một bộ đồ mới, tắm rửa sạch sẽ, nhìn thoáng qua cũng có chút ưa nhìn. Chỉ có điều sống ở trên đảo hoang giữa biển lâu ngày, làn da hắn có chút ngăm ngăm.

Ngẩn người nhìn Khương Thần một lúc, sau đó Lâm Thải Hân mới tò mò hỏi:

“Làm sao để quay trở lại đảo bên kia? Hiện tại chúng ta đang ngược gió, chẳng lẽ chèo thuyền bằng tay sao?”

Khương Thần mỉm cười có chút thần bí, hắn đáp:

“Để ta giới thiệu cho ngươi một vị bằng hữu. Chính là Tiểu Ngạc ngày hôm qua ta đã nhắc tới, chắc nó cũng đang ở quanh đây thôi.”

“Tiểu Ngạc? Nó? Tiểu Ngạc ngươi nhắc tới không phải là người sao?” Lâm Thải Hân ngạc nhiên hỏi.

Ban đầu nàng còn tưởng Tiểu Ngạc trong miệng Khương Thần là tên người. Nàng đoán đối phương có lẽ cũng là n·ạn n·hân đắm tàu ở cùng với Khương Thần. Hiện tại nghe ngữ điệu của Khương Thần thì dường như nó không phải người mà là một loài động vật.

“Ta có nói nó là người sao?” Khương Thần cười nhẹ: “Nó thực ra là một con cá sấu nhỏ, chính nó là kẻ chuyên đi trục vớt hành lí mỗi khi có tàu đắm, cũng chính là nó đã cứu được ngươi.”

Lâm Thải Hân miệng há to ra, không ngờ cứu nàng lại là một con cá sấu, ban đầu nàng còn tưởng Khương Thần là người cứu được nàng đấy.

Khương Thần đưa tay lên miệng huýt gió, đây là ám hiệu mà hắn dùng để gọi cá sấu nhỏ. Cũng chỉ có tiếng huýt gió, cá sấu nhỏ ở dưới nước mới có thể nghe thấy.

Quả nhiên chỉ chừng năm phút sau, trên mặt biển nổi lên một con cá sâu nhỏ da trắng, chính là Tiểu Ngạc. Tiểu Ngạc sau khi trông thấy Khương Thần, liền quẫy nước hấp tấp bơi vào bờ.

Lâm Thải Hân lúc này mới quan sát kĩ cá sấu nhỏ. Một bộ hiếu kì bảo bảo hết sức đáng yêu. Nàng chưa bao giờ trông thấy một con cá sấu nào da màu trắng, lại còn béo ú đến vậy.

Cá sấu nhỏ quay đầu, thấy Lâm Thải Hân đang nhìn mình chằn chằm, cái đầu nó liền ngẩng cao lên. Đôi mắt híp lại, bộ dáng kiêu ngạo, tự đắc giống như muốn nói chính ta đã cứu ngươi đó, còn không mau mau cảm tạ.

Khương Thần phì cười định giơ chân đạp cá sấu nhỏ một cái. Nhưng mà có lẽ hắn thường xuyên làm vậy cho nên khi thấy chân hắn nhấc lên, cá sấu nhỏ liền bò ra xa, ánh mắt nhìn Khương Thần có chút khiêu khích.

“Tốt rồi, chúng ta về thôi.”

Khương Thần lôi bè ra biển sau đó lấy dây buộc vào thân cá sấu nhỏ. Hắn và Lâm Thải Hân sau khi đứng vững trên bè gỗ, cá sấu nhỏ liền hú lên một tiếng, quẫy nước chở hai người về.

Không biết vì hôm nay thêm vào Lâm Thải Hân, bè gỗ có chút nặng hay là con hàng này thấy Khương Thần vui vẻ, muốn đòi ăn mà nó vừa bơi vừa kêu, thỉnh thoảng lại lại ngoảnh cổ về phía hắn, nhìn hắn với ánh mắt tội nghiệp.

“Liệu chúng ta có nặng quá không?" Lâm Thải Hân nhìn bộ dáng chật vật của cá sấu nhỏ thì có chút áy náy, rụt rè nói.

“Không cần bận tâm đến nó, bình thường liền ăn rất nhiều đồ của ta. Hiện tại cũng không vì ta hết sức.” Khương Thần nhíu mày, vờ trách móc: “Ngược lại còn làm bộ làm tịch.”

Cá sấu nhỏ như hiểu tiếng người, nghe vậy liền kêu ré lên phản đối. Điều này liền khiến cho bè gỗ chao đảo, Lâm Thải Hân vì thế mà suýt ngã xuống nước, sắc mặt nàng sau đó không khỏi tái mét lại. Vừa mới quen thuộc nước biển không lâu, hiện tại lại sợ hãi như gặp quỷ. Tay chân co quắp bấu víu lấy người Khương Thần.

Khương Thần khẽ quát:

“Hồ nháo. Nàng sợ nước sâu, lần sau còn đùa như vậy ta sẽ không nướng cá cho ngươi ăn nữa.”

Cá sấu nhỏ co đầu rụt cổ dường như nhận vào ủy khuất. Nó khẽ rên lên một tiếng sau đó liền ngoan ngoãn kéo bè gỗ bơi đi.

Bên kia, Lâm Thải Hân sau khi thấy bè gỗ ổn định lại thì liền thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại một câu kia của Khương Thần, sắc mặt nàng không khỏi thoáng đỏ nàng quả thật sợ nước, trước đây từng bị đuối nước một lần, hiện tại đối với chỗ nước sâu đặc biệt sợ hãi. Tuy nhiên hiện tại nàng lại nổi lên chút tò mò. Khương Thần làm sao biết nàng sợ nước sâu?

Bộ dáng của hắn giống như hai người đã quen thân rất lâu vậy, thế nhưng nàng rõ ràng một điểm đó là bản thân chưa từng tiếp xúc với Khương Thần trước đây.

Nhìn thấy cá sấu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, Khương Thần khẽ gật đầu, vẻ mặt hiện lên vừa lòng thỏa ý. Bất quá cảm thấy tốc độ của bè gỗ rất chậm, hắn liền tủm tỉm cười nói:

“Hôm nay chúng ta sẽ có thịt heo rừng, nếu sang đảo bên kia quá muộn thì đành phải nhịn đói vậy.”

Món khoái khẩu của cá sấu nhỏ là thịt heo quay. Lần trước Khương Thần quay cho nó một con heo con, nó ăn đến giờ vẫn còn nhớ mùi vị. Chính vì thế khi nghe Khương Thần nói hôm nay có thịt heo quay, cá sấu nhỏ càng ra sức bơi. Chiếc bè mặc dù ngược gió nhưng lại lướt đi rất nhanh.

Lâm Thải Hân thấy vậy liền phì cười, càng nhìn càng thấy cá sấu nhỏ khả ái, chỉ tiếc gặp chủ nhân không biết yêu thương. Đoạn, nàng lại khẽ liếc mắt nhìn Khương Thần, quai hàm khẽ bạnh ra, âm thầm làm khuôn mặt quỷ phía sau lưng hắn.

Về đến hòn đảo nơi căn nhà gỗ, trời cũng đã sẩm tối.

“Mệt không? Chắc chưa bao giờ hoạt động nhiều như vậy a?” Khương Thần nhẹ nhàng nói.

Tại Thiên Độ quốc, Lâm gia các nàng là một đại gia tộc phú khả địch quốc. Nàng thân là đại tiểu thư, trong mắt mọi người chính là cành vàng lá ngọc. Thế nhưng mọi người lại không biết, nàng thường xuyên âm thầm tham gia các hoạt động tình nguyện, một số công việc chịu khổ như thế này cũng không phải chưa từng trải qua.

Có lẽ vì không mang theo tính cách tiểu thư như những người khác, ngược lại hết sức cần mẫn, chịu được khổ cực cho nên đối với cuộc sống trên đảo hoang này, nàng cũng không tỏ thái độ ghét bỏ.

Lại nói, nghe Khương Thần hỏi han quan tâm như vậy, trong lòng Lâm Thải Hân giống như có một vệt nước ấm chảy qua, hết sức chan hòa. Nàng lắc đầu, nở một nụ cười nhưng không đáp lời.

“Vậy vào trong nhà giúp ta lấy que đánh lửa cùng với gia vị, hôm nay chúng sẽ ăn tại bờ biển.”

Lâm Thải Hân gật đầu, nhanh chân bước vào trong căn nhà gỗ nhỏ. Nàng tìm quanh một hồi rốt cục mang theo một đống chai lọ đi ra, cũng không biết cái nào đựng gia vị nêm nếm.

Tối hôm đó, hai người một thú ăn một bữa no nê bên bờ biển.

Giữa đêm, Khương Thần dẫn Lâm Thải Hân tới một bãi đá sạch sẽ cùng ngồi ngắm trời sao.

“Ngươi nói xem, liệu chúng ta có thể rời khỏi đây được không?” Lâm Thải Hân sau một hồi lâm vào trầm ngâm, khẽ nói.

Lúc này nàng ngồi trên một khối đá lớn, hai tay bó gối, mắt nhìn xa xăm, giọng nói có chút buồn bã chua xót, gần như bị sóng biển át đi.

Khương Thần khẽ đưa tay vỗ nhẹ vào vai nàng an ủi:

“Sẽ.”

“Thật không?” Lâm Thải Hân bỗng ngước đầu lên nhìn Khương Thần, đôi mắt long lanh lúc này đang xuất hiện một tầng sương mù. Cũng không biết là khóc vì bản thân lâm vào tình cảnh éo le hay cảm thấy xúc động khi biết được bản thân vẫn còn đường sống.

Khương Thần nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy liền lâm vào trầm mặc, muốn thoát khỏi hòn đảo này nói khó liền rất khó, nhưng nói dễ cũng liền dễ.

Hắn có thể nhờ Tiểu Ngạc nếu phát hiện tàu bè đi qua thì báo về. Khi đó hoàn toàn có thể coi đó là phương tiện cứu hộ dẫn Lâm Thải Hân rời khỏi đây. Thế nhưng vấn đề khó khăn đặt ra là người ngoài không thể tiến vào đảo được, chỉ có thể từ trong đi ra. Nhưng mà an toàn đi ra khỏi khu vực này mới là vấn đề nan giải.

Một bè gỗ có thể không hề hấn gì trước lớp đá ngầm nguy hiểm dưới mặt nước, nhưng đối mặt với nước xoáy thì không thể không bị nó xoáy nát. Nếu như đen đủi trong quá trình đi ra ngoài mà gặp phải xoáy nước, vậy thì liền nguy hiểm.

Loại xoáy nước này dẫu cho Tiểu Ngạc có vùng vẫy cũng khó lòng có thể thoát ra được chứ đừng nói tới còn chở theo hai người Khương Thần cùng Lâm Thải Hân bọn họ. Chính vì thế mà việc ra ngoài đảo đối với cả hai rất nguy hiểm.

Lúc này, Khương Thần bất chợt hỏi một câu khiến cho Lâm Thải Hân sững người:

“Ngươi không thích ở đây sao?”

Lâm Thải Hân cúi thấp đầu, dường như không dám thừa nhận. Ban ngày có thể nàng chơi vui, tò mò và khám phá những điều mới lạ về hòn đảo này. Nhưng để có thể ở đây lâu dài, đối với một người đã quen sống một cuộc sống hiện đại như nàng thì không khác gì cầm tù.

Bởi vì không muốn cho Khương Thần đau lòng, nàng cũng chỉ biết cúi đầu im lặng, không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Khương Thần chỉ khẽ mỉm cười. Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi nàng như vậy mà thôi. Hắn hiểu, cuộc sống cầm tù trên đảo hoang này không hợp với người hoạt bát, tinh nghịch như Lâm Thải Hân.

“Không cần tự trách, không phải ai cũng có thể chịu được cuộc sống tịch mịch.”

“Thật xin lỗi.” Lâm Thải Hân khẽ nói bằng một giọng nức nở.

Khương Thần khẽ vuốt vuốt mái tóc nàng, ánh mắt hiện ra ôn nhu cùng yêu thương. Cô nàng này quả thật quá quan trọng với hắn. Hắn đương nhiên không thể để nàng chịu khổ cùng mình rồi.

“Nếu có tàu bè ngang qua, Tiểu Ngạc chắc chắn sẽ thông báo cho chúng ta, chỉ là không biết sớm hay muộn mà thôi.” Khương Thần hơi có chút buồn, đáp: “Lúc đó ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Yên tâm, sẽ sớm được về nhà thôi.”

“Vậy còn ngươi?”

“Ở đây có thứ ta cần. Vì vậy còn phải chờ một thời gian nữa.”

“Nói vậy nghĩa là ngươi định ở lại đây.” Lâm Thải Hân lần nữa ngước mắt nhìn Khương Thần.

Khương Thần không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Có một số chuyện không nên nói ra sẽ tốt hơn.

Một thế trùng sinh này đối với hắn khá là khó khăn khi mà phải sống ở trên hòn đảo không có nhiều tài nguyên này. Chính vì thế hắn muốn tu luyện cơ hồ là rất khó.

Bởi vì mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí trên Lam Hải Tinh này quá mức mỏng manh, muốn từ người bình thường có thể tu luyện được, hắn phải có một thứ có thể cung cấp đại lượng Hỗn Nguyên Chi khí cho hắn để làm dẫn. Mà trên hòn đảo này vừa vặn hắn phát hiện ra một góc dược liệu, ngặt một nỗi đó là gốc dược liệu này phải ba năm nữa mới thành thục.

Gốc dược thảo này hắn cũng không biết gọi tên như nào, có lẽ vì khí hậu trên Lam Hải Tinh khiến cho nó đã biến đổi so với hình dạng ban đầu, bất quá hắn cảm nhận được nó chứa đựng không ít Hỗn Nguyên Chi Khí. Dựa vào đó, hắn hoàn toàn có thể đả thông con đường tu luyện, một lần nữa tu luyện ra Hỗn Nguyên Chi Khí trong người.

Việc này đối với hắn còn liên quan đến tương đối nhiều. Thân thể này không biết đã được sinh ra như thế nào nhưng Khương Thần cảm nhận được huyết mạch Thánh tộc chảy xuôi trong đó. Một thế này nếu như có thể tu luyện, hắn dựa vào huyết mạch này sẽ có khả năng khai mở đồ đằng của tộc mình. Đồ đằng của Thánh tộc bọn hắn gọi là Thánh Đồng, Thánh Đồng này có rất nhiều thần thông, nhờ đó hắn có thể hi vọng có cơ may hóa giải nguyền rủa trong thân thể.

Tổng lại, tất cả những điều trên đều có liên quan mật thiết đến sự thành thục của gốc dược liệu kia. Không có nó, cái gì cũng khó có thể thực hiện được.

“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn rời khỏi đây? Ngươi không có chỗ ở sao? Đừng lo, nhà ta rất rộng lớn.” Lâm Thải Hân có chút vội vàng nói.

Ở chung với Khương Thần mới chỉ một ngày nhưng nàng có cảm giác hắn đối với nàng rất quan tâm. Quan tâm trong từng cử chỉ, trong từng lời nói, giống như hắn là một người thân ruột thịt đối với nàng chứ không phải người dưng mới gặp ngày một ngày hai. Điều này khiến nàng có cảm giác muốn ỷ lại vào hắn, không muốn rời xa hắn. Chính vì thế cho nên khi vừa nghe hắn nói có cơ hội sẽ đưa nàng ra khỏi đảo còn bản thân thì không rời đi, nàng mới giãy nảy lên như vậy.

“Không. Ta đương nhiên muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nhưng mà ở đây ta còn có việc cần làm. Chóng thì một hai năm, nhiều thì ba bốn năm ta cũng sẽ tìm cách rời khỏi đây thôi, ngươi đừng lo lắng.”

“Mà thôi, muộn rồi, cũng nên trở về ngủ đi thôi.”

“Ừm.”

Trở về, Khương Thần sắp xếp một chỗ ngủ cho mình trên chạc cây gần sát vách với nhà gỗ. Chỗ ngủ coi như nhường cho Lâm Thải Hân. Dù sao bọn họ hiện tại cũng không còn nhỏ, không thể ngủ chung với nhau được. Mà hắn thì cũng không thể ngủ trên bờ biển, đêm đến thủy triều lên, không cẩn thận ngày hôm sau lại thấy mình trôi ra giữa biển thì xong chuyện.

Bên kia, Lâm Thải Hân sau khi thổi tắt ngọn đuốc thì mới nhận ra bản thân hiện đang ở một mình, lại còn trong bóng tối, nàng không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi liền hét toáng lên.

Khương Thần sớm biết chuyện nàng ngoài sợ nước sâu chính là sợ bóng tối. Lúc này chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu, nở một nụ cười khổ. Cô nàng này quả thật có những nỗi sợ kỳ quái. Lúc trước bởi vì sợ tối, thậm chí nàng còn không dám tắt điện đi ngủ.

“Khương Thần, ngươi…ngươi có thể tới đây, ta… ta muốn thương lượng một chuyện…”

Khương Thần nhảy từ trên chạc cây xuống, chui vào trong gian nhà gỗ nhỏ xíu. Sau khi thắp sáng ngọn đèn dầu tự chế từ mỡ động vật, hắn mới nhìn thấy Lâm Thải Hân lúc này đang co ro một góc, hai tay ôm lấy vai, thần tình hoảng sợ cùng run rẩy.

“Không sao, đã có ta ở đây.” Khương Thần nhìn thấy nàng sợ hãi như vậy thì không kìm được mà nhẹ giọng an ủi, chỉ thiếu điều ôm nàng vào lòng mà vỗ về.

Qua một lúc lâu, Lâm Thải Hân mới từ trong sợ hãi mà tỉnh lại. Khuôn mặt nàng lúc này đỏ bừng, đầu cúi rạp đầu xuống, cơ hồ muốn chôn sâu vào trong ngực.

“Sao, ngươi sợ tối?” Khương Thần thấy Lâm Thải Hân đã bình tĩnh lại, hắn không khỏi tủm tỉm cười, cố tình chọc ghẹo. Lâm Thải Hân càng xấu hổ, cơ hồ không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Không…không có, chỉ là không quen mà thôi.”

Hôm qua Khương Thần biết nàng sợ tối cho nên cả đêm đều thắp đèn bên ngoài gian nhà gỗ, nhưng hôm nay chủ tâm muốn trêu ghẹo nàng một lát cho nên không làm vậy nữa. Không ngờ nàng lớn đầu rồi nhưng vẫn phản ứng mạnh như vậy.

“Ngủ đi, ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện.”

“Sao ngươi biết ta thích nghe kể…” Lâm Thải Hân vui mừng bật thốt lên, chỉ kịp nói vậy liền vội bịt miệng, mặt càng đỏ gay gắt, như vậy liền không phải thừa nhận mình sợ hay sao?

Khương Thần cười nhẹ, bắt đầu chậm rãi kể. Hắn kể về chính hắn, nhưng là hắn của nhiều năm về trước.

Tại Thánh giới mặc dù chỉ có tộc nhân Thánh tộc, nhưng mà Thánh tộc cũng chia làm nhiều hệ phái, nhiều chi mạch. Ví dụ như dòng chính, dòng phụ hay phe chiến đấu, phe luyện dược… Chỉ có một điểm chung của tộc nhân các phe phải này đó là tất cả đều được học tập tại học viện Thánh tộc.

Lại nói, lúc bấy giờ Khương Thần năm tuổi, sớm đã được phát hiện là kì tài luyện đan, cộng thêm thân phận thiếu tộc trưởng Thánh tộc, vì vậy được cưng chiều vô cùng. Tất cả mọi người cơ hồ đều coi hắn như bảo bối, hết sức nâng niu. Thánh tộc đối với hắn cũng đều ra sức tài bồi.

Lúc đó, trong một lần luyện chế tứ phẩm đan dược, Khương Thần không cẩn thận bỏ quá tay dược liệu khiến cho đan lô xuất hiện dấu hiệu bạo tạc. Khi đó, hắn quá sợ hãi, cộng thêm bấy giờ vô cùng tinh nghịch cho nên liền đem đan lô giấu trong chỗ ngồi của lão sư giảng bài.

Kết quả đây?

Ngay sau đó chính là một hồi nổ vang, một nửa lớp học bao gồm chỗ ngồi của lão sư bị thổi bay, nếu không phải có trận pháp bảo hộ, có lẽ bạo tạc còn gây ra tổn thất hơn nữa.

Không chỉ có vậy, hắn bày ra trò nghịch ngợm nhiều hơn nữa. Chính là cùng với một số tiểu hài tử con cháu trưởng lão mạch chính, vẽ phù văn dưới ghế ngồi lão sư. Sau đó, vị lão sư kia một tuần chỉ có thể nằm sấp mà đi ngủ.

Khương Thần còn kể thêm một số sự cố mà mình gặp phải cho Lâm Thải Hân nghe, chỉ có điều đều là nhân vật giấu tên hoặc là một cái tên mà hắn tự nghĩ ra. Ban đầu Lâm Thải Hân cười ngặt nghẽo vì mức độ hài hước của câu chuyện, thế nhưng một lát sau, có lẽ vì mệt quá nên liền ngủ th·iếp đi. Khương Thần sau khi xác định nàng ngủ say rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng nhỏ.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

một bờ đá, ánh mắt nhìn về mặt biển dập dềnh xa xa, dường như đang trầm ngâm suy tư.

Vẻ mặt lạnh lùng hiện lên nhu hòa, Khương Thần khẽ lắc đầu nở một nụ cười bất đắc dĩ.

“Xong rồi, trở về thôi.”

Thanh âm của hắn vang lên trực tiếp đánh thức Lâm Thải Hân giữa dòng suy tư. Nàng giật mình quay đầu lại, ánh mắt không khỏi hiện lên chút ngạc nhiên.

Ngày hôm qua lúc gặp Khương Thần, trên người hắn mặc bộ đồ đã cũ, trên người lại toàn là bụi bặm chính vì thế nhìn qua giống như khất cái trên đường. Thế nhưng hiện tại sau khi thay đổi một bộ đồ mới, tắm rửa sạch sẽ, nhìn thoáng qua cũng có chút ưa nhìn. Chỉ có điều sống ở trên đảo hoang giữa biển lâu ngày, làn da hắn có chút ngăm ngăm.

Ngẩn người nhìn Khương Thần một lúc, sau đó Lâm Thải Hân mới tò mò hỏi:

“Làm sao để quay trở lại đảo bên kia? Hiện tại chúng ta đang ngược gió, chẳng lẽ chèo thuyền bằng tay sao?”

Khương Thần mỉm cười có chút thần bí, hắn đáp:

“Để ta giới thiệu cho ngươi một vị bằng hữu. Chính là Tiểu Ngạc ngày hôm qua ta đã nhắc tới, chắc nó cũng đang ở quanh đây thôi.”

“Tiểu Ngạc? Nó? Tiểu Ngạc ngươi nhắc tới không phải là người sao?” Lâm Thải Hân ngạc nhiên hỏi.

Ban đầu nàng còn tưởng Tiểu Ngạc trong miệng Khương Thần là tên người. Nàng đoán đối phương có lẽ cũng là n·ạn n·hân đắm tàu ở cùng với Khương Thần. Hiện tại nghe ngữ điệu của Khương Thần thì dường như nó không phải người mà là một loài động vật.

“Ta có nói nó là người sao?” Khương Thần cười nhẹ: “Nó thực ra là một con cá sấu nhỏ, chính nó là kẻ chuyên đi trục vớt hành lí mỗi khi có tàu đắm, cũng chính là nó đã cứu được ngươi.”

Lâm Thải Hân miệng há to ra, không ngờ cứu nàng lại là một con cá sấu, ban đầu nàng còn tưởng Khương Thần là người cứu được nàng đấy.

Khương Thần đưa tay lên miệng huýt gió, đây là ám hiệu mà hắn dùng để gọi cá sấu nhỏ. Cũng chỉ có tiếng huýt gió, cá sấu nhỏ ở dưới nước mới có thể nghe thấy.

Quả nhiên chỉ chừng năm phút sau, trên mặt biển nổi lên một con cá sâu nhỏ da trắng, chính là Tiểu Ngạc. Tiểu Ngạc sau khi trông thấy Khương Thần, liền quẫy nước hấp tấp bơi vào bờ.

Lâm Thải Hân lúc này mới quan sát kĩ cá sấu nhỏ. Một bộ hiếu kì bảo bảo hết sức đáng yêu. Nàng chưa bao giờ trông thấy một con cá sấu nào da màu trắng, lại còn béo ú đến vậy.

Cá sấu nhỏ quay đầu, thấy Lâm Thải Hân đang nhìn mình chằn chằm, cái đầu nó liền ngẩng cao lên. Đôi măt híp lại, bộ dáng kiêu ngạo, tự đắc giống như muốn nói chính ta đã cứu ngươi đó, còn không mau mau cảm tạ.

Khương Thần phì cười định giơ chân đạp cá sấu nhỏ một cái. Nhưng mà có lẽ hắn thường xuyên làm vậy cho nên khi thấy chân hắn nhấc lên, cá sấu nhỏ liền bò ra xa, ánh mắt nhìn Khương Thần có chút khiêu khích.

“Tốt rồi, chúng ta về thôi.”

Khương Thần lôi bè ra biển sau đó lấy dây buộc vào thân cá sấu nhỏ. Hắn và Lâm Thải Hân sau khi đứng vững trên bè gỗ, cá sấu nhỏ liền hú lên một tiếng, quẫy nước chở hai người về.

Không biết vì hôm nay thêm vào Lâm Thải Hân, bè gỗ có chút nặng hay là con hàng này thấy Khương Thần vui vẻ, muốn đòi ăn mà nó vừa bơi vừa kêu, thỉnh thoảng lại lại ngoảnh cổ về phía Khương Thần nhìn hắn với ánh mắt tủi thân.

“Liệu chúng ta có nặng quá không?" Lâm Thải Hân nhìn bộ dáng chật vật của cá sấu nhỏ có chút áy náy, rụt rè nói.

“Không cần bận tâm đến nó, bình thường liền ăn rất nhiều đồ của ta. Hiện tại cũng không vì ta hết sức.” Khương Thần nhíu mày, vờ trách móc: “Ngược lại còn làm bộ làm tịch.”

Cá sấu nhỏ như hiểu tiếng người, nghe vậy liền kêu ré lên phản đối. Điều này liền khiến cho bè gỗ chao đảo, Lâm Thải Hân vì thế mà suýt ngã xuống nước, sắc mặt nàng sau đó không khỏi tái mét lại. Vừa mới quen thuộc nước biển không lâu, hiện tại lại sợ hãi như gặp quỷ. Tay chân co quắp bấu víu lấy người Khương Thần.

Khương Thần khẽ quát:

“Hồ nháo. Nàng sợ nước, lần sau còn đùa như vậy ta sẽ không nướng cá cho ngươi ăn nữa.”

Cá sấu nhỏ co đầu rụt cổ dường như nhận vào ủy khuất. Nó khẽ rên lên một tiếng sau đó liền ngoan ngoãn kéo bè gỗ bơi đi.

Bên kia, Lâm Thải Hân sau khi thấy bè gỗ ổn định lại thì liền thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại một câu kia của Khương Thần, sắc mặt nàng không khỏi thoáng đỏ nàng quả thật sợ nước, trước đây từng bị đuối nước một lần, hiện tại đối với chỗ nước sâu đặc biệt sợ hãi. Tuy nhiên hiện tại nàng lại nổi lên chút tò mò. Khương Thần làm sao biết nàng sợ nước?

Bộ dáng của hắn giống như hai người đã quen thân rất lâu vậy thế nhưng nàng rõ ràng một điểm đó là bản thân chưa từng tiếp xúc với Khương Thần trước đây.

Nhìn thấy cá sấu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, Khương Thần khẽ gật đầu, vẻ mặt hiện lên vừa lòng thỏa ý. Bất quá cảm thấy tốc độ của bè gỗ rất chậm, hắn liền tủm tỉm cười nói:

“Hôm nay chúng ta sẽ có thịt heo rừng, nếu sang đảo bên kia quá muộn thì đành phải nhịn đói vậy.”

Món khoái khẩu của cá sấu nhỏ là thịt heo quay. Lần trước Khương Thần quay cho nó một con heo con, nó ăn đến giờ vẫn còn nhớ mùi vị. Chính vì thế khi nghe Khương Thần nói hôm nay có thịt heo quay, cá sấu nhỏ càng ra sức bơi. Chiếc bè mặc dù ngược gió nhưng lại lướt đi rất nhanh.

Lâm Thải Hân thấy vậy liền phì cười, càng nhìn càng thấy cá sấu nhỏ khả ái, chỉ tiếc gặp chủ nhân không biết yêu thương. Đoạn, nàng lại khẽ liếc mắt nhìn Khương Thần, quai hàm khẽ bạnh ra, âm thầm làm khuôn mặt quỷ phía sau lưng hắn.

Về đến hòn đảo nơi căn nhà gỗ, trời cũng đã sẩm tối.

“Mệt không? Chắc chưa bao giờ hoạt động nhiều như vậy a?” Khương Thần nhẹ nhàng nói.

Tại Thiên Độ quốc, Lâm gia các nàng là một đại gia tộc phú khả địch quốc. Nàng thân là đại tiểu thư, trong mắt mọi người chính là cành vàng lá ngọc. Thế nhưng mọi người lại không biết, nàng thường xuyên âm thầm tham gia các hoạt động tình nguyện, một số công việc chịu khổ như thế này cũng không phải chưa từng trải qua.

Có lẽ vì không mang theo tính cách tiểu thư như những người khác, ngược lại hết sức cần mẫn, chịu được khổ cực cho nên đối với cuộc sống trên đảo hoang này, nàng cũng không tỏ thái độ ghét bỏ.

Lại nói, nghe Khương Thần hỏi han quan tâm như vậy, trong lòng Lâm Thải Hân giống như có một vệt nước ấm chảy qua, hết sức chan hòa. Nàng lắc đầu, nở một nụ cười nhưng không đáp lời.

“Vậy vào trong nhà giúp ta lấy que đánh lửa cùng với gia vị, hôm nay chúng sẽ ăn tại bờ biển.”

Lâm Thải Hân gật đầu, nhanh chân bước vào trong căn nhà gỗ nhỏ. Nàng tìm quanh một hồi rốt cục mang theo một đống chai lọ đi ra, cũng không biết cái nào đựng gia vị nêm nếm.

Tối hôm đó, hai người một thú ăn một bữa no nê bên bờ biển.

Giữa đêm, Khương Thần dẫn Lâm Thải Hân tới một bãi đá sạch sẽ cùng ngồi ngắm trời sao.

“Ngươi nói xem, liệu chúng ta có thể rời khỏi đây được không?” Lâm Thải Hân sau một hồi lâm vào trầm ngâm, khẽ nói.

Lúc này nàng ngồi trên một khối đá lớn, hai tay bó gối, mắt nhìn xa xăm, giọng nói có chút buồn bã chua xót, gần như bị sóng biển át đi.

Khương Thần khẽ đưa tay vỗ nhẹ vào vai nàng an ủi:

“Sẽ.”

“Thật không?” Lâm Thải Hân bỗng ngước đầu lên nhìn Khương Thần, đôi mắt long lanh lúc này đang xuất hiện một tầng sương mù. Cũng không biết là khóc vì bản thân lâm vào tình cảnh éo le hay cảm thấy xúc động khi biết được bản thân vẫn còn đường sống.

Khương Thần nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy liền lâm vào trầm mặc, muốn thoát khỏi hòn đảo này nói khó liền rất khó, nhưng nói dễ cũng liền dễ.

Hắn có thể nhờ Tiểu Ngạc nếu phát hiện tàu bè đi qua thì báo về. Khi đó hoàn toàn có thể coi đó là phương tiện cứu hộ dẫn Lâm Thải Hân rời khỏi đây. Thế nhưng vấn đề khó khăn đặt ra là người ngoài không thể tiến vào đảo được, chỉ có thể từ trong đi ra. Nhưng mà an toàn đi ra khỏi khu vực này mới là vấn đề nan giải.

Một bè gỗ có thể không hề hấn gì trước lớp đá ngầm nguy hiểm dưới mặt nước, nhưng đối mặt với nước xoáy, thì không thể không bị nó xoáy nát. Nếu như đen đủi trong quá trình đi ra ngoài mà gặp phải xoáy nước, vậy thì liền nguy hiểm.

Loại xoáy nước này dẫy cho Tiểu Ngạc có vùng vẫy cũng khó lòng có thể thoát ra được chứ đừng nói tới còn chở theo hai người Khương Thần cùng Lâm Thải Hân bọn họ. Chính vì thế mà việc ra ngoài đảo đối với cả hai rất nguy hiểm.

Lúc này, Khương Thần bất chợt hỏi một câu khiến cho Lâm Thải Hân sững người:

“Ngươi không thích ở đây sao?”

“Ngươi không thích ở đây sao?”

Lâm Thải Hân cúi thấp đầu, dường như không dám thừa nhận. Ban ngày có thể nàng chơi vui, tò mò và khám phá những điều mới lạ về hòn đảo này. Nhưng để có thể ở đây lâu dài, đối với một người đã quen sống một cuộc sống hiện đại như nàng thì không khác gì cầm tù.

Bởi vì không muốn cho Khương Thần đau lòng, nàng cũng chỉ biết cúi đầu im lặng, không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Khương Thần chỉ khẽ mỉm cười. Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi nàng như vậy mà thôi. Hắn hiểu, cuộc sống cầm tù trên đảo hoang này không hợp với người hoạt bát, tinh nghịch như Lâm Thải Hân.

“Không cần tự trách, không phải ai cũng có thể chịu được cuộc sống tịch mịch.”

“Thật xin lỗi.” Lâm Thải Hân khẽ nói bằng một giọng nức nở.

Khương Thần khẽ vuốt vuốt mái tóc nàng, ánh mắt hiện ra ôn nhu cùng yêu thương. Cô nàng này quả thật quá quan trọng với hắn. Hắn đương nhiên không thể để nàng chịu khổ cùng mình rồi.

“Nếu có tàu bè ngang qua, Tiểu Ngạc chắc chắn sẽ thông báo cho chúng ta, chỉ là không biết sớm hay muộn mà thôi.” Khương Thần hơi có chút buồn, đáp: “Lúc đó ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Yên tâm, sẽ sớm được về nhà thôi.”

“Vậy còn ngươi?”

“Ở đây có thứ ta cần. Bất quá còn phải chờ một thời gian nữa.”

“Nói vậy nghĩa là ngươi định ở lại đây.” Lâm Thải Hân lần nữa ngước mắt nhìn Khương Thần.

Khương Thần không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Có một số chuyện không nên nói ra sẽ tốt hơn.

Một thế trùng sinh này đối với hắn khá là khó khăn khi mà phải sống ở trên hòn đảo không có nhiều tài nguyên này. Chính vì thế hắn muốn tu luyện cơ hồ là rất khó.

Bởi vì mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí trên Lam Hải Tinh này quá mức mỏng manh, muốn từ người bình thường có thể tu luyện được, hắn phải có một thứ có thể cung cấp đại lượng Hỗn Nguyên Chi khí cho hắn để làm dẫn. Mà trên hòn đảo này vừa vặn hắn phát hiện ra một góc dược liệu, ngặt một nỗi đó là gốc dược liệu này phải ba năm nữa mới thành thục.

Gốc dược thảo này hắn cũng không biết gọi tên như nào, có lẽ vì khí hậu trên Lam Hải Tinh khiến cho nó đã biến đổi so với hình dạng ban đầu, bất quá hắn cảm nhận được nó chứa đựng không ít Hỗn Nguyên Chi Khí. Dựa vào đó, hắn hoàn toàn có thể đả thông con đường tu luyện, một lần nữa sở hữu Hỗn Nguyên Chi Khí trong người.

Việc này đối với hắn còn liên quan đến tương đối nhiều. Thân thể này không biết đã được sinh ra như thế nào nhưng Khương Thần cảm nhận được huyết mạch Thánh tộc chảy xuôi trong đó. Một thế này nếu như có thể tu luyện, hắn dựa vào huyết mạch hoàn toàn có khả năng khai mở đồ đằng của tộc mình. Đồ đằng của Thánh tộc bọn hắn gọi là Thánh Đồng, Thánh Đồng này có rất nhiều thần thông, nhờ đó hắn có thể hi vọng có cơ may hóa giải nguyền rủa trong thân thể.

Tổng lại, tất cả những điều trên đều có liên quan mật thiết đến sự thành thục của gốc dược liệu kia.

“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn rời khỏi đây? Ngươi không có chỗ ở sao? Đừng lo, nhà ta rất to.” Lâm Thải Hân có chút vội vàng nói.

Ở chung với Khương Thần mới chỉ một ngày nhưng nàng có cảm giác hắn đối với nàng rất quan tâm. Quan tâm trong từng cử chỉ, trong từng lời nói, giống như hắn là một người thân ruột thịt đối với nàng chứ không phải người dưng mới gặp ngày một ngày hai.

Điều này khiến nàng có cảm giác muốn ỉ lại vào hắn, không muốn rời xa hắn. Chính vì thế cho nên khi vừa nghe hắn nói có cơ hội sẽ đưa nàng ra khỏi đảo còn bản thân thì không rời đi, nàng mới giãy nảy lên như vậy.

“Không. Ta đương nhiên muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nhưng mà ở đây ta còn có việc cần làm. Chóng thì một hai năm, nhiều thì ba bốn năm ta cũng sẽ tìm cách rời khỏi đây thôi, ngươi đừng lo lắng.

“Muộn rồi, cũng nên trở về ngủ đi thôi.”

“Ừm.”

Trở về, Khương Thần sắp xếp một chỗ ngủ cho mình trên chạc cây gần sát vách với nhà gỗ. Chỗ ngủ coi như nhường cho Lâm Thải Hân. Dù sao bọn họ hiện tại cũng không còn nhỏ, không thể ngủ chung với nhau được. Mà hắn thì cũng không thể ngủ trên bờ biển, đêm đến thủy triều lên, không cẩn thận ngày hôm sau lại thấy mình trôi ra giữa biển thì xong chuyện.

Bên kia, Lâm Thải Hân sau khi thổi tắt ngọn đuốc mới nhận ra bản thân hiện đang ở một mình, lại còn trong bóng tối, nàng không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi liền hét toáng lên.

Khương Thần sớm biết chuyện nàng ngoài sợ nước sâu chính là sợ bóng tối. Lúc này chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu, nở một nụ cười khổ. Cô nàng này quả thật có những nỗi sợ kỳ quái.

Lúc trước bởi vì sợ tối, thậm chí nàng còn không dám tắt điện đi ngủ.

“Khương Thần, ngươi…ngươi có thể tới đây, ta… ta muốn thương lượng một chuyện…”

Khương Thần nhảy từ trên chạc cây xuống, chui vào trong gian nhà gỗ nhỏ xíu. Sau khi thắp sáng ngọn đèn dầu tự chế từ mỡ động vật, hắn mới nhìn thấy Lâm Thải Hân lúc này đang co ro một góc, hai tay ôm lấy vai, thần tình hoảng sợ cùng run rẩy.

“Không sao, đã có ta ở đây.” Khương Thần nhìn thấy nàng sợ hãi như vậy thì không kìm được mà nhẹ giọng an ủi, chỉ thiếu điều ôm nàng vào lòng mà vỗ về.

Qua một lúc lâu, Lâm Thải Hân mới từ trong sợ hãi mà tỉnh lại. Khuôn mặt nàng lúc này đỏ bừng, đầu cúi rạp đầu xuống, cơ hồ muốn chôn sâu vào trong ngực.

“Sao, ngươi sợ tối.” Khương Thần thấy Lâm Thải Hân đã bình tĩnh lại, hắn không khỏi tủm tỉm cười, cố tình chọc ghẹo. Lâm Thải Hân càng xấu hổ, cơ hồ không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Không…không có, chỉ là không quen mà thôi.”

Hôm qua Khương Thần biết nàng sợ tối cho nên cả đêm đều thắp đèn bên ngoài gian nhà gỗ, nhưng hôm nay chủ tâm muốn trêu ghẹo nàng một lát cho nên không làm vậy nữa. Không ngờ nàng lớn đầu rồi nhưng vẫn phản ứng mạnh như vậy.

“Ngủ đi, ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện.”

“Sao ngươi biết ta thích nghe kể…” Lâm Thải Hân vui mừng bật thốt lên, chỉ kịp nói vậy liền vội bịt miệng, mặt càng đỏ gay gắt, như vậy liền không phải thừa nhận mình sợ bóng tối hay sao?

Khương Thần cười nhẹ, bắt đầu chậm rãi kể. Hắn kể về chính hắn, nhưng là hắn của nhiều năm về trước.

Tại Thánh giới mặc dù chỉ có tộc nhân Thánh tộc, nhưng mà Thánh tộc cũng chia làm nhiều hệ phái, nhiều chi mạch. Ví dụ như dòng chính, dòng phụ hay phe chiến đấu, phe luyện dược… Chỉ có một điểm chung của tộc nhân các phe phải này đó là tất cả đều được học tập tại học viện Thánh tộc.

Lại nói, lúc bấy giờ Khương Thần năm tuổi, sớm đã được phát hiện là kì tài luyện đan, cộng thêm thân phận thiếu tộc trưởng Thánh tộc, vì vậy được cưng chiều vô cùng. Tất cả mọi người cơ hồ đều coi hắn như bảo bối, hết sức nâng niu. Thánh tộc đối với hắn cũng đều ra sức tài bồi.

Lúc đó, trong một lần luyện chế tứ phẩm đan dược, Khương Thần không cẩn thận bỏ quá tay dược liệu khiến cho đan lô xuất hiện dấu hiệu bạo tạc. Khi đó, hắn quá sợ hãi, cộng thêm bấy giờ vô cùng tinh nghịch cho nên liền đem đan lô giấu trong chỗ ngồi của lão sư giảng bài.

Kết quả đây?

Ngay sau đó chính là một hồi nổ vang, một nửa lớp học bao gồm chỗ ngồi của lão sư bị thổi bay, nếu không phải có trận pháp bảo hộ, có lẽ bạo tạc còn gây ra tổn thất hơn nữa.

Không chỉ có vậy, hắn bày ra trò nghịch ngợm nhiều hơn nữa. Chính là cùng với một số tiểu hài tử con cháu trưởng lão mạch chính, vẽ phù văn dưới ghế ngồi lão sư. Sau đó, vị lão sư kia một tuần chỉ có thể ngồi trong nhà vệ sinh.

Khương Thần còn kể thêm một số sự cố mà mình gặp phải cho Lâm Thải Hân nghe, chỉ có điều đều là nhân vật giấu tên hoặc là một cái tên mà hắn tự nghĩ ra. Ban đầu Lâm Thải Hân cười ngặt nghẽo vì mức độ hài hước của câu chuyện, thế nhưng một lát sau, có lẽ vì mệt quá nên liền ngủ th·iếp đi. Khương Thần sau khi xác định nàng ngủ say rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng nhỏ.

Những ngày sau đó, Lâm Thải Hân đã quen với cuộc sống trên đảo hoang, nàng cũng bớt sợ nước hơn. Thậm chí nhiều khi buồn chán, nàng còn tự ý chèo bè sang hòn đảo bên kia chơi.

Quả thật là một tiểu cô nương ham vui.

Chương 4: Cuộc sống trên đảo hoang